Tiêu Diêu Vương bổn kỷ

Chương 18: Đắc thất


Khóc không biết bao lâu, trong lòng thoáng bình tĩnh, ta ngồi dậy bắt đầu nghĩ về sau nên làm gì, buông tha sao? Trước không nói phụ hoàng có hay không tiếp nhận ta, cho dù tiếp nhận thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ để ta thành tình nhân không quanh minh chính đại của hắn? Cùng nhiều người chia sẻ hắn như thế mới gọi là yêu? Giờ khắc này, ta đột nhiên muốn rời đi! Ta có thể mai danh ẩn tích đến Lang quốc, tìm một nam nhân thích mình kết hôn, vĩnh viễn ly khai hắn, đoạn tuyệt mối tình không thể thành hiện thực! Dù sao cái tên Phượng Lệnh Vũ chưa bao giờ tồn tại, buông tha cũng chẳng sao. Hơn nữa, ta một khi tiêu thất, hẳn không mấy người để ý, tựa như Nhị hoàng tử năm đó. Ta càng nghĩ càng uể oải, càng cam chịu.

Bỗng nhiên, xa xa có người đi tới, ta vội vàng vọt đến sau cửa. Ta vừa thấy, cảm giác thật trùng hợp, nguyên lai là Lãnh Vũ. Hắn đến, ta theo sau đưa đầu ra nói: “Đã trễ thế này sao ngươi còn tới? Hay là người biết ta trong đây nên đến gặp riêng nghĩ cùng ta giải khổ tương tư? Ta biết ngươi không thể rời bỏ ta mà!” Nói xong ta bổ nhào lên người hắn cọ cọ.

“Ta chỉ là tính ngủ ở đây một đêm.” Lãnh Vũ thanh âm vẫn băng lãnh, chính là khiến ta cảm giác an tâm.

“Vậy ngủ sớm một chút, ta cũng mệt!” Ta không quấn lấy hắn, trực tiếp chui vào ổ chăn, mặc kệ thế nào, lòng hay thân thể, ta đều rất mệt. Sau đó, ta mơ màng cảm giác một cỗ hơi thở an toàn vây quanh, yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, thái dương lên thật cao ta mới tỉnh, Lãnh Vũ đã rời đi. Ta trở về khách đ**m, phát hiện Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên tìm ta suốt một ngày.

“Ngươi chạy đi đâu a? Chúng ta tìm ngươi rất lâu!” Mạnh Hiên oán giận nói.

Ta đánh gảy oán giận của hắn, nói: “Khảo thế nào? Ai là võ trạng nguyên?” Võ khoa không cần thi đình, thi hội mà là trực tiếp kiểm thành tích.

“Đương nhiên là ta thắng!” Mạnh Hiên đắc ý dạt dạo nói.

“Đúng lúc thôi, nếu không phải ngựa ta giẫm đá, ta sẽ không thua!” Tiêu Viên không phục nói.

“Mặc kệ thế nào, thua chính là thua, ngựa của ta bộ không giẫm đá sao?” Mạnh Hiên cười đến vẻ mặt biến chuyển.

“Mặc kệ ngươi!” Tiêu Viên xoay người hỏi ta, “Lệnh Vũ khảo thế nào? Có khó không?”

“Ta cũng không biết, đến lúc đó hẳng hay.” Tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng ta miễn cưỡng kéo khóe miệng cười cười.

“Lệnh Vũ, sắc mặt hôm nay của ngươi rất kém, ngươi bệnh sao?” Tiêu Viên mẫn cảm hỏi.

“Không có việc gì, ta đi dạo nên hơi mệt, về nghỉ ngơi trước.”

Ngày thứ ba, nghe nói yết bảng, trong chốc lát, Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên hai tên yêu náo nhiệt sôi nổi chạy về, gọi to tên ta.

“Làm sao vậy? Ta trúng à?” Ta nửa nằm trên giường, biếng nhác hỏi.

“Ngươi trúng hội nguyên, quá lợi hại, văn khoa đệ nhất danh!” Mạnh Hiên kinh ngạc kêu lên.

“Úc, đã biết, cảm ơn các ngươi xem giúp ta!” Ta dậy không nổi tinh thần.

“Ngươi không vui sao? Ngươi chính là hội nguyên đấy!” Tiêu Viên tò mò hỏi.

“Các ngươi cũng là võ trạng nguyên và bảng nhãn mà!” Ta miễn cưỡng đáp một câu, rồi rầu rĩ ngã xuống giường.

“Uy, ngươi mấy ngày nay thế nào vậy? Trông sao cũng giống hoạt tử nhân [1] không còn tinh thần. Tiểu tử, ngươi phát xuân sao?” Tiểu tử Mạnh Hiên nói chuyện cũng không nể trọng, thật thẳng thừng.

“Phát xuân không phải nên sinh long hoạt hổ ư?” Mạnh Hiên nói.

“Ta không biết, chính là cảm thấy không khỏe.” Từ sau hôm đó, ta dường như mất đi sức sống, muốn làm gì cũng không làm được, tẩm cung phụ hoàng cũng không dám đi, ta sợ nhìn thấy cảnh đó sẽ lần nữa khiến lòng ta tan nát.

Mùng một tháng ba là ngày cử hành thi đình, chúng ta đến bên ngoài Huy Minh điện, không nghĩ đến cư nhiên gặp được Nam Tuyền Nguyệt, hắn đối ta chắp tay cười cười, ta cũng đáp lễ. Lễ bộ nghi chế Ti viên ngoại gọi tên chúng ta, số lẻ theo cửa trái, số chẳn cửa phải, từ từ nhập môn. Ta số một, Nam Tuyền Nguyệt số ba, đều đi bên trái đến trước Huy Minh điện, thi lễ tam bái cửu khẩu [2], rồi quỳ trên mặt đất tiếp nhận đề thi. Từ đầu đến cuối, ta một lần cũng không nhìn phụ hoàng, cho dù lòng muốn, ta cũng đè nén, chính là, bỗng chốc đau đớn tràn ra.

Ta vội vàng cúi đầu xem đề mục, đề lần này chính là thi vấn đáp tứ đạo. Đề mục tiếp theo, chúng ta lại tam bái cửu khấu, rồi an vị. Thí quyển phía trước phải điền lí lịch cá nhân, tính danh ba đời cùng chức quan. Ta chỉ điền tính danh, những phần khác để trống, sau đó phía dưới hồng tuyến viết đáp án đề thi. Thi đình vẫn chỉ là những đề mục: giáo d*c, lại trì, dân sinh, phương diện tĩnh biên cương, nhưng so với thi hội thâm ảo hơn một chút, vấn đề cũng mẫn cảm hơn một chút. Ta coi giống như loại đề chính trị, có kỹ xảo tán dương giai cấp thống trị, hàm súc vạch trần những tệ đoan. Không khó, thật sự không khó, nhìn ta lưu loát viết một đống mọi người đều cảm giác được điều đó. Sau khi làm xong, ta phát hiện ta là người nộp quyển đầu tiền.

Ngày hai tháng ba, ta cùng Nam Tuyền Nguyệt đến lễ bộ lĩnh mạo đính [3], ở lại Đại Văn tự. Đến ngày ba tháng ba vào triều, đứng tại trung môn chờ truyền gọi. Phụ hoàng sau khi thăng triều, liền truyền chúng ta vào Huy Minh điện, chúng ta quỳ xuống, nghe xướng danh: “Đệ nhất giáp đệ nhất danh, Phương Lệnh Vũ. Đệ nhất giáp đệ nhị danh, Nam Tuyền Nguyệt…” Lập tức một trận trống nhạc huyên náo. Ta sửng sốt một lúc, chờ đến khi Nam Tuyền Nguyệt trộm kéo kéo mới phản ứng lại, sau đó vội vàng tiến lên quỳ tạ. Lễ bộ quan viên cầm hoàng bảng, một đoạn đường đi trống nhạc đình đám. Thực không ngờ được ta lại trúng trạng nguyên, ngoài ý muốn, quả là ngoài ý muốn, này có tính là mất rồi được không?



[1] Hoạt tử nhân: người thực vật

[1] Tam bái cửu khấu: ba bái chín dập đầu

[3] Mạo đính: mũ mạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status