Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 139: Chó mèo đại chiến 2


Mèo yêu sửng sốt??? Tình huống gì đây?

Tống Triết xách mèo yêu, chỉ chỉ Tam Hoàng ở dưới đất nói: "Đây là bạn nhỏ của mi, không thể ý mình là yêu mà khi dễ nó, biết không?"

Mèo yêu gian nan cúi đầu, lúc nhìn thấy Tam Hoàng đang hếch mặt chó cười trên sự đau khổ của nó, tim nó vụn vỡ, rốt cuộc là ai khi dễ ai?

Bị giáo dục một phen, mèo yêu ủy ủy khuất khuất gật đầu, sau đó được Tống Triết bỏ xuống đất, chỉ ghế sô pha nói: "Buổi tối mi ngủ trên ghế, không thể đi vệ sinh lung tung, mi là mèo yêu, biết làm sao dùng nhà vệ sinh đúng không?"

Mèo yêu uể oải gật đầu, vo tròn trên ghế sô pha, nhìn Tam Hoàng được Tiêu Thiên ôm vào lòng hết hôn lại sờ mà ghen tị, vì sao lại đối xử bất công với nó như vậy chứ?

"Tốt lắm, cứ vậy đi! Trước tiên phải nghỉ ngơi đã, muộn quá rồi! Đúng rồi, ta không thể cứ gọi mi là mèo yêu mèo yêu mãi được, mi có tên không?"

Mèo yêu bĩu môi, giờ mi mới nghĩ tới à?

"Gọi ta là Miêu Miêu đi!"

Tống Triết cười gật đầu: "Được, rất hợp với mi!"

Miêu Miêu ngẩng đầu, phải không? Đây là cái tên hoàn mỹ nhất mà nó kết luận được sau khi xem ké rất nhiều bộ phim truyền hình của nhân loại, dễ nghe hơn Tam Hoàng nhiều!

Tống Triết đi tới bên cạnh Tam Hoàng, Tam Hoàng đang vùi đầu trong lòng Tiêu Thiên cầu an ủi: "Tam Hoàng, con ngoan nè, không được cãi nhau với Miêu Miêu. Chờ qua một khoảng thời gian ngắn, Miêu Miêu sẽ về nhà." Nói xong, cậu nhéo nhéo tai Tam Hoàng, lại xoa xoa đầu nó.

Tam Hoàng không quá hiểu ý Tống Triết, thế nhưng Tống Triết trấn an như vậy làm nó rất vui vẻ, chủ nhân còn không sờ con mèo kia, chủ nhân chỉ thích nó thôi!

Dỗ Tam Hoàng Xong, Tống Triết ngáp một cái: "Lão Tiêu, đi ngủ thôi! Bằng không ngày mai không dậy nổi mất!"

Tiêu Thiên đặt Tam Hoàng xuống đất, cùng Tống Triết vào phòng tắm rửa tay: "Tốt lắm, ngủ thôi!"

"Ừm!"

Tống Triết tắt đèn, làm ổ trong lòng Tiêu Thiên, Tiêu Thiên vỗ về lưng cậu như dỗ con.

Sáng sớm hôm sau Tống Triết tỉnh lại trong trận chó mèo đại chiến.

Lúc tỉnh dậy, Tiêu Thiên cũng vừa mở mắt, từ sau khi ở cùng một chỗ với Tống Triết, chuyện đi làm muộn diễn ra rất thường xuyên.

Tống Triết mệt mỏi híp mắt: "Hai đứa chết tiệt đó bị làm sao vậy?"

Tiêu Thiên ấn ấn huyệt thái dương rồi giở chăn ngồi dậy, xoa đầu Tống Triết nói: "Em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài xem thế nào."

Tống Triết mơ mơ màng màng gật đầu hệt như gà con mổ thóc, Tiêu Thiên nhịn không được hôn một cái lên gương mặt non mềm của cậu, Tống Tống nhà anh thực đáng yêu!

Anh ra ngoài đóng cửa lại, biểu tình ôn hòa lập tức thay đổi, khí thế mạnh lẽ nháy mắt đông cứ một mèo một chó trước mặt.

Tam Hoàng ở dưới đất điên cuồng sủa, mèo yêu ỷ mình có thân thể linh hoạt nhảy lên cạnh bình hoa, ở đó nhe nanh trợn mắt meo meo gào gừ.

Thấy có người đi ra, hai đứa cũng không chịu ngừng nghỉ. Mãi đến khi chúng cảm thấy lạnh phát hoảng mới nhìn về phía Tiêu Thiên, nhìn một cái đã sợ tới suýt tè dầm.

Người nam nhân kiệm lời đi theo bên cạnh Tống Triết sao lại có khí thế khủng khiếp như vậy a? Hại nó vừa nhìn một cái đã run rẩy, so với Tống Triết chả kém bao nhiêu a!

Mèo yêu có chút chột dạ meo meo, tối qua nó vừa đáp ứng Tống Triết muốn chung sống hòa bình với con chó này, kết quả mới sáng ra đã gây lộn, còn có thể không chột dạ sao?

Tam Hoàng kinh hoàng nằm rạp dưới đất dùng đáng thương nhìn Tiêu Thiên. Bình thường Tiêu Thiên đối xử với nó rất tốt, nó làm sai chuyện cũng không trách cứ, đây là lần đầu tiên nó thấy Tiêu Thiên tỏ ra lạnh lùng đến vậy, nhất thời không dám lỗ mãng.

Tiêu Thiên cưng chìu Tam Hoàng, một là vì anh yêu thích động vật lông xù, hai là vì Tống Triết thích, mà đó cũng là điều quan trọng nhất. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, thứ Tống Triết thích, Tiêu Thiên cũng sẽ thích, dĩ nhiên ngoại trừ Nghiêm Minh Nhân, cái tên này, cho dù một trăm năm nữa thì anh vẫn không thích được.

Thấy một mèo một chó đều đã yên lặng, Tiêu Thiên mới rời đi, mí mắt cũng không thèm chớp đến một cái, anh ngồi xuống sô pha, tay khoanh trước ngực, thân thể cường tráng được ánh mặt trời chiếu rọi không hề ấm áp chút nào, ngược lại lạnh băng như sắt thép, Tam Hoàng cùng mèo yêu ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhân loại này hoàn toàn khác với Tống Triết, vì sao nó lại cảm thấy sợ? Mèo yêu không hiểu, khó trách Tống Triết bảo nó mau mau về núi, quả nhiên rất chính xác. Người ngọa hổ tàng long nhiều như vậy, nếu nó còn lởn vởn ở xã hội loài người thì có chết cũng không biết vì sao mình chết mất...

"Hôm qua, Tống Triết đã nói gì với bọn mày hả?"

Tiêu Thiên mở miệng, âm thanh lạnh như mang theo vụn băng.

Tam Hoàng nức nở ủy khuất dòm Tiêu Thiên, không dám lên tiếng. Loài chó rất nhạy cảm với tình tự của chủ nhân, chúng rất thông minh, hiển nhiên biết Tiêu Thiên đang tức giận.

Mèo yêu meo meo nằm cạnh bình hoa không dám nhảy xuống, dù sao cũng là lần đầu tiên tới nhà người ta, vì tò mò một món đồ chơi của chó mà đại chiến với thú cưng của người ta, nói ra thực mất mặt a! Nào có yêu quái nào không biết xấu hổ tranh cướp đồ chơi với thú cưng chứ?

Thực mất thể diện mà!

Tam Hoàng là chó, không phải yêu, dĩ nhiên không cáo trạng được, nó ô uông nghẹn ngào vô cùng đáng thương, móng vuốt khều khều món đồ chơi của mình, cực kỳ khổ sở.

Mà dưới chân mèo yêu cũng có một món đồ chơi tương tự, Tống Triết mua rất nhiều để Tam Hoàng, Nhị Hoàng cùng A Hoàng chơi.

Liếc nhìn một cái, Tiêu Thiên liền hiểu ra mọi chuyện.

Anh lạnh lùng liếc mắt: "Mèo yêu, mày đã là yêu rồi mà vẫn còn cướp đồ chơi của Tam Hoàng nhà người ta, mày không thấy mất thể diện à?"

Mèo yêu xấu hổ cúi đầu, vùi mặt mèo trong lòng bàn tay, bị phát hiện rồi sao?! Tiêu Thiên có cần thông minh đến vậy không? Nó chỉ tò mò nên mới mượn chơi chút thôi, ai biết Tam Hoàng kia lại hẹp hòi như vậy, không chịu cho nó chơi, vì thế nó ỷ mình là yêu cướp đi đồ chơi của Tam Hoàng, sau đó còn nhảy lên chỗ cao nhìn Tam Hoàng thở hổn hển, làm thế nào cũng không nhảy tới chỗ mình.

Tiêu Thiên nói tiếp: "Trong thế giới động vật, mày chính là lão tiền bối, ít nhất cũng là bối phận bậc ông của nó, mày cư nhiên khi dễ bậc cháu chít như vậy à?"

Mèo yêu lầm bầm, ai là ông chó chứ?

"Mày đừng có cúi đầu im lặng nữa, biết lỗi của mình chưa?"

Tiêu Thiên nói không lớn nhưng khí thế đặc biệt dọa người, mắt lạnh đảo qua liền làm mèo yêu kinh sợ tới không dám ngẩng đầu, trong lòng còn meo meo hâm mộ Tam Hoàng, thú cưng có chủ nhân chính là bảo bối a!

Nó ngậm lấy món đồ chơi nhảy xuống đất, đi tới bên cạnh Tam Hoàng, Tam Hoàng không vui, thế nhưng vì ngại Tiêu Thiên nên chỉ dám phát ra tiếng gào gừ nhỏ nhỏ.

"Nè, trả cho mày, sau này cũng không thèm giành với mày nữa! Thứ ngây thơ như vậy ông đây mới không thèm chơi!" Nói xong, mèo yêu ngạo kiều vươn chân mèo nhảy lên ghế sô pha, cuộn đuôi híp mắt ngủ.

Lấy lại được đồ chơi, Tam Hoàng cực kỳ cao hứng, nó gặm đồ chơi chạy trở về ổ chó của mình, liếm liếm liếm, phải liếm sạch mùi mèo.

Tiêu Thiên nói: "Sau này hi vọng không còn phát sinh chuyện như vậy nữa. Lời Tống Triết đã nói, bọn mày phải nhớ kỹ, hiểu chưa?"

Mèo yêu động động đuôi không lên tiếng. Dù sao sau này nó chả thèm giành đồ chơi với con chó kia, hừ hừ, có chủ nhân không chọc nổi a!

Tam Hoàng cắn đồ chơi, có chút nhút nhát liếc nhìn Tiêu Thiên ngao ô một tiếng. Nó phải làm chó ngoan, không thể chọc chủ nhân tức giận.

Giải quyết chuyện xong, Tiêu Thiên vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thuận tiện làm bữa sáng.

Lúc Tống Triết ngáp dài ngáp ngắn đi ra, mèo yêu đang làm ổ trên ghế sô pha xem TV, là nó tự mở. Lúc lưu lạ nó có thấy nhân loại mở TV nên sớm đã học được.

Còn Tam Hoàng thì đang vùi trong ổ chó của mình cắn quả bóng, thấy Tống Triết đi ra thì vội vàng nhào tới ngao ô ngao ô không ngừng, chủ nhân chủ nhân, con sợ muốn chết, Tiêu ba ba hôm nay thật đáng sợ!

Tống Triết hiển nhiên không biết Tam Hoàng đang nói gì, cậu xoa xoa đầu Tam Hoàng: "Sáng nay nháo gì với Miêu Miêu mà ồn ào như vậy hả?"

Nghe tới chuyện này Tam Hoàng lập tức giật thót, liếm liếm mặt Tống Triết không dám ừ hử gì.

Cái đuôi nhàn nhã ngoe nguẩy của mèo yêu cũng hơi khựng lại một, sau đó giả vờ như rất chuyên chú xem phim, hoàn toàn không đặt lực chú ý vào người Tống Triết.

Dĩ nhiên Tống Triết không biết chuyện Tiêu Thiên đã giáo dục hai đứa một phen, thấy chúng ở chung thực hòa bình thì rất vui vẻ, cậu xoa xoa tai Tam Hoàng, vỗ vỗ mình nó: "Cơm nước xong, ba ba dẫn con qua tìm Nhị Hoàng chơi."

Tam Hoàng lập tức cao hứng, nó muốn cáo trạng với anh trai!

"Tống Tống, mau đi đánh răng đi, có thể ăn sáng rồi!"

"Ừm!"

Tống Triết mỉm cười đáp lại, đánh răng xong thì tới phòng bếp, Tiêu Thiên đã nấu cháo xong, là cháo đậu xanh. Gạo trắng phối với đậu xanh xanh nhạt, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng.

Người làm nhà Tiêu Thiên có làm dưa cải ngâm, vừa giòn vừa ngon miệng, phối với cháo đặc biệt hoàn mỹ.

"Tống Tống, hôm nay em sẽ đi giải quyết chuyện Ninh Ưu à?"

Tống Triết hớp một ngụm cháo phồng cả má: "Đúng vậy, sớm giải quyết sớm đưa Miêu Miêu về núi. Nó sống ở đây rất nguy hiểm. Hiện giờ không biết đám Trương Viễn Trung đang âm thầm giở trò quỷ gì, lỡ như để chúng phát hiện sự tồn tại của Miêu Miêu thì phiền toái." Nếu người phát hiện là người trong hội huyền học, có Hoàng đại sư ở cũng dễ giải quyết, thế nhưng nếu bị Trương Viễn Trung phát hiện thì không biết sẽ xảy ra gió tanh mưa máu gì nữa. Hơn nữa Miêu Miêu khó khăn lắm mới mở linh trí tu luyện thành yêu, tu hành không dễ, nếu có thể giúp dĩ nhiên phải giúp rồi.

Tiêu Thiên không thích có nhiều người xuất hiện trong ổ nhỏ của bọn họ, mặc dù mèo yêu đang là hình thái mèo nhưng anh từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hóa người của nó nên có chút để tâm. Trước kia lúc ở nhà có hôn hôn một chút, thân thiết một chút cũng không sao, có con mèo yêu này ở thì phải khắc chế.

Vì thế vừa nghe muốn đưa mèo yêu đi, Tiêu Thiên lập tức giơ tay giơ chân tán thành.

"Ừm, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện thì lập tức gọi điện cho anh."

"Yên tâm, vấn đề cũng không lớn."

Cơm nước xong Tiêu Thiên tới công ty làm việc, Tống Triết dẫn Tam Hoàng qua nhà dì Vương, để nó chơi với Nhị Hoàng. Bản thân thì mang theo mèo yêu Miêu Miêu tới nhà Nghiêm Minh Nhân.

Nghiêm Minh Nhân cũng mới tỉnh lại, lúc ngồi ở ghế sô pha ở phòng khách nhìn thấy Tống Triết tiến vào thì cứ tưởng mình hoa mắt.

"Anh anh anh, đây là lần đầu tiên cậu chủ động tới nhà tôi a!"

Tống Triết thực ghét bỏ dáng vẻ ngu xuẩn của Nghiêm Minh Nhân: "Được rồi, đừng có huyên thuyên, mau chuẩn bị đi rồi qua tìm Ninh Ưu."

"Được rồi!" Nghiêm Minh Nhân bĩu môi, nghẹn tim.

...*...

[Cáo] tiêu đề chương sau là Manh Mối Hung Thủ, hohohoho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status