Tiểu gia vô xử bất tại

Chương 114: Phiên ngoại 3


Không nói Mục đại thiếu dày vò em trai của mình trong phòng bệnh ra sao, bên này Lâm tiểu gia đã mang theo đàn em của cậu gấp rút đi về hướng biệt thự Trần gia. Biệt thự Trần gia ở thành phố A cũng là một địa phương tấc đất tấc vàng, dù lúc trước Trần gia gặp chuyện không may, nhưng Trần gia cũng là một trong mười đại gia tộc ở thành phố A.

Bất quá khoảng cách giữa bệnh viện Đệ Nhất và vị trí biệt thự nhà họ Trần có hơi xa, Lâm tiểu gia không chút khách khí sử dụng tài xế của Mục đại thiếu và xe thuộc về Mục đại thiếu.

Mục Tam ngồi ở chỗ tài xế, liếc mắt về một thùng xe ngồi đầy chó, mèo và chuột ‘ngồi nghiêm chỉnh’, tâm trạng vốn đã xoắn xuýt lại càng thêm loạn — Mụ nội nó chứ! Đám phi nhân loại tụi bây có biết ông đây cải tạo chiếc xe này dùng hết bao nhiêu tiền không?! Nói ra hù chết tụi bây luôn đó! Xe của ông biết bao con nhà giàu kêu cha gọi mẹ muốn vào ngồi một tí, kết quả thì sao! Bây giờ cảm giác nó thành xe chở động vật lang thang giữ trật tự đô thị là sao đây hả! Tốt xấu gì ông cũng là người cao to, đẹp trai, giàu có, một tháng thu nhập hơn mười vạn mà QAQ, cảm giác này thật quá ngược.

Chẳng qua, dù ngược thế nào, Mục Tam cũng không dám đem những bức xúc trong lòng nói ra, đừng nói trước đây hắn có thể đánh thắng Tiểu Lục cũng không dám đánh, hiện tại Tiểu Lục động một chút là một nắm độc dược, phi kiếm vút lên trời và vân vân, mình đi đường không bình thường cũng khó đánh thắng cậu ấy.

Bạn nói đường bình thường hả? Ha ha, cho tới giờ Lâm U chưa từng đi đường này!

Khoảng chừng một giờ sau, Lâm tiểu gia và mèo mèo, chó chó cộng thêm chuột bự ngồi trên xe Hummer cao cấp cải tiến đến được điểm đích của họ, bây giờ khoảng chừng mười giờ trưa, Lâm U nghĩ, cứ cho rằng đám người mới tới nhà kia muốn ăn thịt chó đi nữa, mười giờ chắc là chưa giết A Hoa đâu.

“Được rồi, chúng ta xuống xe nhanh lên! Ở đây chỉ cách biệt thự Trần gia 100m. Nếu đi gần quá, chúng ta sẽ bị bảo vệ nhà kia phát hiện.”

Nghe lời Lâm U nói, mèo, chó còn cả chuột bên trong xe ý thức nhảy xuống, trừ một ngoại lệ, mèo trắng không quen xe có chút choáng, động tác mọi người vẫn rất lưu loát.

Mục Tam ở trong xe nhìn bọn nó hành động chỉnh tề, co giật khóe miệng không biết nên nói gì cho phải, là bội phục hay xoắn xuýt, tóm lại tâm tình có chút khó nói.

“Mục Tam anh ở chỗ này theo dõi, tôi nhớ trong xe có thiết bị giám sát phải không? Anh giúp chúng tôi xem lộ tuyến làm việc của bảo vệ, chớ để chúng tôi vừa vào đã đụng phải bọn họ.”

Mục Tam trầm mặc một hồi, sau đó biết điều gật đầu đáp ứng — Biết rõ thời thế mới là người tài giỏi nha, hắn luôn luôn thức thời.

Còn nữa, chó mèo đại chiến nhân loại gì gì đó, tiếp nhận chuyện này rồi, tỉ mỉ ngẫm lại cũng rất rung động nha! Hắn mới không thừa nhận hắn là cái loại người e sợ thiên hạ không loạn đâu!

Thế là, Lâm U mang theo tiểu đội chó, mèo, chuột, từ phía sau lén đột nhập biệt thự Trần gia. Đương nhiên phương thức bọn họ lẻn vào chẳng hề đồng nhất, mèo thì nhảy tường chạy vào, mấy con chuột men theo hang chuột mà vào, về phần con chó đen, tuy rằng nó chân thành mời Lâm U cùng nó chui qua lỗ chó bí ẩn nọ, nhưng Lâm U cứ kiên định cự tuyệt nó.

Khụ, cuối cùng Lâm tiểu gia leo tường vào. Tuy rằng tường kia hơi cao một chút, nhưng với tiểu gia mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

Đội ngũ đi tới nơi bí ẩn chỗ góc tường tập hợp, Lâm tiểu gia đang muốn hạ chỉ thị hành động, bỗng nhiên nghe thấy trong sân vang lên tiếng chó tru thê lương, chỉ một thoáng Lâm U cùng đám động vật đều thẳng người và lỗ tai mình lên, Đại Hắc càng có vẻ luống cuống bất an, nếu không có Lâm U ở bên này nhìn, chỉ sợ bây giờ nó đã chạy đến chỗ kia rồi.

“Nói ngắn gọn! Gia Phỉ mày đem theo bọn nó đi hấp dẫn lực chú ý của mấy người kia, chuột lão đại mày mang theo đàn em của mày cắn đứt sợi dây buộc A Hoa, tiếp đó nói cho nó biết chạy nhanh một chút. Đại Hắc đi cùng với tao tìm Vượng Tài, cứu Vượng Tài xong tụi mày tới tìm tao, chuyện khác không cần hỏi han, sợ hãi gì hết.”

Bọn họ bây giờ không sợ cái gì hết, chỉ sợ đúng chuyện có A Hoa làm ‘cẩu tin’, miễn là giải cứu cho A Hoa và Vượng Tài, dù là bảo vệ nhà này chĩa súng vào cậu, cậu cũng có biện pháp giải quyết.

Nghe Lâm U nói xong, tụi mèo chó tốc độ khá nhanh chạy về phía A Hoa*, còn Đại Hắc lại dẫn theo Lâm U chạy về chuồng nhốt chó Vượng Tài. Thời gian này có hai đợt bảo vệ đi ngang qua, nhưng đợt đầu tiên được Mục Tam nhắc nhở tránh khỏi, còn đợt thứ hai chưa đi tới trước mặt bọn Lâm U, đã bị động tĩnh bên A Hoa kinh động đến. (Chỗ này bản raw để là chạy tới chỗ Vượng Tài nhưng mình sửa lại cho nó logic.)

Nhà họ Trần chuẩn bị cho ba đứa bọn Vượng Tài một chuồng chó rất lớn, mới nhìn thôi đã thấy rất lộng lẫy thoải mái, nhưng mà khu nhà cao cấp khi ấy đã biến thành chốn tù ngục, cửa chính, cửa sổ chuồng chó đều bị đóng kín, bên trong còn có thể nghe thấy tiếng rên yếu ớt và không cam lòng của Vượng Tài.

“Chậc, cửa này thế mà cũng phòng trộm nữa.” Lâm U nhìn cánh cửa rắn chắc câm nín, phá cửa vào so với phá tường vào còn không hợp lý hơn. Cơ mà Lâm tiểu gia có phương pháp phá cửa đặc biệt!

Ra hiệu Đại Hắc đứng sang bên cạnh, tiếp đó thò vào tay áo đào a đào, nhanh chóng móc ra một nắm bột phấn màu đỏ chót, trong ánh mắt cảnh giác của Đại Hắc vung nắm thuốc nọ về phía cửa chống trộm.

Chỉ nghe thấy tiếng tách tách rất nhỏ, cánh cửa chống trộm dường như không có tình huống khác thường gì xảy ra, bất quá, sau một khắc Lâm tiểu gia nhấc chân phải lên, mạnh mẽ đạp về trước một cái. Một tiếng ầm vang, cái cửa chống trộm dù là chuyên gia mở khóa cũng cần nửa giờ đồng hồ mới có thể mở cửa, tựa như một phiến gỗ mỏng bị Lâm U một đạp nát tan tành.

“Ô ô...” Đại Hắc chịu không nổi cụp đuôi, tên nhân loại này bộ dạng quá hung tàn.

Còn Vượng Tài bên trong cánh cửa lúc này chỉ biết trợn mắt chó đờ người ra, wow... Anh hùng phía sau có ánh mặt trời tỏa sáng là tới cứu nó đó sao? Đẹp trai quá à!

“Chậc, chó ngu, nằm bò ra đấy làm gì? Mau đứng lên đi theo tụi tao nào! Không thì đến lúc đem mày hầm thành lẩu thịt chó, mày chỉ có thể hét mà thôi!”

Cuối cùng Vượng Tài bị Đại Hắc cắn một cái mới sụt sùi đi theo Lâm U, nó hoàn toàn không tin vào chính mình, thế mà có thể sống sót nhìn ánh mặt trời! Thật là làm nó hạnh phúc đến nỗi muốn rống lên trời vài tiếng.

Thế nhưng bọn họ chạy chưa được bao xa, Vượng Tài trông thấy mấy con mèo đã từng quấy rối nhà bọn nó cùng mấy con chuột to mọng chạy tới. Nếu không phải phía sau tụi nó còn mang theo A Hoa, Vượng Tài liền theo phản xạ có điều kiện cắn thẳng con mèo mập kia một ngụm!

“Đứng lại! Đứng lại! Mấy con súc sinh chết tiệt này! Còn muốn chạy hả! Chờ tụi tao bắt được bọn mày thì tất cả vô nồi hầm nghe chưa! Không thèm nhìn xem đây là nhà ai, bọn mày còn dám xằng bậy!!!”

Đuổi theo sau Gia Phỉ đại khái chừng bảy tám bảo vệ, trong tay mấy người này đều cầm gậy cảnh sát, thậm chí còn có ba khẩu súng lục. Nếu không phải ở đây không cho phép tùy tiện nổ súng, không chừng bọn Gia Phỉ đã bị thương nặng.

Ngay lúc tám bảo vệ sắp đuổi kịp mấy con thú, đột nhiên trông thấy trong sân lòi ra thêm một người. Tức khắc đề cao cảnh giác. Đừng nói tới mấy con vật này, chúng nó luôn dùng đủ loại cách lẻn vào sân, nhưng tại sao một con người, cũng có thể bất tri bất giác chạy đến biệt thự an ninh nghiêm ngặt này?!

Nếu như người khác đều giống như cậu ta có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào như vậy, thế những bảo vệ bọn họ không cần đi làm nữa, tuyệt đối sẽ bị chủ nhà dùng thời gian ngắn nhất đuổi khỏi nhà!

“Đứng lại! Cậu là ai?! Tại sao lại ở chỗ này?! Cậu vào bằng cách nào?!” Mấy người bảo vệ giơ gậy cảnh sát và súng trong tay lên, vẻ mặt nhìn Lâm U như muốn nuốt sống cậu.

Chỉ là cảnh tượng quen thuộc này đối với Lâm tiểu gia mà nói, một chút áp lực cũng không có: “Các người chiếm biệt thự người ta không nói còn chiếm luôn chó nhà người ta không đúng đâu à? Tốt xấu gì đây cũng là ba con chó chủ nhà trước bỏ công chăm sóc, các người vừa đến đã đánh bị thương một con, chuẩn bị ăn một con, không sợ chủ nhân biệt thự trở về liều mạng với các người à?”

Nghe Lâm U nói, mấy bảo vệ kia đều nở nụ cười kiêu ngạo: “Theo chúng tôi liều mạng đó hả? Thôi đi!!! Cả nhà này đều bị tống vào tù, không đến mười hai mươi năm tuyệt đối không ra được! Họ làm sao tới tìm tụi tôi liều mạng chứ? Còn về phần ba con chó này, chẳng phải địa bàn chúng nó mà chúng nó còn ở đây sủa loạn, hừ, đừng nói đánh tụi nó, ăn tụi nó, dù tụi tôi thẳng tay đánh chết cả đám nó, tụi tôi cũng không cần chịu nửa phần trách nhiệm!!!”

“Cậu vì mấy con chó này mà tới? Chậc chậc, khuyên cậu đừng có xen vào việc người khác nữa! Cậu không biết lão đại của tụi tôi là một trong những quý nhân mới của thành phố A hay sao? Ông ấy chính là người tai to mặt lớn ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, cái loại người nuôi chó như cậu, dùng một ngón tay út là ông ấy có thể bóp chết cậu trong vòng một phút rồi!”

Lâm U nghe vậy trên mặt chẳng hề có biểu cảm gì, mà ba con chó nhà họ Trần đều bày ra bộ dạng công kích hung ác tàn độc với mấy người bảo vệ kia.

“Lão đại nhà các anh có phải quý nhân mới hay không tôi không biết, nhưng tôi biết đầu óc ông ta khẳng định dùng không được, nên mới tìm đến những bảo vệ luôn tìm chết như các anh. Quên đi, trước tôi dẫn chó đi đã, các anh trở về nói với lão đại của các anh một tiếng, ông ta bỏ bao nhiêu tiền mua biệt thự này, tôi đây ra giá gấp đôi mua lại. Nếu đồng ý thì tới tiệm thuốc Lâm thị phố phong cách Hán tìm tôi.”

Lâm U nói xong xoay người bỏ đi, trong nháy mắt cậu xoay người, bất kể là mèo, chó hay chuột tất cả đều tìm đường chạy, chờ đến khi tám bảo vệ kia kịp phản ứng, sớm chỉ còn lại một thân ảnh tiêu sái của Lâm tiểu gia.

“Phi! Tiệm thuốc phố phong cách Hán gì chứ! Một tên nuôi chó còn muốn nói chuyện với lão đại của chúng ta! Mơ mộng xuân thu của mày đi!” Thủ lĩnh đám bảo vệ chửi thề một tiếng, quay đầu nói với một tên bảo vệ đứng bên cạnh: “Đi! Dùng thời gian ngắn nhất mua một con chó về, trưa này lão đại muốn ăn thịt chó đó, chuyện vừa rồi không ai được nói với người ngoài! Nói ra chính là các người không tròn bổn phận! Ai muốn bị đuổi thì nói thẳng ra đi!”

“Lão đại này, người kia thì sao? Bắt cậu ta lại không?”

Thủ lĩnh bảo vệ hừ một tiếng: “Vừa nhìn mày cũng biết là chưa từng gặp mặt, người này có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào biệt thự của chúng ta, dù cậu ta là một tên nuôi chó, thì cũng là một tên nuôi chó biết võ! Chúng ta đánh chính diện với cậu ta, chỉ phí sức thôi! Nên chúng ta đại nhân không chấp tiểu nhân là được.”

Thế là lời nói của thủ lĩnh bảo vệ chiếm được sự tán thành và a dua nịnh hót của tập thể. Mà lúc này đây, Mục Tam ở trong xe Hummer xem máy theo dõi biệt thự nhà họ Trần nhìn cảnh này cười lăn lộn trong xe, bọn bảo vệ này tuyệt đối là khỉ mời tới diễn hài*! Ha ha ha! (Bắt nguồn từ câu nói “Ngươi là cứu binh con khỉ kia mời tới sao?” của Hồng Hài Nhi nói với Quan thế âm Bồ tát trong Tây Du Kí)

Đợi đến lúc Lâm U mang theo mèo, chó và chuột trở lại xe, Mục Tam vô cùng chân chó hỏi một câu: “Lục tử này, cậu thật sự định dùng giá gấp đôi mua căn biệt thự kia sao?” Này có thể quá mắc rồi không? Lòng dạ còn quá tốt nữa?

Kết quả Lâm tiểu gia nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể? Tôi muốn cho bọn họ vứt bỏ nơi này, ở cũng không dám ở!!!”

Dùng thuật pháp ma quỷ lộng hành gì gì đó, không nhẹ tay mới vui nha!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = chương kế tiếp về đám cựu đồng bọn kết thúc. Tiếp đó là chuyện mèo yêu Gia Phỉ. – – sau khi hết mèo yêu chính là phần nam nam đạo lữ Tu Chân giới thành thân – – ha ha. Phiên ngoại sau đó thì không có. tiếp đó chính là phiên ngoại Nhân Sâm – – sau đó nữa chính là phiên ngoại hồ bơi mê hoặc... Orz còn phiên ngoại nữa hay không? Không có đâu T_T
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status