Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 211: Bất trắc liên tiếp



Trên đảo nhỏ trừ bỏ cảnh biển đẹp thì còn rất nhiều trò chơi giải trí.

Tống Triết kéo Tiêu Thiên đi chơi tàu lượn siêu tốc, lúc chơi, Tam Hoàng nằm ở dưới bóng râm đại thụ hóng mát. Thỉnh thoảng tự cạp đuôi mình vui đùa.

Trên đảo còn có chó mà dân bản xứ nuôi, Tam Hoàng thấy nhàm chán liền tiến tới chơi cùng.

Chó địa phương ban đầu khá bài xích Tam Hoàng, thế nhưng chơi một hồi liền thân thiết.

"A a a a a-----" Tiếng thét chói tai vang vọng không ngừng từ tàu lượn truyền tới, Tống Triết mở to mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, kích thích không thôi.

Phía trước cùng phía sau đều có người điên cuồng la to, âm thanh cũng biến dạng, cũng không biết là đang nói gì, thỉnh thoảng còn kém theo chút Hoa ngữ, tựa hồ đang bày tỏ gì đó với ai đó.

Tống Triết khó khăn nhìn qua Tiêu Thiên, Tiêu Thiên từ đầu đến cuối vẫn thực bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại chút nào.

Tống Triết có chút không cam lòng, lúc xe trượt dốc chạy nước rút cùng tiếng thét chói tai bắt đầu gia tăng âm tượng, cậu hô to: "Lão Tiêu, em thích anh a!"

Nói xong, cậu nhìn về phía Tiêu Thiên, gió lớn tới mức làm cậu không mở mắt được, lúc mơ hồ tựa hồ nhìn thấy Tiêu Thiên mỉm cười, âm thanh êm ái bay bổng theo làn gió: "Anh cũng vậy, Tống Tống!"

Sau một vòng tàu lượn, không ít người hai chân mềm nhũn, thiết kế tàu lượn ở đây không giống những nơi khác, chiều dài vượt trội, độ dốc vượt trội, đối với người lần đầu tiên trải nghiệm thì khẳng định là một cơn ác mộng.

Lúc xuống tàu lượn, Tống Triết hưng phấn kéo Tiêu Thiên đòi đi nhảy bungee.

"Đúng rồi, Tam Hoàng đâu?"

Tông Triết đi được một nửa thì nhớ tới Tam Hoàng, cậu tìm kiếm một phen thì phát hiện Tam Hoàng đang cùng hai con chó mực chơi rất vui, vì thế cũng không xen vào.

"Xem ra năng lực kết bạn của Tam Hoàng cũng rất mạnh a! Chính là không biết chúng có chướng ngại ngôn ngữ không a?" Tống Triết nghĩ ngợi.

Tiêu Thiên cũng nhịn không được suy nghĩ sâu xa: "Cái này anh chưa từng nghĩ tới, uông uông uông cũng phân chia quốc gia sao?"

Tống Triết cười: "Biết đâu có a!"

Lúc tới khu nhảy bungee, Tống Triết ngẩng đầu, phía trên truyền tới tiếng thét chói tai: "OMG, OMG, OMG!" Người nhảy là một nam nhân, thoạt nhìn cực kỳ khiếp sợ, nước mắt nước mũi tuôn trào.

Tống Triết xúc động: "Thật là cao a! Cũng phải mấy trăm mét đi!"

Tiêu Thiên nhìn bảng chú thích: "Ba trăm mét!"

"Tựa hồ rất đã a!"

Lúc Tống Triết cùng Tiêu Thiên đi thang máy lên trên, người nam kia vừa được kéo trở lại, thoạt nhìn cũng một mét tám, vóc người hơi gầy, lúc này đang tê liệt ngồi bệch dưới đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Trước Tống Triết còn có mấy người xếp hàng, mọi người thoạt nhìn vừa sợ lại hưng phấn, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai từ cửa truyền vào, mỗi lần như vậy tâm Tống Triết lại run lên, dù sao thì thoạt nhìn rất kích thích a!

Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết, cảm nhận đầy mồ hôi thì rút khăn giấy lau giúp cậu: "Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"

Tống Triết kích động nói: "Bị sợ a! Lão Tiêu, sao anh lại bình tĩnh như vậy?" Chơi trò gì mặt cũng không biến sắc, thật không có ý nghĩa!

Tiêu Thiên lau mồ trán giúp Tống Triết, giọng điệu lạnh nhạt: "Sợ cái gì, không có gì phải sợ!"

Tống Triết nhắm mắt lại, nhu thuận để anh lau, lẩm bẩm: "Kia lão Tiêu sợ cái gì nha?"

Ánh mắt ôn nhu của Tiêu Thiên rơi vào gương mặt nhỏ nhắn cùng cánh môi hồng khẽ hé mở của Tống Triết, nhớ tới mùi vị tốt đẹp ngày hôm qua, anh tiến tới hôn một cái, rủ rỉ nói: "Em là xương sườn mềm của anh, anh sợ em bị thương, sợ em chịu khổ."

Tống Triết mở mắt, chống lại con ngươi sâu thăm thẳm như đại dương mênh mông của Tiêu Thiên, nhịn không được mím môi mỉm cười, ngẩng đầu hôn anh một ngụm: "Lão Tiêu, anh bây giờ biết nói ngon ngọt rồi a."

Tiêu Thiên cười khẽ, giúp cậu chỉnh lại phần tóc mái: "Phải không? Đại khái là vì em quá ngọt, vì thế đối với em phải nói lời ngon tiếng ngọt là đương nhiên rồi!"

Người chơi xung quanh chủ yếu là tình nhân, có người thấy dáng vẻ dính như keo của Tống Triết cùng Tiêu Thiên thì có chút kinh ngạc vì hai người là cặp đôi đồng tính, thế nhưng nước ngoài có rất nhiều gay nên mọi người cũng không cảm thấy lạ, chỉ là Tống Triết cùng Tiêu Thiên được trời ưu ái tướng mạo cùng khí chất làm không ít người nhìn chăm chú.

Ngay lúc Tống Triết tiếp tục chờ đợi tới lượt nhảy bungee của mình thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai, liếc nhìn một cái thì chỉ thấy có người chơi tàu lượn bị ngã ra ngoài, ở trên không trung vẽ thành hình cung hoàn mỹ rồi đập xuống đất.

Trong khoảnh khắc, tiếng thét chói tai vang vọng chân trời.

"Ôi trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?" Tống Triết cả kinh tới con ngươi muốn trừng lọt ra ngoài: "Sao đang êm đang đẹp lại có người bị văng ra chứ?"

Cậu nhích tới gần rào chắn, nhìn kỹ lại thì mọi người đều vây tới phía đó, Tống Triết đứng trên cao nên thấy rất rõ. Trong đám người, nữ nhân kỳ quái kia đứng ở đó, mắt lạnh nhìn.

Cách quá xa, Tống Triết xem không rõ biểu tình đối phương, cậu dụi dụi mắt, lúc định nhìn lại thì thấy cô ta cũng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía mình, mỉm cười.

Tống Triết cũng không xác định có phải mình nhìn nhầm hay không.

"Lão Tiêu, anh thấy nữ nhân kia không?"

Tiêu Thiên nhíu mày, cách quá xa, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình, nhưng vì làn da trắng dọa người quá nổi bật nên có thể dễ dàng nhận ra là nữ nhân kia.

"Thấy được, vì sao cô ta cũng xuất hiện ở đây?" Tiêu Thiên nhíu mày: "Tống Tống, em có nhìn ra được cô ta có gì kỳ quái không?"

Tống Triết lắc đầu, nữ nhân không đứng bao lâu liền rời đi, người khác đều chen chúc bu tới, chỉ có một mình cô bình tĩnh rời đi, không chút hoang mang, đặc biệt làm người ta chú ý.

"Trên người cô ta không có hắc khí, sát khí hay âm khí của quỷ quái cùng yêu ma, thế nhưng quả thật rất cổ quái. Lần gặp tiếp theo, có lẽ em sẽ nhìn kỹ một chút." Không biết truyền linh khí vào mắt nhìn thì có phát hiện hay không.

Diêu Thiên Vũ cảm thấy mình thật sự xúi quẩy, sau khi ôm cục tứ từ chỗ Tiêu Thiên, hắn tức giận đùng đùng dẫn bạn gái tới khu vui chơi, muốn tìm chơi vài trò kích thích, phát tiết một chút. Kết quả vừa mới leo xuống thuyền hải tặc, định qua khu Fly Away, bất quá bạn gái hắn từ khi xuống thuyền hải tặc vẫn luôn cảm thấy buồn nôn, hắn nhịn không được ngừng lại: "Nữ nhân thực phiền toái, có mỗi trò thuyền hải tặc đã buồn nôn thành như vậy rồi! Sớm biết vậy đã không dẫn cô tới!"

Bạn gái kinh hoảng thất thố, cô cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, lộ ra nụ cười tái nhợt: "Diêu thiếu, em không sao, anh muốn chơi cái gì, chúng ta tiếp tục."

Diêu Thiên Vũ liếc nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ, cũng nhiều ngày vậy rồi, hắn cũng chơi đã, chờ lúc nào đó có cơ hội vung một tấm chi phiếu đuổi đi, sau đó tìm một cô em tóc vàng mắt xanh.

Lúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên có thứ gì đó bay qua đỉnh đầu hắn, Diêu Thiên Vũ còn không kịp phản ứng thì thứ kia đã nện xuống dưới chân hắn.

Là một người, một nam nhân!

Hắn trợn tròn mắt, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh sợ, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, lan tới bên chân Diêu Thiên Vũ, thấm ướt giày hắn.

Diêu Thiên Vũ ngây ngẩn không nhúc nhích, giống như đã sợ choáng váng. Cô bạn gái ở bên cạnh thì kinh hoàng thất thố lớn tiếng thét chói tai, không ngừng lùi về sau, đặt mông ngã ngồi xuống đất, cô vốn đã không thoải mái, bị một phen kinh hoàng này liền trực tiếp nôn mửa.

Khu vui chơi xảy ra chuyện, rất nhanh người phụ trách đảo liền biết chuyện, hắn lật đật bảo người phong tỏa, đồng thời bảo nhân viên y tế gấp rút chạy tới.

Nhân viên an tinh giải tán đám đông, thế nhưng mọi người đều không chịu rời đi.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên theo dòng người đi thang máy xuống, biểu tình ngưng trọng.

Trong thang máy có không ít người hoảng sợ, tàu lượn xảy ra sự cố chứng minh thiết bị khu vui chơi có vấn đề, vừa nãy bọn họ còn hưng phấn muốn chơi Bungee, lỡ như Bungee cũng xảy ra chuyện thì không phải phải đi gặp Thượng Đế rồi sao?

"OMG, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không phải được gọi là hòn đảo tuyệt vời nhất thế giới sao, phương diện thiết bị đều rất an toàn sao?"

"Trời ạ, nếu nói chuyện ban sáng không liên quan tới đảo, kia khu vui chơi thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không kiểm tra bảo trì thiết bị?"

"Tôi vừa mới chơi tàu lượn xong a, trời ơi, Thượng Đế phù hộ, may mà tôi còn sống."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status