Tiền nhiệm vô song

Chương 26: Không thể không vào!


Hai bên cùng nhau ngồi xuống, Tần Nghi không có ký hợp đồng ngay, ngược lại chuyển chủ đề nhằm kéo dài thời gian, nói:

"Nghe Linh Lung nói, ngươi nhận biết La Khang An và Lâm Uyên?"

Trước đó Bạch Linh Lung từng nói tình huống ba người gặp mặt cho nàng.

Hiện tại Chu Lỵ cũng đã nhận biết Lâm Uyên, thuận tiện cho mình có thể tra hỏi thẳng, cười nói:

"Ba người chúng ta ngồi cùng một chuyến thuyền Côn đến thành Bất Khuyết, cũng không tính là quen biết, có thể xem là nhận biết. Đúng rồi, vì sao hai người đó lại xuất hiện ở Tần thị?"

Tần Nghi đáp:

"Là nhân viên vừa được thuê của Tần thị."

Chu Lỵ chợt hiểu ra, quả thực khó trách, hỏi thêm:

"Bọn họ làm cái gì trong Tần thị?"

Tần Nghi không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này, đáp:

"Một số việc liên quan buôn bán, tạm thời không thể tiết lộ. Tiểu thư Chu Lỵ có vẻ rất quan tâm đến bọn họ, hẳn là có nguyên nhân đặc thù nào đó?"

Bạch Linh Lung sở dĩ đề cập đến tình huống ba người gặp mặt cho nàng, chính là vì trong lúc ba người chạm mặt có chút khác thường, Tần Nghi cũng tò mò muốn biết.

Chu Lỵ lắc đầu, nói:

"Không có. Trên thuyền Côn, hai người bọn họ vừa hay ngồi hai bên trái phải của ta, trong lúc đó hai người họ đều không chào hỏi một câu, lại không ngờ tới cùng nhau xuất hiện ở đây, cho nên có chút hiếu kỳ mà thôi. Nếu là bí mật kinh doanh, vậy ta cũng không hỏi nhiều, hội trưởng không cần để ý."

Nàng ta thật không có hứng thú gì với La Khang An, chẳng những không có hứng thú mà còn có chút ghét bỏ, một tên miệng lưỡi lanh lợi nhưng gan nhỏ như thỏ, dẫn đến sự khinh thường từ nàng ta, người chân chính gây sự chú ý của nàng ta là Lâm Uyên.

Hiện giờ hai người đều tiến vào Tần thị, nghe trong lời Tần Thị có nhắc liên quan đến bí mật kinh doanh, không biết thương hội lớn nhất thành Bất Khuyết chiêu mộ La Khang An là làm việc gì, bỗng thấy có hứng thú với La Khang An, đây là nghề nghiệp của nàng hứng thú với các loại bí mật.

Còn về chuyện La Khang An muốn tán tỉnh mình trên thuyền Côn, còn có lá gan nhỏ bị dọa đến mức ôm bắp chân của mình, đây đều là chuyện đã qua, Chu Lỵ cũng không có mất mát gì, dưới tình huống chưa biết rõ tình huống, không cần thiết vô duyên vô cớ tổn thương người ta.

Có một số việc là trong lòng La Khang An tự có quỷ, thực chất người khác chưa hẳn đã quan tâm.

Chu Lỵ đưa tay sang một bên ra hiệu lấy bản hợp đồng ra, sau đó nói với Tần Nghi:

"Mời Tần hội trưởng xem thử, nếu như hợp đồng không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta có thể ký kết rồi đúng không?"

Trong ánh mắt nàng ta có phần mong chờ.

Trước đó chờ đợi mãi không gặp Tần Nghi, nàng ta cũng có chút thấp thỏm lo lắng đối phương sẽ đổi ý, đây là vụ giao dịch đầu tiên của kênh trực tuyến, hơn nữa còn là vụ giao dịch lớn thứ nhất, về phía Tần Nghi ra tay cũng rất hào phóng, chỉ cần ký kết hoàn tất, đài truyền hình ít nhất có thể duy trì phí tổn hơn nửa năm.

Quan trọng là, một lần ký chính là năm năm, chuyện này rất có ý nghĩa với Chu Lỵ.

Dưới tình huống bản hợp đồng còn chưa có hiệu lực, thử hỏi Chu Lỵ há có thể không lo lắng.

Tần Nghi sảng khoái đáp ứng, quay đầu sang Bạch Linh Lung, hỏi:

"Ngươi đã kiểm tra bản hợp đồng chưa?"

Bạch Linh Lung đáp:

"Đã kiểm tra, không có vấn đề gì, ta vốn muốn cho ngài xem lại lần nữa, bất quá trước đó ngài bận xử lý công việc không thể chậm trễ, nếu không ngài thử nhìn lại lần nữa?"

Tần Nghi lập tức cười nói với Chu Lỵ:

"Tiểu thư Chu Lỵ, vậy ta muốn nhìn lại được không?"

"Được!"

Chu Lỵ liên tục gật đầu, tranh thủ đưa bản hợp đồng qua, nàng ta nào dám nói không, kênh trực tuyến ký kết với Tần thị, không thể ép buộc Tần hội trưởng ký kết mà không cần nhìn, ở đâu ra đạo lý như thế.

Lúc này Tần Nghi nhận bản hợp đồng rồi mở ra xem kỹ, toát ra thái độ chăm chú xét duyệt.

Thực chất nàng đã sớm nhìn kỹ, đồng thời đưa ra sự chau chuốt, bất quá nàng vẫn cố ý kéo dài thời gian.

Chu Lỵ ngồi một bên kiên nhẫn chờ đợi, quan sát phản ứng thần thái của Tần Nghi, bỗng nhiên thấy đối phương hơi nhíu mày một cái, trái tim nàng ta cũng theo đó đập rộn lên, lo lắng có phải phát sinh vấn đề dẫn đến hỏng việc.

Một tên nam tử ở sau lưng nàng ta, đảm nhiệm chức quản lý ở kênh trực tuyến, tên là Mai Diễn, đồng thời là nhân viên được điều động đến hỗ trợ Chu Ly bởi tổng quan thành Bất Khuyết - Hoành Đào, dựa theo chức vụ ở kênh trực tuyến mà thuận lợi chạy vào trong đây, lúc này gã thấy phản ứng không đúng của Tần Nghi, bất giác cũng nhịn không được nhíu mày một cái.

Gã chính là người báo cáo lại chuyện ký kết với Hoành Đào, dựa theo suy nghĩ của Hoành Đào thì sẽ không thành vấn đề, Tần thị chắc hẳn sẽ giúp đỡ kênh trực tuyến, nguyên nhân thế nào thì tự trong lòng biết rõ.

Nhưng theo tình huống trước mặt, dường như không quá thuận lợi cho lắm.

Tần Nghi chợt quay đầu sang Bạch Linh Lung, hỏi:

"Vấn đề thời gian phát ra không thể hoàn toàn cố định, nhưng vẫn ưu tiên bảo hộ Tần thị là sao?"

Nghe vấn đề này, Chu Lỵ vội vàng giải thích nói:

"Tần hội trưởng, là như thế này, ai cũng không dám chắc sẽ không phát sinh tình huống ngoài ý muốn, cho nên tất cả mọi người phải chừa chút chỗ trống, tránh cho đến lúc phát sinh vấn đề dẫn đến tranh chấp."

Tần Nghi tuy rõ ràng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại khó hiểu, nói:

"Ngoài ý muốn?"

Lúc này Mai Diễn phía sau Chu Lỵ, đâm vào một câu:

"Tần hội trưởng, là như thế này, kênh trực tuyến thuộc về thành Bất Khuyết, ví dụ như phủ thành chủ có một vài thông báo cần thi hành ngay lập tức, hai bên chúng ta đều không thể làm gì khác. Phía sau cũng có ghi chú thích rõ ràng."

Gã gần như cố ý nhắc đến phủ thành chủ để nhắc nhở.

Tần Nghi “ừm” một tiếng, gật đầu tỏ ra đã hiểu, bộ dáng cho thấy rất dễ nói chuyện.

Bất quá sau đó nàng còn rất nhiều câu hỏi, bọn người Bạch Linh Lung cùng với bọn người Chu Lỵ, đều vây quanh ở bên cạnh nàng, lấy nàng làm trung tâm, không ngừng đưa ra giải thích rõ ràng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bên này không cảm thấy vấn đề gì, thế nhưng một đám người bên khác lại không thể chờ đợi thêm nữa.

Câu Tinh, tùy tùng thân cận của Phan Lăng Vân, không ngừng đi tới đi lui bên ngoài hành lang phòng khách, sau đó dừng bước ở bên cửa một căn phòng, nghiêng tai lắng nghe.

"Những người Phan Thị kia vẫn còn đang chờ hội trưởng sao?"

"Vẫn còn chờ kia kìa."

"Chẳng lẽ hội trưởng cố ý cho bọn hắn leo cây hai gì?"

"Đừng nói nhảm, hội trưởng đích thực là có việc, còn đang tiếp khách trong căn phòng ở chỗ ngoặt bên kia còn gì."

"Không biết loại khách nào, đáng giá cho người Phan thị chờ lâu như vậy?"

"Không biết, muốn hợp tác với Tần thị cũng không phải chỉ có mỗi Phan thị, nghe nói Chu thị cũng tới thành Bất Khuyết, không biết có phải họ hay không, có thể làm cho hội trưởng bỏ mặc nhóm người Phan thị, người gặp mặt nói chuyện với hội trưởng chắc hẳn có thân phận lẫn địa vị không thấp hơn Phan thị?"

Câu Tinh đứng ngoài cửa nghe cuộc trò chuyện bên trong, đưa mắt nhìn vào khe cửa chưa khép, phát hiện hai cô nương đang chuẩn bị đĩa trái cây.

Câu Tinh nhẹ nhàng đi qua, đưa mắt nhìn sang góc rẽ của hành lang, quả nhiên nhìn thấy mấy tên hộ vệ của Tần Nhi đang trấn chữ cửa căn phòng cuối cùng, chứng minh Tần Nghi đích xác đang ở trong đấy.

Sự xuất hiện của hắn ta lập tức dẫn đến chú ý của hộ vệ, Câu Tinh giả bộ bày ra dáng vẻ đi dạo, quay người lại tản bộ trở về.

Câu Tinh tránh đi ánh mắt của hộ vệ, lập tức bước nhanh chân trở về phòng khách.

Phan Lăng Vân đang ôm cánh tay đứng trước cửa sổ trong phòng, chờ đợi không sai biệt lắm đã được hai tiếng đồng hồ, kết quả vẫn chưa gặp mặt Tần Nghi, trong lòng đã nổi lên cơn giận, cảm giác đối phương đang nâng mặt mũi với mình.

"Tiểu thư..."

Câu Tinh bước đến bên người nàng ta, nhỏ giọng báo cáo câu chuyện nghe lén vừa rồi.

Phan Lăng Vân bỗng nhiên thu tay, nói:

"Đang thảo luận với đám người Chu thị? Chẳng lẽ Triệu Nguyên Thần đã tới trước?"

Câu Tinh đáp:

"Chắc không phải là Chu thị, người của chúng ta vẫn đang xem chừng Triệu Nguyên Thần, đối phương vẫn ở tại chỗ, một khi lộ diện thì ta sẽ nhận được thông báo. Cụ thể vẫn chưa rõ là ai, ngoài căn phòng kia có hộ vệ của Tần Nghi, ta không tiện đến gần tìm hiểu, bất quá đã chứng minh lời nói của hai cô nương kia, Tần Nghi xác thực đang ở trong đấy. Hai cô nương kia nói không sai, cói như đối phương không phải là Chu thị, lai lịch chắc hẳn cũng sẽ không nhỏ, nếu không sẽ chẳng bỏ mặc chúng ta ngồi chờ ở đây."

Phan Lăng Vân bẻ cổ trái phải, hỏi:

"Chẳng lẽ là thế lực bên ngoài Côn Quảng Tiên Vực nhúng tay?"

Câu Tinh đáp:

"Rất khó nói, nếu như trên tay Tần thị thật sự có thịt mỡ, khó đảm bảo những người khác sẽ không để mắt tới."

"Hừ!"

Phan Lăng Vân quay người rời đi, nói:

"Đi, ta thật đúng là muốn xem thần thánh phương nào."

Câu Tinh lập tức đuổi theo, đưa tay ngăn lại, nói:

"Tiểu thư, nơi này tốt xấu gì cũng là thành Bất Khuyết, không thích hợp xông loạn."

Phan Lăng Vân tức giận nói:

"Chẳng lẽ chờ đến lúc người ta thương nghị xong? Dù có là như vậy, ít nhất ta cũng phải biết đối phương là ai, đến cùng là ai nhúng tay cũng không biết, ta há có thể bàn giao cho trong nhà? Chỉ là một cái Tần thị, ta xông vào thì thế nào, Tần Nghi cũng không có lá gan vạch mặt. Tránh ra!"

Nàng ta vung tay hất ngăn trở, nhanh chân rời đi.

Một đám người đành phải đuổi theo.

Vừa đến hành lang, vừa hay đụng phải hai cô cô nương bưng dĩa trái cây.

"Phan tiểu thư."

Hai cô nương bưng đồ vật hành lễ.

Phan Lăng Vân tiện tay vung lên, trực tiếp hất văng dĩa trái cây trên tay, đồ vật văng tứ tung.

Hai cô nương giống như bị dọa hoảng hồn, cấp tốc tránh sang một bên.

Phan Lăng Vân hung hăng ngang ngược rời đi.

Hai cô nương nhìn nhau, cũng nhanh chân rời đi...

Bọn người Tần Nghi đang thương nghị hợp đồng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hét thất thanh, nói:

"Đứng lại! Người nào?"

Ngay sau đó truyền đến giọng nói của Phan Lằng Vân, nói:

"Bảo Tần Nghi đi ra gặp ta!"

Đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, vì cái gì có người chạy đến nơi này làm loạn?

Tần Nghi nghiêng đầu ra hiệu với Bạch Linh Lung, nói:

"Ngươi ra xem thử một chút."

Bạch Linh Lung hiểu ý, bước nhanh rời đi.

"Vẫn còn có khách đang chờ ta, chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục đi."

Tần Nghi nói một tiếng, lại tiếp tục đặt các câu hỏi liên quan đến hạng mục trong hợp đồng.

Bạch Linh Lung lộ diện trước cửa, tách ra hộ vệ phía ngoài, cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy người tới, vội hỏi:

"Phan tiểu thư, chuyện này là sao?"

Phan Lăng Vân cười lạnh, đáp:

"Tần Nghi có ở bên trong không?"

Bạch Linh Lung gật đầu, nói:

"Có."

Phan Lăng Vân nói:

"Cho chúng ta đợi lâu như vậy là ý gì?"

Bạch Linh Lung đáp:

"Phan tiểu thư, hội trưởng đang thương nghị với quý khách, đành phải cho ngài đợi lâu, thật sự là có lỗi, xin ngài đợi thêm một chút, sẽ nhanh thôi."

Phan Lăng Vân nói:

"Thật sự là khách quý hay cố ý cho chúng ta đợi, ta không cần biết, ta muốn tận mắt nhìn thấy một phen."

Nói xong, nàng ta muốn trực tiếp xông vào.

Bạch Linh Lung cấp tốc lùi lại một bước, lập tức có người bước lên ngăn cản Phan Lăng Vân, Bạch Linh Lung ở phía sau trầm giọng nói:

"Phan tiểu thư, chúng ta đang tiếp khách quý, ngài không nên quá phận. Hội trưởng đích xác đang thảo luận với khách quý ở bên trong, không ai được phép quấy rầy!"

Phan Lăng Vân nhìn đám người chắn đường, nói:

"Thế nào? Muốn ra tay với ta hay gì?"

Lời này vừa nói ra, phía sau nàng lập tức có người tiến lên.

Bạch Linh Lung đáp:

"Không dám, nhưng ngài cũng không thể đi vào."

Càng là như vậy thì Phan Lăng Vân càng cảm thấy bên trong có gì đó muốn tránh mình, nói:

"Nếu như ta muốn xông vào thì sao?"

Bạch Linh Lung nhíu nhíu mày, đáp:

"Không cần phải vậy, Phan tiểu thư, ngài cho ta đi thông báo một tiếng, truyền đạt một chút ý nghĩ của ngài cho hội trưởng."

Nói xong, cô nàng hơi gật đầu, bước nhanh trở về bên trong.

Ngược lại Phan Lăng Vân không đến nổi phách lối trực tiếp ra tay ở chỗ này, dù sao nơi này vẫn là địa bàn của người ta.

Câu Tinh một bên lấy ra điện thoại tiếp nhận cuộc gọi, sau đó thấp giọng nói với Phan Lăng Vân:

"Triệu Nguyên Thần đang chạy tới nơi này."

Phan Lăng Vân hừ một tiếng, không nói gì.

Bạch Linh Lung vào phòng rồi nhanh chóng đến bên người Tần Nghi, nói:

"Hội trưởng, là tiểu thư Phan Lăng Vân ở thành Thiên Cổ, đối phương nhất quyết muốn xông vào đây."

Tần Nghi ngẩng đầu, đáp:

"Không phải bảo nàng ta chờ hay sao? Chạy đến xông vào Tần thị ta, cho rằng nơi này là thành Thiên Cổ hay gì? Nói cho nàng ta biết, chúng ta đang thương nghị với khách, bảo nàng ta đợi thêm một chút."

Bạch Linh Lung cười khổ, nói:

"Hội trưởng, ta đã nói rồi, bất quá đối phương lại rất cường thế, nàng ta nhất quyết không chịu, ta sợ là không chờ được nữa, bằng không rất dễ xảy ra chuyện, nói thẳng ra là có thể trực tiếp động tay chân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status