Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 199: Họa bì quỷ



"Tôn Lan Khê, cô đừng sợ nhé, chuyện này tôi sẽ xử lý. Tạm thời cô đừng hành động thiếu suy nghĩ gì cả, để tránh bọn họ phát hiện cô đã biết chân tướng."

Tôn Lan Khê cúi thấp đầu, mái tóc rũ xuống che đi gò má u sầu, cô hít một hơi nói: "Tôi biết, bây giờ tôi không có năng lực đó. Dương cảnh quan, nữ nhân kia không giống giải phẫu thuẩn mỹ, trên đời cũng không có nhân bì diện cụ, vậy mặt của bà ta là sao? Anh biết không?"

Tôn Lan Khê vẫn không nghĩ thông điểm này, vì sao mặt bà ta lại giống mẹ cô như đúc? Mẹ cô chưa từng nói mình có chị em sinh đôi gì cả.

Dương Lâm Tây do dự nói: "Chuyện này tôi phải hỏi Tống Triết một chút, có thể cậu ấy biết."

"Tống đại sư?!" Tôn Lan Khê sửng sốt, ngay sau đó mới nhớ ra trước đó Tống Triết nói mình sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà người khác: "Tống đại sư sẽ giúp sao?" Tôn Lan Khê có chút lo âu, ngón tay quấn quấn lọn tóc, do dự nói: "Trước đó lúc tôi tìm Tống đại sư, cậu ấy nói mình sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà người khác, rồi bảo tôi tìm anh."

Dương Lâm Tây cười nói: "Trước đó chẳng qua là chuyện mẹ cô mất tích mà thôi, Tống Triết quả thực không tiện nhúng tay, chuyện này giao cho cảnh sát bọn tôi làm thì tốt hơn. Cậu ấy không tiện vượt qua chức phận. Thế nhưng bây giờ vụ án này có vấn đề, tôi cảm thấy năng lực của tôi không có cách nào giải quyết."

Dương Lâm Tây nói chuyện rất thành thực: "Mặt của nữ nhân kia nói không chừng đã dùng thuật pháp gì đó." Giao tiếp với Tống Triết lâu, chỉ cần gặp phải những chuyện kỳ quái không phải hiện tượng tự nhiên Dương Lâm Tây sẽ nghĩ tới phương diện kia, mà sự thực chứng minh anh nghĩ không sai.

Tôn Lan Khê siết chặt tay cầm di động, tâm hơi co rút đau đớn: "Là giống như chuyện quỷ họa bì hả?" Lột da mặt người khác đắp lên mặt mình, như vậy quỷ họa bì sẽ hóa thành người đó.

Dương Lâm Tây trấn an: "Trước mắt vẫn chưa xác định nên tôi phải tìm Tống Triết tìm hiểu tình huống một chút. Tôn Lan Khê, nhớ kỹ, cô tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy chờ tôi biết rõ tình huống rồi nói sau. Nếu như có thể thì ngày mai tôi dẫn Tống Triết tới tìm cô. Cô nhớ kỹ, tuyệt đối không được bứt dây động rừng."

Tôn Lan Khê hít sâu vài hơi, biểu tình u ám: "Dương cảnh quan, anh yên tâm, tôi sẽ không. Tôi còn muốn chờ tin mẹ tôi mà, tôi sẽ không để mình bị thương."

Sau khi cúp máy, Tôn Lan Khê ngồi trên bồn vệ sinh bụm mặt khóc thút thít, cô đã nhịn rất lâu rồi, thật sự nhịn không nổi nữa, thật ra cho dù Dương Lâm Tây không nói thì cô cũng biết mẹ mình căn bản đã gặp bất trắc! Nếu như mới đầu Dương Lâm Tây không nói nữ nhân kia có khả năng dùng thuật pháp gì đó thì Tôn Lan Khê còn ôm chút may mắn, hi vọng mẹ mình không sao... nói không chừng chỉ bị bắt nhốt mà thôi, vì thế Tôn Chí Lâm mới tìm một nữ nhân tương tự để che giấu tai mắt.

Thế nhưng nếu nữ nhân này lột da mặt mẹ cô mới có được diện mạo giống như đúc thì.... mẹ cô làm sao có thể bình an được chứ.

Nước từ vòi sen chảy xuống cọ rửa mặt sàn trắng như tuyết, Tôn Lan Khê ngồi trên bồn vệ sinh khóc thảm.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?

...

Lúc Dương Lâm Tây gọi điện thoại tới, Tống Triết đang làm ổ trong lòng Tiêu Thiên vuốt ve Tam Hoàng, mùa đông tới, da lông trên người Tam Hoàng cũng ngày càng dày hơn, ăn ngon ở tốt, da lông thoạt nhìn bóng loáng tỏa sáng, mềm nhũn, thực thư thái.

Lúc điện thoại đổ chuông, Tống Triết liền gõ tay Tiêu Thiên: "Lão Tiêu, lấy di động tới cho em đi, xem xem là ai gọi vậy."

Tiêu Thiên dài tay, tùy tiện duỗi một cái liền với được di động, nhìn một cái rồi đưa qua: "Là Dương Lâm Tây!"

Tống Triết nhận lấy di động lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại là chuyện Tôn gia?" Nói ra lúc xế chiều Dương Lâm Tây có gọi điện tới nói mình đã tìm thấy mẹ của Tôn Lan Khê là Lý Duyệt Minh, bà ta bị Tôn Chí Lâm giấu trong biệt thự.

Ban đầu Tống Triết cũng thực buồn bực, biệt thự? Sao lại phải giấu chuyện giấu Lý Duyệt Minh trong biệt thự với Tôn Lan Khê chứ? Này không phải quá kỳ quái à?

Dương Lâm Tây cũng cảm thấy như vậy, anh còn nói điểm khả nghi mình phát hiện với Tống Triết, bao gồm cả biểu hiện bất đắc dĩ của Tôn Chí Lâm khi anh muốn ông ta dẫn mình tới biệt thự. Tôn Chí Lâm thậm chí còn gọi điện tới cục vì muốn anh biết khó mà lui. Ngoài ra, sau khi tới biệt thự, lúc nhìn thấy Lý Duyệt Minh thì biểu hiện của Tôn Chí Lâm cũng có chút không đúng, tựa hồ ông ta rất kinh ngạc khi thấy Lý Duyệt Minh xuất hiện.

Thế nhưng ngôn hành cử chỉ của hai vợ chồng thì rất hài hòa, Tôn Lan Khê cũng chủ động nhận sai, biểu thị mình đã trách nhầm ba ba. Dương Lâm Tây nhất thời cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không nói rõ được là gì.

Tống Triết cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng bởi vì không có ở hiện trường nên Tống Triết suy đoán có khi nào Tôn Chí Lâm đã làm gì đó, tỷ như tổn thương Lý Duyệt Minh, vì thế ông ta không muốn dẫn Dương Lâm Tây tới biệt thự. Kết quả lúc bị bắt buộc phải dẫn nhóm Dương Lâm Tây tới nơi, phát hiện Lý Duyệt Minh bị mình thương tổn vẫn còn hảo hảo bình thường nên Tôn Chí Lâm mới kinh ngạc như vậy, thậm chí là sợ hãi.

Vì thế lúc thấy là Dương Lâm Tây gọi điện tới, Tống Triết liền theo bản năng cảm thấy khẳng định lại là chuyện Tôn gia!

"Alo, Dương Lâm Tây, có phải bên Tôn Lan Khê lại có chuyện gì không?"

Dương Lâm Tây vỗ đùi nói: "Ôi chao Tống Triết, cậu đúng là liệu sự như thần, cái này cũng bị cậu đoán được. Tôi nói với cậu a, Tôn Lan Khê đã phát hiện được một bí mật lớn."

"Cái gì?" Tống Triết tò mò hỏi.

"Lý Duyệt Minh đó căn bản không phải Lý Duyệt Minh." Dương Lâm Tây thần bí hề hề nói.

"Bà ta không phải Lý Duyệt Minh?!" Tống Triết cũng kinh ngạc ngồi bật dậy, suýt chút nữa bứt đứt bụm lông mềm mại trên bụng Tam Hoàng, Tam Hoàng đau tới ngao ô một tiếng, ủy khuất ngẩng đầu đáng thương nhìn Tống Triết, thấy Tống Triết tập trung sự chú ý vào di động, hoàn toàn không để tâm tới mình thì ủy khuất chạy tới bên Tiêu Thiên, nằm xuống ngửa bụng cầu an ủi.

Tiêu Thiên khom người xoa xoa cái bụng mềm của nó: "Tống ba ba bận, Tam Hoàng ngoan, đừng phiền ba ba."

Tam Hoàng ư ử, nó mới không có, nó vẫn rất ngoan nha!

"Không sai, khi ấy tôi cũng sợ hết hồn, thế nhưng Tôn Lan Khê có thể chỉ ra rất nhiều điểm kỳ lạ của nữ nhân kia, từng chút từng chút giải thích với tôi. Cậu cũng biết đó, hai bọn họ đều là nữ, lại còn sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thực sự rất hiểu về Lý Duyệt Minh."

Dương Lâm Tây vội vàng uống một hớp nước, nói tiếp: "Tôn Lan Khê nói mình đã sờ mặt nữ nhân kia nhưng không giống là giả. Nói thật, cổ đại có nhân bì diện cụ nhưng hiện đại không có khả năng tồn tại, cho dù có thì cũng rất ẩu, căn bản không thể giống người thật như đúc được. Nếu loại đi khả năng này thì chỉ còn phẫu thuật thẩm mỹ. Thế nhưng kỹ thuật thẩm mỹ hiện giờ vẫn chưa cao siêu đến mức có thể biến người ta thành giống như đúc như vậy. Trước kia có một tin tức, một cô gái chỉnh mình thành dáng vẻ của hình tượng, mất bảy tám năm từ từ chỉnh sửa mới chỉnh được dáng vẻ tương tự. Nếu nhìn chính diện thì vẫn không giống. Thế nhưng tôi đã xem qua hình Lý Duyệt Minh, cũng nhìn người thật, thật sự không phát hiện dấu hiện phẩu thuật thẩm mỹ, cũng không có dấu hiệu kỳ lạ. Vì thế tôi cảm thấy có lẽ người này đã dùng thủ đoạn phản khoa học."

Nghe Dương Lâm Tây miêu tả, trong đầu Tống Triết liền xuất hiện hai chữ họa bì. Trước đó lúc tìm kiếm tư liệu về nữ nhi hương, Tống Triết từng xem lướt qua nội dung về họa bì.

Họa bì quỷ chỉ có một khối thân thể thối rữa, vì đẹp, nó sẽ lột da mặt người khác dán lên mặt mình, sau đó mặc lớp da của người đó, ngụy trang thành người giống như đúc. Chờ thời gian chất lượng của thân thể này chấm dứt nó sẽ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Bởi vì thân thể nó thối rữa nên thời gian sử dụng thân thể mới cũng không lâu dài, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm xác mới.

"Tống Triết, cậu nói coi có phải có thủ đoạn gì không?"

Tống Triết nhíu mày nói: "Rất có thể là họa bì quỷ. Theo lý thì quỷ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, sao tự dưng lại xuất hiện ở xã hội hiện đại chứ?" Còn nữ nhi hương nữa, vì sao đồ trăm ngàn năm trước lại xuất hiện?

Tâm Dương Lâm Tây run bắn: "Thật sự bị tôi đoán trúng rồi a, là họa bì! Kia Tôn Lan Khê ở cùng một chỗ với quỷ họa bì kia liệu có nguy hiểm gì không? Lá gan của tên Tôn Chí Lâm này đúng là lớn, cư nhiên dám giao thiệp với quỷ quái, đúng là ăn gan hùm mật báo mà."

Tống Triết trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Không, tôi cảm thấy không phải là Tôn Chí Lâm làm."

Đầu óc Dương Lâm Tây đảo một vòng, bừng tỉnh đại ngộ: "Là Trương Nghệ!" Người đứng tên biệt thự là Trương Nghệ, thậm chí lúc anh lên lầu hai tìm Tôn Chí Lâm, Trương Nghệ còn cố ý nhấn mạnh tên biệt tự Tân Lâm, khi ấy anh đã cảm thấy kỳ quái, giờ nghĩ lại thì lại càng cảm thấy Trương Nghệ có liên quan.

"Không sai, khi ấy anh có nói Tôn Chí Lâm rất kháng cự chuyện tới biệt thự, thậm chí lúc gặp Lý Duyệt Minh còn rất kinh ngạc, chứng minh Tôn Chí Lâm biết rõ Lý Duyệt Minh căn bản không có khả năng xuất hiện ở biệt thừ này. Vì sao không có khả năng? Bởi vì người đã hại Lý Duyệt Minh chính là hắn, vì thế hắn biết rất rõ. Nhưng hắn không biết vì sao Lý Duyệt Minh lại xuất hiện ở nơi này, mà đây chính là chuyện tốt mà Trương Nghệ làm ra."

Dương Lâm Tây đã phá rất nhiều vụ án, chồng ngoại tình có tình nhân bên ngoài, tình nhân muốn chồng ly dị vợ cưới mình, hai người phát sinh tranh chấp, người chồng lỡ tay sát hại tình nhân, mà người vợ thì chẳng những không khai báo còn giúp chồng che giấu chân tướng. Chuyện này trong mười vụ án ngoại tình thì sẽ có một vụ, có thể nói là cực kỳ thường gặp.

Không thường gặp chính là người vợ kia còn kiếm ra một người giống hệt tình nhân để lừa gạt tầm mắt cảnh sát.

"Tống Triết, vậy phải làm sao bây giờ? Có cần trực tiếp tới bắt quỷ họa bì kia không? Tôn Lan Khê có khả năng gặp nguy hiểm không?"

Tống Triết lắc đầu: "Sẽ không, hôm nay anh vừa mới tới biệt thự, ngay hôm sau Tôn Lan Khê đã xảy ra chuyện thì chẳng phải tự đẩy mình vào vòng nguy hiểm sao? Bọn họ không ngu như vậy. Cho dù con quỷ họa bì kia muốn đổi xác thì cũng phải chờ qua vài ngày nữa." Quỷ họa bì cũng không phải kẻ ngu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status