Tiên nghịch

Chương 934: Độc

Mượn cơ hội này, Tư Đồ Nam nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, cười khổ nói:
 
- Mẹ kiếp! Đây là chuyện gì. Nước lớn trôi miếu Long Vương… Nói xong hắn bước một bước lướt qua người con gái đi về hướng cung điện.
 
Khi tới gần, tay phải Tư Đồ Nam bấm pháp quyết chỉ về phía trước, miệng cười nói:
 
- Nếm thử Nhất Chỉ Sơn Động của ta!
 
Theo ngón tay hắn đưa ra, lập tức có một hư ảnh ngọn núi vô biên biến ảo ra phía sau Tư Đồ Nam. Ngọn núi này to lớn, gần như nối liền trời đất. Nhưng trong chớp mắt, hư ảnh ngọn núi nhanh chóng co rút lại ngưng tụ về phía đầu ngón tay Tư Đồ Nam.
 
Cuối cùng khi ngọn núi toàn bộ biến mất, uy lực của Nhất Chỉ Sơn Động này cũng đạt tới mức cao nhất. Phảng phất một chỉ này chính là ngọn núi xông thẳng tới. Trong cung điện tiếng cười sang sảng cực kỳ vui vẻ quanh quẩn, đồng thời cũng có một hồi gào thét khiến cho mặt đất run rẩy điên cuồng bạo phát ra.
 
Hai cỗ lực lượng "ầm" một tiếng va chạm vào nhau, lập tức hình thành một cỗ gió lốc không thể tưởng tượng nổi quét ngang. Nó hóa thành vô số xung kích tản ra bốn phía, giống như mặt đất bị mạnh mẽ móc lên vài trượng, bụi đất lượn lờ nơi cung điện của Vương Lâm. Lúc này dưới chấn động, mảnh đất oanh một tiếng sụp đổ, tất cả mảnh vỡ đều cuốn bay ngược.
 
Thân hình Tư Đồ Nam run lên, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Thân hình hắn hóa thành một cầu vồng nhanh chóng lui về phía sau. Sau khi lùi ra hơn trăm trượng khiến lực lượng mạnh mẽ không thể tin rơi vào thân thể hoàn toàn tiêu tan. Nhưng mặc dù như vậy tay phải hắn vẫn còn đang run rẩy, có chút tê cứng.
 
- Đây là thần thông gì? Chỉ vẻn vẹn lực lượng thân thể có thể phá thuật Sơn Động của ta, lại khiến ta không thể không lui. Tiểu từ này khi nào biến thành lợi hại như vậy!
 
Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ vẻ hưng phấn, thân hình nhảy tới trong tiếng cười dài. Khi hắn đang ở không trung, tay phải chỉ ra phía trên, miệng cười lớn:
 
- Sơn Động chỉ vừa rồi ta chỉ phát huy lực Nhất Sơn. Ngươi hãy nhìn cho kỹ Sơn Động Nhất Chỉ đầy đủ uy lực. Đây chính là lão tử ở trên tinh cầu hoang dã chim không thèm ỉa cảm ngộ thật lâu mới hoàn thiện!
 
- Được!
 
Tiếng cười dài của Vương Lâm từ mặt đất truyền đến. Chỉ thấy thân hình của hắn bước một bước trực tiếp đi ra đứng giữa không trung nhìn Tư Đồ Nam ở phía trước. Ánh mắt hắn lộ ra một tia kích động và thân thiết hiếm thấy.
 
Trên mặt Tư Đồ Nam lộ ra ý cười, nhưng vẻ kích động và tán thưởng nhiều năm không thấy lại hiện lên trên khuôn mặt.
 
Hai người đứng giữa không trung nhìn nhau. Có đôi khi, tình cảm huynh đệ không cần nhiều lời. Chỉ là một ánh mắt liền có thể làm gợi lên tình bằng hữu đã nhiều năm.
 
Từng cảnh tượng Chu Tước Tinh giờ phút này gần như hiện trong lòng hai người.
 
- Sơn Động Nhất Chỉ!
 
Tư Đồ Nam cười dài, tay phải hắn bỗng nhiên từ trên hạ xuống. Lập tức toàn bộ những ngọn núi trên Thủy Linh tinh trong nháy mắt này bỗng nhiên chấn động. Từng đạo sơn hồn trong hư vô bay ra. Trong nháy mắt phía sau Tư Đồ Nam xuất hiện một cảnh tượng hư ảo.
 
Đó chính là cả một dãy núi biến ảo ra. Dãy núi này rất nhiều đỉnh, hơn trăm, hơn ngàn. Đây dĩ nhiên là hồn tất cả những ngọn núi trên Thủy Linh tinh này, toàn bộ bị Tư Đồ Nam ngưng tụ đến. Ngọn núi xuất hiện trong không trung, phảng phất như hải thị thần lâu, cực kỳ chân thật.
 
Theo ngón tay Tư Đồ Nam hạ xuống, những sơn hồn này tản mát ra một cỗ tang thương tràn ngập không tan, đồng loạt ngưng tụ. Chúng hóa thành lực lượng Nhất Chỉ Sơn Động, điên cuồng gào thét hướng đến Vương Lâm.
 
Một chỉ này chính là một thần thông mạnh nhất sau khi tập hợp tất cả sơn hồn trên Thủy Linh tinh. Sức mạnh của thần thông Sơn Động Nhất Chỉ này khiến trong mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn cười to nâng tay phải lên, hung hăng nắm chặt lại. Ngay lập tức có thanh âm "ầm ầm" quanh quẩn trong trời đất. Dường như theo cái nắm tay này của Vương Lâm đã chộp toàn bộ bầu trời vào trong tay vậy.
 
Vương Lâm nắm tay phải, thân hình tiến về phía trước. Quyền theo thân đi đánh ra phía trước mặt.
 
Một tiếng "ầm" vang lên trong trời đất, trước người Vương Lâm kỳ dị xuất hiện hư ảnh cánh tay Cổ Thần vô cùng khổng lồ. Phảng phất một quyền này chính là một cú đánh giận dữ của Cổ Thần!
 
- Ầm! Ầm! Ầm!
 
Những tiếng nổ ầm ầm trong nháy mắt thay thế hết thảy mọi tiếng động trên Thủy Linh tinh, phảng phất hóa thành vĩnh hằng quanh quẩn trong tai mọi người xung quanh.
 
Nhất Chỉ Sơn Động của Tư Đồ Nam ngưng tụ tất cả sơn hồn trên Thủy Linh tinh cách không va chạm với nắm tay phải của Vương Lâm. Cú va chạm sinh ra một cỗ lực xung kích thật lớn, hóa thành gió lớn cuốn mạnh đi. Theo luồng gió này cuốn đi, biển cả trên Thủy Linh tinh trào dâng dữ dội, sóng to gió lớn! Tư Đồ Nam cười dài lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười lớn:
 
- Người ta nói không gặp ba ngày phải thay đổi cách nhìn. Vương Lâm! Hai chúng ta mấy trăm năm không gặp, hôm nay ngươi làm ta rất chấn động!
 
Vương Lâm thân hình cũng lùi về trăm trượng, cười dài nói:
 
- Xem ra mấy trăm năm này chắc ngươi lại bế quan!
 
Hai người nhìn nhau vài cái, đồng thời lộ ra nụ cười vui vẻ. Vương Lâm đã thật lâu không vui vẻ như ngày hôm nay. Có thể gặp lại Tư Đồ Nam, cái loại tình bằng hữu hơn ngàn năm này khiến trong lòng hắn rất là ấm áp.
 
Tư Đồ Nam cũng vậy. Cả đời hắn cuồng ngạo, bạn bè chân chính không có mấy. Cho dù là có cũng sớm cắt đứt liên hệ. Mà Vương Lâm trong lòng hắn có chút đặc thù. Giữa hai người có thể nói là cùng trải qua sống chết. Lúc này hắn nhìn thấy tu vi Vương Lâm cao đến mức như vậy, trong lòng cực kỳ vui sướng.
 
Dưới lời mời của Vương Lâm, hai người hóa thành cầu vồng bay thẳng ra xa biến mất chỉ để lại mọi người xung quanh mờ mịt chả biết là thế nào.
 
Nhất là Trần Đạo Tam Tử đối với biến chuyển dữ dội này sợ run một hồi, hơn nửa ngày sau mới đau khổ cười rộ lên. Ba người có thể tu luyện đến Khuy Niết, cũng đều là người cực kỳ thông minh. Giờ phút này tự nhiên nghĩ tới, người anh em mà Tư Đồ Nam muốn cướp đoạt Triệu Tuyết và Linh nhi cho hắn. Người anh em này có tám phần khả năng chính là Vương Lâm.
 
Phù Phong tử đối với cảnh tượng này chỉ có cười khổ. Hắn lắc đầu nhìn thoáng qua người con gái áo bạc ở trong đống hoang tàn cung điện phía xa xa, sống sót sau thần thông của Tư Đồ Nam, trong lòng có chút nghi hoặc.
 
Bọn họ đều tự tản đi, tạm thời không nói đến. Giờ phút này Vương Lâm và Tư Đồ Nam ngồi trên đỉnh núi nơi ngày trước Vương Lâm cảm ngộ lực lượng Tàn Dạ, đón gió núi thổi quần áo tung bay. Hai người rất là xúc động nói chuyện với nhau về kinh nghiệm mấy trăm năm này.
 
Ở giữa hai người còn có một cái bàn bằng ngọc trắng. Trên bàn đều bày mấy thứ như bầu rượu, đồ nhắm. Những vật này đều là Tư Đồ Nam mang đến, hắn uống xong một ngụm rượu, cảm thán nói:
 
- Không nghĩ tới lúc trước ngươi đi vào Thiên Vận tinh, sau lại trải qua bao nhiêu chuyện như vậy. Sớm biết như thế, còn không bằng theo ta làm Vương gia khoái hoạt.
 
Vương Lâm cầm chén rượu uống một ngụm, lắc đầu nói:
 
- Nếu không có biến cố của chuyến đi Thiên Vận tinh, ta cũng không có tu vi hiện giờ.
 
- Lúc trước ta ở trên Phượng Loan tinh nghe nói La Thiên và Liên minh đánh nhau. Lại có nghe qua về cái tên Chính Phẩm Lôi Tiên Hứa Mộc của La Thiên. Ha ha! Không nghĩ tới hóa ra là ngươi!
 
Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ vẻ cười mà không phải cười, buông chén rượu cười nói.
 
Vẻ mặt Vương Lâm bình thường, cười nói:
 
- Cơ duyên xảo hợp mà thôi.
 
- Tuy nhiên tu vi của ngươi có chút kỳ quái. Rõ ràng chỉ là Khuy Niết trung kỳ, nhưng vừa rồi một quyền kia của ngươi cho dù là ta sau khi tiếp được cũng kinh hãi không ngừng.
 
Tư Đồ Nam mặc dù là Tịnh Niết sơ kỳ, nhưng tư chất trời cho rất cao. Những năm gần đây hắn lại bế quan khổ tâm nghiên cứu, tu vi ngang nhau hắn hoàn toàn không ở thế yếu. Nếu là đến bước đường cùng liều mạng, thậm chí có thể đánh một trận với Tịnh Niết trung kỳ, chẳng qua cái giá phải trả vô cùng nghiêm trọng mà thôi.
 
Trận chiến với Vương Lâm hai người đều lấy luận bàn là chính, nhưng Tư Đồ Nam cũng rõ ràng cảm giác được, trên người Vương Lâm có ẩn núp một cỗ lực lượng khiến hắn khiếp sợ. Uy lực của lực lượng này với sự cuồng ngạo của Tư Đồ Nam cũng phải kinh hãi.
 
Người thiếu niên năm xưa trước mắt này, cho đến bây giờ sau hơn một ngàn năm tu đạo đã hoàn toàn mất đi sự non nớt, trở thành một tu sĩ chân chính. Tư Đồ Nam trong khi hoảng hốt, phảng phất thấy được đứa bé thuần phác năm xưa sau khi trượt chân rơi xuống vực nhặt được hạt châu… Thân hình thiếu niên kia nhoáng một cái lại biến thành thiếu niên thuần phác ở trong Hằng Nhạc Phái không hiểu sự tàn khốc của Tu Chân Giới.
 
Rồi lại đến người thanh niên mất đi cha mẹ người thân, mất đi thân thể sau khi được mình cứu, trong mấy trăm năm giết chóc ngập trời giống như ma đầu.
 
Sau khi hóa phàm một lần nữa tìm về chính mình, cảm ngộ Ý Cảnh Luân Hồi. Người cô độc ở trên Chu Tước tinh dần dần ngẩng đầu cuối cùng cũng hướng đi tới đỉnh cao mà cũng là người khiến mình thức tỉnh.
 
Tư Đồ Nam than nhẹ, nhìn Vương Lâm. Trước mắt vô tình lại hiện ra năm xưa dưới bầu trời, hai người chia tay. Một người đi Thiên Vận tinh bái sư học nghệ. Một đi Phượng Loan tinh du hí nhân gian.
 
Nhoáng lên một cái mấy trăm năm đã qua. Hôm nay hai người lại gặp lại, trừ bỏ tình bạn bè vẫn còn, mặt khác hết thảy đều biến hóa rất nhiều.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status