Tiên sở

Chương 82: Thiệt thương thần kiếm Phần 1


Tiếng mõ thưa thớt,đã qua giờ sửu.

Bên trong mai hồ tiểu trúc của Tề vương phủ, lò sưởi lửa hồng lấp lánh, màn vây che chung quanh sàng.

Yến Tiểu Tiên cổ tay trắng như tuyết, để ngang ở ngoài áo ngủ bằng gấm, bàn tay nắm chặt lấy Sở Dịch, ánh sáng nến lung linh, chiếu lên khuôn mặt nàng đang ửng hồng, trong sáng lộng lẩy, kiều diễm như xuân thụy hải đường.

Được Sở Dịch hơn nửa canh giờ tận tâm trị liệu, những kinh mạch bị chấn đoạn của nàng tuy chưa hồi phục, nhưng hàn độc trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu trừ, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.

Sở Dịch cúi đầu xuống từ từ hôn nhẹ lên môi anh đào của nàng, trong lòng dâng lên tình thương ôn nhu mà thương xót, thầm tự thề:

-"Hảo muội tử, đại ca sau này quyết không để cho ngươi chịu tổn thương như tối nay! mặc kệ là ai, dám cả gan đả thương ngươi nửa cọng tóc, ta nhất định phải làm cho hắn hối hận đã sinh ra trên đời này."

Bỗng dưng nhớ tới Lý mộc phủ,hắn hận nộ bộc phát, khó khăn kềm chế được sát khí trào ra dâng lên, hận không thể lập tức quay lại Lý phủ, đem hắn băm thây vạn đoạn, xương đốt thành tro tàn.

Tiêu Vãn Tình hiểu tâm tư hắn, yêu kiều cười, thấp giọng nói:

- "Sở lang, thái tử đã chết, chàng bây giờ phải là cái đinh lớn nhất trong mắt lão tặc. Hắn đêm khuya vào cung tấn kiến Hoàng Thượng, chắc đã nghĩ ra âm mưu quỷ kế cực kỳ thâm độc để đối phó với chàng. Theo tình hình mà xét, chàng cũng nên vào trong cung tìm hiểu hư thật, tránh rơi vào cạm bấy của hắn."

Sở Dịch hừ lên một tiếng, nhíu mày nói:

-"Dựa theo như lời Tiên muội vừa nói, chẳng lẽ hung thủ ám sát thái tử mà ta tình cờ gặp trong chùa Từ Ân, lại chính là lão yêu tặc này sao?»

Nhưng lập tức lại lắc đầu lẩm bẩm nói:

- "nhưng... chân khí người này cuồng mãnh, triền miên không dứt, cùng lão tặc chân khí âm hàn rất trái ngược...... Lại cũng không giống của Lý Tư Tư, rốt cuộc đó là ai?"

Tiêu Vãn Tình nói:

-" theo tình hình trước mắt, hung thủ cho dù không phải lão tặc này, thì cũng có liên lệ đến hắn chẳng sai. Lí Tư Tư với Lí Huyền chỉ quan tâm đến hiên viên lục bảo, tu tiên trường sanh, thật sự không có động cơ ám sát thái tử."

Mày liễu nhẹ nhíu,nàng lại trầm ngâm nói tiếp:

-"nhưng thế. thì..... vì sao Lý Tư Tư khéo thay lại trong tối nay đi cứu Tử Vi chân nhân? Nàng với Lí Huyền cuối cùng có âm mưu gì? Thật làm Tình nhi đoán không ra......"

-"Nguy rồi! Trương chân nhân!"

Sở Dịch suýt nữa thất thanh kinh hô.

Từ khi từ Lý phủ trở về, hắn chỉ chú trọng tới việc chữa thương cho Yến Tiểu Tiên, trong lòng không màng gì khác. Giờ phút này nghe Tiêu Vãn Tình đề cập tới, mới bỗng nhiên nhớ tới Trương Túc và Tô Anh Anh vẫn đang ở chỗ Lý Tư Tư.

Chính lúc đang muốn dến phòng Lý Tư Tư xem, ngoài cửa sổ đột nhiên thoáng qua một bóng người, thấp giọng nói:

- "Thất ca?"

Đúng là "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!" Sở Dịch và Tiêu Vãn Tình nhìn nhau, cũng không biết là lo hay là mừng, lập tức ra tay nhẹ nhàng chuyển Yến Tiểu Tiên chuyển qua một bên, rón rén không tiếng động rời khỏi tiểu ốc.

Vừa mở cửa, mùi thơm phát ra tràn đầy cả phòng, hai cánh tay mềm dịu mượt mà uốn éo như rắn quấn lấy hắn, trên môi đột nhiên thấy đau, bị nàng cắn cho một cái.

Sở dịch định rên đau, đã bị cánh môi như hoa anh đào chặn lại, hơi thở bắt đầu cũng trở nên cấp bách, thầm nghĩ:

-"Con bà nó, yêu nữ này chắc thuộc giống cọp? Sao nó thích cắn ta như vậy?"

Sau một lúc lâu, hai má nàng nóng bừng, nhẹ nhàng cắn vào tai hắn, hơi thở như lan:

-"thất ca, muội đợi huynh đến quá nửa đêm, vì sao rốt cuộc không đến tìm ta? Hay bị Tiểu yêu tinh trong phòng quấn lấy rồi phải không?"

trong lời nói đầy u oán mang theo cả ghen tị tức giận.

Sở Dịch trong lòng hơi có chút sợ hãi, sợ nàng ghen lên, lại cắn vào tai mình thêm cái nữa, lập tức ho khan một tiếng, lái chuyện sang hướng khác:

- "Đỗ chân nhân đâu? Ngươi làm cách nào thoát ra để hắn không biết được?"

vừa nói, vừa lôi nàng đi ra ngoài hành lang.

Lí Tư Tư như dây leo bám cổ thụ tựa vào người hắn, khúc khích khẽ cười nói:

-"Thì ra thất ca sợ bị lão mũi trâu thấy nghi ngờ, cho nên không dám lại tìm ta?"

Trăng sáng lặn về hướng tây, treo trên mái cong vút của hành lang,ánh trăng chiếu lên một bên mặt nàng, sóng mắt lấp lánh, trong nụ cười mang theo nét sầu bi cô độc, thật là rung động lòng người không tả xiết.

Sở dịch hơi thở như nghẹn lại, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm: "có lẽ nàng không hề có độc ác như Lí Huyền, chỉ là nàng quá mức si tình, bị hắn đùa bỡn, lợi dụng mà thôi."

Thấy hắn ngây ngây nhìn mình, sau nửa ngày không nói gì, Lí Tư Tư lại thở dài, buồn bã nói:

-"huynh yên tâm, cho dù muội không sợ lão mũi trâu kia phát giác bí mật giữa chúng ta, cũng không thể để cho hắn phát hiện Trương chân nhân.nên đã sớm bày ra tiểu kế, chỉ hắn đi sai đường."

Sở Dịch rùng mình, phục hồi tinh thần lại, nói:

- "Phải rồi, Trương Túc và tiểu nha đầu kia đâu? vẫn còn ở trong bình chứ?"

Lí Tư Tư thản nhiên cười, nói

-"À, nha đầu kia đối với chúng ta cảm kích rơi nước mắt, không có đến nửa điểm nghi ngờ, vẫn còn đang lo lắng chờ ngươi xử dụng 'kim Cương Đạo Thể Trọng Chú **' cứu mạng lão mũi trâu."

Trong mắt hiện lên một tia thần sắc cổ quái, hé miệng mỉm cười nói:

-"Thất ca, tiểu nha đầu thực là thuần âm đồng nữ hiếm thấy, làm vật để song tu thật là quá tốt. Nếu không phải lão mũi trâu xử dụng 'nguyên Anh Tự Tỏa đại Pháp',chỉ có dựa vào nguyên thần của người thân của hắn mới có thể tiến nhập vào tiềm thức của hắn, tìm ra tin tức 'Ngọc Hành Kiếm', thì có phải đỡ lãng phí vô ích chân nguyên tánh mạng của nó không."

-Ngọc hành kiếm!

Sở Dịch trong lòng rồi đột nhiên đại chấn, giống như tiếng sấm ngang trời, giờ hắn mới hiểu được ý đồ vì sao Lí Huyền lại cứu chú cháu Trương Túc ra! Theo như Phiên Phiên nói đêm đó, hỏa chúc thần khí trong Bắc đẩu thần binh,không phải đã bị Hoàng đế xử dụng để phong tỏa chu tước, sau đó thất lạc tại một nơi thần bí ở nam hoang sao? Trương Túc làm sao lại biết nơi hạ lạc của nó?

Phải rồi, chẳng lẽ tối nay chu tước thất túc kì tụ Trường An, cũng là vì cảm ứng được linh lực "Ngọc hành kiếm" sao? nói như vậy, không lẽ "Ngọc hành kiếm" cũng ngay tại xung quanh Trường An?

Trong lúc đó, hắn trong lòng trỗi lên vạn ngàn suy nghĩ rời rạc, ẩn ẩn trong đó tựa hồ tưởng hiểu được tới nhiều chuyện, nhưng lại tựa hồ càng thêm mê hoặc.

đang định dựa vào lời Lý Tư Tư gợi chuyện, từ nàng tìm hiểu cho ra những bí ẩn, đột nhiên từ xa xa truyền đến có tiếng lộp cộp vó ngựa, lờ mờ pha lẩn tiếng hò hét quát tháo, cùng với roi ngựa xé gió vọng lại, tựa hồ có đại quân trên đường chạy nhanh qua đây.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vô số lửa đuốc lấp lánh, rực rỡ, như hồng long cuồn cuộn, hướng về phía bên ngoài vương phủ uốn lượn mà tới.

Lúc sau, ngựa hí người kêu, tất cả đều dừng lại, dường như vây quanh Tề vương phủ tượng như giọt mưa cũng không qua.

-"Con bà nó! Lí Mộc Phủ lão tặc kia thật đã động thủ trước."

Sở Dịch trong lòng trầm xuống, trong phút chốc đoán được đại khái, không ngờ được lo lắng của Yến Tiểu Tiên và Tiêu Vãn Tình ứng nghiệm nhanh như vậy.

Cửa lớn vang lên những tiếng gõ "bang bang", đèn đuốc trong vương phủ lần lượt bật sáng, rất nhiều nha hoàn, người hầu đều xỏ quần áo chạy ra, xem coi đã xảy ra chuyện gì.

Sau một lúc lâu, vài gia đinh dẫn theo đèn lồng, dẫn hơn mười người đi tới mai hồ tiểu trúc. Dẫn đầu một người hoàng bào liệp liệp, râu dài phất phới, đó chính là Trương Phi Vũ. Đi theo sau vài long hổ đạo sĩ, tất cả đều đằng đằng sát khí.

Sở dịch lửa giận sát khí trổi lên, ha ha cười nói:

- "đêm hôm khuya khoắt, bổn vương nghỉ là yêu ma tà mị gì, không thể tưởng được lại là long hổ thiên sư. Chẳng biết đại giá quang lâm, có gì giúp được?"

Trương Phi Vũ mặt không chút biểu tình nói:

-"bình sanh không có tâm sự, không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa. Vương gia tại sao lại lo lắng bất an như vậy?"

Một thái giám bên cạnh chậm rãi tiến lên, rung động phất trần, sắc giọng nói:

- "Vương gia, bệ hạ ra chỉ, thỉnh Vương gia tức khắc vào cung, có chuyện quan trọng thảo luận."

Bốn phía nô tì không ai không thay đổi sắc mặt, thì thầm nói nhỏ, đều cảm giác đại họa trước mắt.

Tiêu Vãn Tình đứng lẫn trong đám người, sắc mặt trắng bạch, trố mắt nhìn Sở Dịch không nháy mắt, trong lòng lo lắng vô cực. Rất muốn tiến đến tới hắn, cùng chia hoạn nạn, nhưng không thể bỏ Yến Tiểu Tiên lại.

Sở Dịch hướng tới nàng mỉm cười, ý bảo nàng không cần lo lắng, dương mày cười nói:

- "tốt lắm, bổn vương vừa đúng lúc cũng có chuyện quan trọng bẩm báo với hoàng huynh."

rôi hắn ngang nhiên dứt khoát bước theo mọi người đi ra ngoài.

Tâm niệm nháy động, sợ trở về không kịp thì Lí Tư Tư giết Tô Anh Anh, truy vấn nơi hạ lạc của Ngọc Hành kiếm,hắn lập tức quay đầu lại truyền âm dặn dò nàng:

-"Hảo muội tử, cần phải chờ ta trở lại, mới ra tay đối phó lão mũi trâu kia."

Lí Tư Tư đối với hắn cực kỳ tin tưởng, thản nhiên cười, gật đầu đồng ý.

Ra khỏi đại môn, chỉ thấy ngoài vương phủ đứng mấy ngàn giáp sĩ bao quanh dày đặc, xếp hành dọc theo đường phố uốn lượn, hỏa quang soi sáng như một kim lân trường long, vô cùng uy tráng

Ngay tại cổng môn một người mày rậm râu dài, đúng là Công Tôn Trường, nhìn thấy Sở Dịch đến, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ áy náy, thấp giọng nói:

-"Vương gia, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc, vạn bất đắc dĩ, vạn lần xin thứ tội......"

-"yên tâm yên tâm. Trung quân hộ quốc, trừ gian diệt ác, vốn đúng là phận sự của ngươi. "

Sở Dịch vỗ vỗ bả vai hắn, hắc nhiên cười nói,

- " chỉ là khi nào gặp kẻ gian nịnh yêu ma, ngàn vạn lần đừng có nương tay."

Vừa nói lạnh lùng liếc mắt sang Trương Phi Vũ, nghênh ngang leo lên trên xe ngựa, cao giọng quát:

- "Lên đường!"

Vó ngựa lộp cộp, xa luân cuồn cuộn, đại đội nhân mã trùng trùng lớp lớp phóng ngựa phóng qua trường nhai trống trải yên tĩnh, nhanh chóng tới bên ngoài Hưng Khánh cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status