Tiểu bảo bối, em đừng hòng thoát

Chương 66: Tâm Tư Lòng Hoắc Kiếm Chính


Anh thẩn thờ nhìn bóng lưng cô độc của Hoắc Kiếm Chính! Anh nhíu mài khó hiểu tại sao anh ta lại nói với anh những điều này ? Không phải anh ta rất yêu cô sao ? Còn muốn cô trở thành vợ anh ta sao ? Sao lại...?
Tâm của Hoắc Kiếm Chính __
Anh không muốn thấy cô đau .! Anh không muốn ràng buột cô ! Ép cô phải lấy anh ! Yêu anh ! Nhưng cô chỉ muốn lấy anh ta yêu anh ta chứ không phải là anh ! Anh có ích kỉ thật ? Ích kỉ vì nếu kéo cô bên mình 5 năm dài đăng đẵn ! Đầy đau thương ! ....
Anh không cần thứ gọi là vợ ! Hay tình yêu của cô hoặc gì đó...! Điều đó làm anh cứ như nhận được sự bố thí của cô vậy ! Anh cũng là đàn ông mà ? Cũng có sỉ diện cao chứ ? Tình yêu mà bố thí ? Thì không khác gì vứt đi rồi sao ?.... Cái đó không phải hạnh phúc anh mong muốn !!... Hạnh phúc của anh thật sự là đứng ngoài cuộc nhìn cô sống vui vẻ bên người đàn ông mình yêu thôi !.... Hoàng Thiên Di em cô gắng sống thật tốt nhé ! Anh giao em lại cho chồng rồi đấy ! ... Còn anh ? Phải đi trả nợ cho một người ..? Người đó giúp anh rất nhiều ... Anh nhận ra cô ấy mới là người cùng anh bước tiếp...!
" Tần Mỹ Tuệ!"
__và đó là tâm từ lòng Hoắc Kiếm Chính cho dù thế nào ! Anh cố gắng đến đâu ? Nỗ lực đến đâu anh vẫn là Nam phụ trong câu truyện ngôn tình tuyệt đẹp , đau thương của Nam Chính Dương Thiên Ngạn với nữ chính Hoàng Thiên Di mà thôi!!... Anh không trách ông trời ! Chỉ trách anh là người đến sau ...!
______________
Cô xuống nhà không còn thấy anh nữa đành đến Hoắc Thị !
Tại Hoắc Thị tòa nhà cao ốc to lớn cao chóc vót muốn đụng tới trời ! Đang trước mắt cô ! Cô yêu kiều cao quý bước vào ! Mọi người ai cũng nhìn cô !
Nam nhân thì thì thầm to nhỏ trên mắt hiện lên tia thèm thuồng kinh hãi !
Nữ Nhân thì nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ có ! Căm phẫn có ! Khinh bỉ có cách nhìn ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô ! Cô khỉnh bỉ nói "ai nuốt ai thì chưa biết được ?"
Cô đang định vào thăng máy thì có một cô ả ăn mặc hở trên hở dưới đụng vài vai cô rõ đau cô sầm mặt nhíu mài nói:
"Cô không có mắt ?"

"A! Tôi không cố ý đâu nha~~~!" cô ả nói giọng đầy khiêu khích

"Không cố ý ? Tôi thấy cô cố tình thì có ?!" Thiên Di đáp lại mạnh mẽ nói

"Ừ ! Thì sao tôi cố tình đấy !!?" ả nheo mắt nói

"Thì lo dọn dẹp đồ chứ sao? !" cô khoanh tay cao thượng nói

"Dọn dẹp ? Ý cô là nghỉ việc ? Hứ nực cười? Tôi là thư kí của trưởng phòng Cảnh ? Cô có tư cách gì đổi tôi ?" ả nghênh ngang nói

"Được cô không tin ? A Thành gọi trưởng phòng Cảnh !!" cô nói tự tin kiêu ngạo nói
Không lâu sau thù Tên Trưởng phòng Cảnh đã tới anh ta vừa chạy tới tấp vừa lao mồ hôi chạy lại cô ! Nhìn thì cũng được nhưng không sắc sảo ngũ quan ưa nhìn tốt !!! Cô nói cười một cái !!

"Anh là Trưởng phòng Cảnh ? Cảnh Gia Thanh ?"_cô nói nhìn anh ta

"Vâng...Thưa Giám Đốc Hoàng!!" anh nói cúi đầu cung kính nói ! Cô ả kế bên cũng dật mình run nhẹ Giám đốc Hoàng? Cô ta là Tổng giám đốc giấu mặt sao ?

"Cô gái này là thư kí của anh ?"

"Vâng...!"

"Tên gì?"

"Trần Mộng ạ !"

"Trần Mộng cô bị sa thải !" cô nói rồi uy nghiêm lạnh lùng nhìn ả

"Tại..sao..?"

"Lòng dạ cô quá dơ bẩn ! Không thể làm ở Hoắc Thị được !!"

Nói xong cô đi vào thăng máy !!!

Xong việc cô trở về nhà cô lo lắng cho hai bảo bảo không biết chúng đã ăn gì chưa ? Cô vội và láy xe về nhà !

Tại nhà cô Hoàng gia( dị đi :v cho dễ hiểu )

Cô lấy chìa khóa mở cửa về nhà tháo giày cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thon thoảng ở quẫn trong nhà cô đi theo dẫn ra bếp cô cứ ngỡ là do hai bảo bối làm nhưng cô đã lầm ! Trước mặt cô là một người đàn ông ngũ quan tuyệt sắc đang nấu đồ ăn ! Đó là anh Thiên Ngạn!

Cô nhíu mài mở miệng khó chịu hỏi :

"Sao anh chưa về ?"

"Ấy em về rồi hả ? Anh làm món em thích cho em này !" anh cười tươi tay còn cầm đĩa thức ăn nóng hỏi nụ cười ấm áp đến mức cô thật sự tan chảy giờ cô mới để ý anh có động tiền ! Nho nhỏ bên trái ...! Cô ngần ngơ nhìn anh không biết đối phương đang tiến lại gần mình?

"Em nhìn hoài anh ngại lắm nhé !" anh nói rồi véo má cô !

"Hứ ! Ai thèm nhìn anh !!" cô phụng phịu nói

"Ừ không nhìn ! Chỉ là ngắm thôi ! Anh bỏ qua ! Trách do ba mẹ anh tạo ra anh quá suất sắc quá ...!!" anh tự luyến nói

"Tự Luyến !" cô mắng anh ! Bỗng từ trên lầu chạy xuống ba đứa nhỏ !

"A mẹ về rồi Ngôn nhóe mẹ lắm nha !" Tử Ngôn chạy lại bên cô nói còn Trác Hiên Thì cầm cuốn sách đọc và có một cậu bé bên cạnh nữa...

"A ? Ai đây ? Tiểu Ngôn bạn con à ?" cô xoa mặt Tử Ngôn nói !

"Đây là con anh !" anh nói rồi quỳ xuống bên Phàm Minh nói
Cô dật mình con anh ? Của Kiều Á Hân ? Cô nhìn đứa bé nghĩ ! Thằng bé mũn mĩu dề thương gương mặt hơi tây với đôi mắt đen láy nhìn cô !

"Cháu tên gì ?" cô lại gần Phàm Minh véo nhẹ má cậu bé nói

"Dạ..Phàm Mình ?" cậu bé rụt rè nói

"Phàm Minh ? Tên rất hay ? .. Cô làm bạn cháu được không ?" cô ngồi khụy xuống nói cậu bé này rất dễ thường mới lần đầu gặp cô đã rất yêu nha !

"Dạ được ạ !" cô bé cười tít mắt nói

"Ừm!!" cô cười đáp lại cô không biết đang làm ai kia ngẩn ngơ !

"Thôi vào ăn cơm nào các con !!" cô nói rồi dắt Phàm Minh và Tử Ngôn đi vào bàn ăn ! Chỉ có anh và Trác Hiên

"Hiên đi thôi !"

"Vâng ông chú !"

Buổi cơm ấm áp diễn ra xuông xẻ ! Họ như một tổ ấm vậy ! Cô cảm thấy ngày hôm nay thật là hạnh phúc !

_________
Mìnhhoom nay hơi buồn ! Nên viết truyện vui hơi không có hồn cho lắm...xin lỗi mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 24 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status