Tiên ngục

Chương 505: Ưu thế


Hổ Khâu lão quái tức giận râu tóc dựng ngược, chỉ vào Vô Cực chưởng môn rống lớn:

- Nếu có dự định như vậy sao không nói sớm, cần gì phải trêu đùa ta như vậy.

- Hổ Khâu đạo hữu, trong chuyện này còn có chút chuyện khó nói, thỉnh đạo hữu tha thứ.

Vô Cực chưởng môn thi lễ lần nữa.

Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc chính là hàng xóm, thường ngày giao tình Vô Cực chưởng môn và Hổ Khâu lão quái cũng không tồi. Phải nói, ở trận đoạt bảo này, bất luận kết quả như thế nào, sau này như thế nào cũng không có ảnh hưởng tới quan hệ giữa đôi bên.

- Ngươi...

Hổ Khâu lão quái trừng mắt, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể hô to với thủ hạ một tiếng:

- Đuổi theo.

Vô Cực chưởng môn cũng ra lệnh một tiếng, đồng thời, trước đó, hắn đã bí mật truyền âm an bài mọi chuyện.

Vù.

Mấy trăm tu sĩ Vô Cực Môn bay ra, nhất thời ngăn cản đám Yêu Tu của Man Ly bộ lạc.

Vù.

Ngăn được Kim Đan kỳ tu sĩ, thế nhưng lại không ngăn được những lão quái, bốn vị Nguyên Anh kỳ của Man Ly bộ lạc đã sớm phi hành vọt qua cự ly nghìn trượng.

Ba vị Nguyên Anh lão tổ của Vô Cực Môn cũng đuổi theo.

Cách đó mười dặm, Thái Hư chưởng môn thấp giọng nói:

- Mặc kệ Vô Cực Môn muốn làm gì, cơ hội của chúng ta lại tới nữa rồi, đuổi theo.

Vù...

Tám vị Nguyên Anh lão tổ trận doanh bên này cũng tức tốc đuổi theo.

Tốc độ phi hành của Nguyên Anh lão tổ so với Cự Phú nhanh hơn rất nhiều, mắt thấy đối phương càng ngày càng gần. Tô Triệt nhìn thấy, ba vị lão tổ của Vô Cực Môn không ngờ lại quấy nhiễu bốn vị Đại Yêu của Man ly bộ lạc, hắn biết, đây là do Thiên Âm cho nên Vô Cực chưởng môn mới bang trợ hắn.

Tuy rằng sợ hãi thân quyền lực khoa trương của Thiên Âm tại Vô Cực Môn, thế nhưng Tô Triệt vẫn nói:

- Sư tỷ, thực sự phải cảm ơn ngươi.

Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Tình thế không lạc quan cho lắm, ngươi xem, ba vị sư huynh của ta chỉ có thể kiềm chế mấy vị Yêu Tu của Man Ly bộ lạc mà thôi. Tám người Thái Hư chưởng môn kia, chỉ có thể do chúng ta tự mình ứng phó.

Trong khi nói chuyện, đám người Thái Hư, Huyễn Ma, Thánh giáo chủ đã đuổi tới.

- Ta thực sự không có biện pháp gì.

Tô Triệt nhún vai nói:

- Lúc trước bị tám người bọn họ vây lại không thoát thân được, rơi vào đường cùng mới kéo Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc tới đây.

- Đuổi hổ nuốt sói.

Thiên Âm gật đầu nói:

- Phương thức của ngươi quả thực là cao minh a.

- Đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, thực là xấu hổ!

Tô Triệt ngồi xuống ghế, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn hoàn toàn là khoanh tay đứng nhìn, ngoài miệng còn đang giả tạo khách sáo một phen:

- Sư tổ, thực là làm phiền ngươi rồi.

Đám người Thái Hư đã đuổi tới cự ly cách đó mấy trăm trượng, nếu như tới gần thêm chút nữa thì có thể phát động một ít thần thông có tác dụng ràng buộc. Ví dụ như Huyễn Ma Thiên La Tán, bóng của nó rộng đến năm trăm trượng, mới có thể sản sinh ra lực đủ để kéo Cự phú lại.

Thiên Âm chậm rãi nâng bàn tay lên, trên bàn tay nàng tức thì xuất hiện một kiện thượng phẩm đạo khí, một chiếc chuông vô cùng xinh xắn.

Toàn bộ Tu Chân Giới đều biết nàng có một kiện đạo khí, thế nhưng không ai biết tên gọi của chiếc chuông này. Tô Triệt trong lòng cũng hiếu kỳ, chỉ bất quá, trong lúc nguy cấp này không thích hợp để hỏi.

Thiên Âm quay đầu lại, nhẹ giọng nói:

- Ta sẽ cố hết sức, nhưng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, Cự Phú có thể phi hành nhanh hơn một chút không?

Tô Triệt nghiêm túc trả lời:

- Dựa vào trạng thái hiện nay mà nói, đây chính là tốc độ nhanh nhất của nó. Dù sao, nó là một kiện pháp bảo phòng ngự, bản thân vô cùng nặng nề, không có khả năng phi hành như pháp bảo phi hành.

Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay ngọc rung chiếc chuông, hướng về phía sau phát động công kích.

Khi!

Cái chuông tinh xảo phát ra âm hưởng vô cùng trầm thấp, trong lòng Tô Triệt chấn động, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thực, ở sâu trong nội tâm hắn vô cùng khẩn trương.

Tám vị Nguyên Anh lão tổ đuổi theo phía sau, trong đó có ba vị là chưởng môn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, mỗi người đều có đạo khí hộ thân: Thiên Âm chỉ là Kim Đan trung kỳ, mặc dù cầm thượng phẩm đạo khí công kích, thế nhưng có thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho đám người Thái Hư?

Trong lúc chuông rung tạo ra âm hưởng, vừa vặn, Huyễn Ma giáo chủ xuất ra Thiên La Tán, dường như muốn dùng âm ảnh thần thông kéo Cự Phú lại.

Một tiếng gầm vô hình trong nháy mắt truyền tới, thân hình mấy người Thái Hư nhoáng lên, ngay cả Huyễn Ma Thiên La tán cũng run lên, lắc lư, tán của nó vừa mới mở ra phân nửa, giống như đã bị một kích trầm trọng, xoát một cái không ngờ lại khép kín lại.

Đám người Thái Hư mặc dù không có thụ thương, trạng thái phi hành đều dừng lại, dường như đã đụng vào một bức tường vô hình, trong đầu nổ vang một tiếng, tư vị quả thực không dễ chịu.

Oanh!

Bọn họ dừng lại một chút, Cự Phú lại bị một cỗ lực đạo từ phía sau chặn lại, tốc độ nó chợt đề thăng, trong nháy mắt phi ra ngoài mấy nghìn trượng, lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường.

Chỉ là lần này, song phương lại giằng co, lần thứ hai bị kéo lại.

- Thật là lợi hại.

Tô Triệt, lão Hắc, Hoa Quang chân nhân sợ hãi than.

Chỉ bằng một tiếng chuông cũng khiến cho tám vị Nguyên Anh lão tổ cùng với một kiện hạ phẩm đạo khí bị ảnh hưởng, đây là loại năng lực gì a?

Thiên Âm, cùng với chiếc chuông của nàng, so với suy nghĩ ban đầu của Tô Triệt còn lợi hại hơn rất nhiều...

Đông...

Giờ phút này, Cự Phú và chiếc chuông không ngờ đồng thời phát sinh cộng hưởng, hai kiện thượng phẩm đạo khí giống như là đang chào hỏi nhau vậy.

Một chí bảo chủ công, một chí bảo chủ phòng, hai người không ai nhường ai, hay là hỗ trợ lẫn nhau?

Lão Hắc cũng cực lực không phục, lầu bầu nói:

- Tiên Ngục bảo tháp nếu như đi ra ngoài, những thứ này thì tính là gì?

Bá bá...

Cự Phú lúc này còn đang phi hành như bay, cự ly cách Hoang Thần Cốc còn một vạn hai nghìn dặm, phải nói, chỉ cần hai khắc có thể bay tới. Chỉ là bọn hắn không biết, Thiên Âm có thể chống đỡ được hai khắc hay không?

- Kiện đạo khí kia rất lợi hại, chư vị cẩn thận một chút.

Thái Hư chưởng môn truyền âm cho những người còn lại, sau đó, tám người liền gia tốc đuổi theo.

Không đợi cho bọn họ tiếng gần. Đông! Lại một tiếng chuông vang lên.

Lúc này, đám người Thái Hư tuy rằng có phòng bị, thế nhưng, những thủ đoạn phòng ngự của bọn hắn lại không có tác dụng, Nguyên Thần và Nguyên Anh của bọn họ đều bị chấn động. Giống như, tiếng chuông này không phải đến từ bên ngoài mà là từ sâu trong nội tâm phát ra, từ trong hướng ra phía ngoài, bạo phát.

Đông!

Chỉ trong chốc lát, một tiếng chuông lại phát ra.

Liên tục ba lần, khiến cho đám người Thái Hư phải dừng lại một chút, cũng đủ khiến cho bọn họ không đuổi kịp Cự Phú, đồng thời không đạt được mục đích chặn Cự Phú lại.

Tình cảnh này, Tô Triệt đương nhiên vui mừng không thôi, đồng thời cũng âm thầm cảnh tỉnh chính mình:

- Hai năm sau có thể nàng càng mạnh hơn nữa, loại công kích này nếu như tác động lâu dài đến người, vậy thì sẽ làm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status