Tiểu gia vô xử bất tại

Chương 70: Phong thủy luân chuyển


=]]] Đầu tiên xin chúc mừng năm mới a… sau lại mời mọi người đọc truyện a…:v đã qua tết tây rồi không biết có hoàn truyện trước tết ta không nữa.. thôi dù sao cũng tung bông mừng năm mớiVẻ mặt Mục đại thiếu khi gặp kẻ địch vốn không hề ôn hòa. Thật ra thì trong những tình huống bình thường, Mục đại thiếu với bất kì ai cũng không bày ra vẻ mặt ôn hòa gì. Tất cả ôn hòa của hắn đều dùng để bồi dưỡng tình cảm với thú cưng nhà mình rồi, đại thiếu tỏ vẻ, những người khác, mắc mớ gì tới hắn chứ?

Vì thế sau khi mặt không đổi sắc ra quyết định hãm hại em họ của mình xong, Mục đại thiếu kêu thú cưng nhà mình nhắn lại một in thế này.

【 Giao dịch có thể thành lập, nhưng, phải là tin tức quan trọng. Không thì vô hiệu. 】

Rất nhanh, điện thoại vang lên tin nhắn đáp lại của bên kia.

【Yên tâm. Tôi trực tiếp nói cho anh biết luôn! Một lát nữa hoặc ngay bây giờ sẽ có một người đi đến bệnh viện thăm anh, người kia cùng một giuộc với Trịnh Du Hổ, chén rượu có thuốc lúc đầu là do chính tay hắn điều chế, hơn nữa vài ngày trước, lúc anh còn nằm viện, hắn chuẩn bị tiêm tiếp cho anh thuốc mê huyễn. Thế nào? Anh muốn biết người này là ai không? Hay là, anh muốn gặp mặt hắn không? Sao?】

Husky Lâm U dùng chất giọng dễ thương lặp lại tin nhắn này, Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày: “Hắn vậy mà thật sự nói cho chúng ta biết chuyện của Lỗ Viễn.”

Lâm U nặng nề gật đầu: “Người này khẳng định bị tên anh họ kia khi dễ quá thảm rồi! Nếu không thế thì sao có thể đầu hàng kẻ địch được? Không có cốt khí!”

Mục đại thiếu giật giật khóe miệng, sau nheo mắt lại.

“Gửi tin cho hắn, nói cho hắn biết tin này không có tác dụng, chúng ta đã tra ra chút tin tức của Lỗ Viễn rồi. Nhưng, nể tình hắn chủ động đầu hàng, hơn nữa vẫn là vì cha mẹ mình, tao cũng giúp hắn cho cha mẹ hắn trong tù bình yên vô sự. Nếu như hắn muốn thăm cha mẹ mình, đợi trước quảng trường trung tâm Thương Thành. Một giờ sau, chúng ta sẽ phái người tới gặp hắn.”

Husky Lâm U thấy tin nhắn dài như vậy, ghét bỏ dùng móng vuốt đẩy điện thoại vào tay Mục Viêm Khiếu.

Gâu gâu.

“Rõ ràng có hệ thống tin nhắn phân biệt giọng nói tự động nhắn tin, anh thế mà để tiểu gia dùng chân giúp anh nhấn phím?! Tiểu gia bây giờ là móng vuốt móng vuốt! Lòng bàn chân ngắn đến nỗi suýt không phân ra ngón được chứ?! Có người ngược đãi thú cưng như anh sao?”

Mục đại thiếu chậc nhẹ một tiếng. Sau mới không tình nguyện cầm điện thoại di động, tự ghi âm tin nhắn.

Nhưng sau khi hắn nói xong, Lâm Husky có chút không giải thích được.

“Anh thế mà còn muốn dẫn hắn đi thăm tù? Hắn nói cho chúng ta tin tức đã biết, chẳn phải là không có ích, chẳng dùng được hay sao?!” Nhấc thân hình mập mạp tròn quay lên, mắt pha lê đảo a đảo. “Anh thật là xấu.”

Mục Viêm Khiếu bình tĩnh kéo thú cưng về ôm trong lòng.

“Tao chỉ là để cả nhà bọn họ đoàn tụ mà thôi. Dù sao Trần Du Hạc đã tiết lộ tin tức của Lỗ Viễn, hắn và Trịnh Du Hổ ở chung ngược lại còn có thể mất mạng.” Mục đại thiếu nói tới đây cười chế nhạo: “Cái tên kia luôn theo sau Trịnh Du Hổ làm người ta chán ghét, có chuyện xấu nào không làm, nhìn thôi cũng chướng mắt, hắn nên cảm ơn anh họ tao đây không kể hiềm khích lúc trước mà giữ lại cho hắn một mạng mới đúng, nếu còn không nghe lời, dựa vào tính tình Trịnh Du Hổ, cho dù Trần Du Hạc là em họ hắn ta, cũng không khiến hắn ta thủ hạ lưu tình đâu.”

Lâm Husky trợn trắng mắt, mũi phì một hơi.

Không ngờ anh đem người ta giam vào tù, mỗi ngày ăn cơm tù, làm lao công, còn muốn người ta cảm ơn anh vì giúp người ta tránh được một kiếp?! Thật là quá vô sỉ rồi.

“Không nói cái người tự chui đầu vào kia, Lỗ Viễn làm sao bây giờ? Bây giờ hắn đã hoàn toàn bại lộ rồi.”

Mục đại thiếu nghe vậy cười lạnh. “Cứ chờ xem! Hắn nhảy nhót không được mấy ngày đâu.”

Lâm Husky thấy chủ nhân nhà mình không trả lời thẳng vấn đề của cậu tỏ vẻ bất mã, quay đầu nằm xuống. Ừm, không biết có phải do đây là thân thể chó con hay không, gần đây cậu ăn nhiều, ngủ cũng nhiều hơn, đoán chừng sắp trổ mã rồi đây.

Hắc hắc, ngủ đi ngủ đi, nghe nói chó con mau lớn, một tháng sau cậu sẽ là một con Husky uy phong lẫm liệt rồi!

Ha hả.

———-

Gần đây Lỗ Viễn cảm giác mọi chuyện hình như không được thuận lợi.

Một tháng nay, danh tiếng của hắn trong giới giải trí tuột dốc nhanh chóng, kịch bản nhận được về tay cũng càng ngày càng ít, thế nên hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Nhưng đối với chuyện mình có quá nổi tiếng hay không, Lỗ Viễn cũng không để ý lắm. Không nói chuyện hắn là con nhà họ Lỗ, Lỗ gia mặc dù không phải là danh gia nổi tiếng thành phố A, nhưng cũng là gia tộc nhiều tiền lắm của, hắn không lo ăn lo uống.

Việc quan trọng hơn là, hắn có con đường kiếm tiền vừa nhanh vừa kếch sù của riêng mình, tiền kiếm được trong giới giải trí so với nó, cũng phải gọi bằng sư phụ.

Chẳng qua, đại khái khoảng mười ngày trước, Lỗ Viễn liền phát hiện, con đường kiếm tiền thứ hai mà hắn tạo thành dựa vào giới giải trí cũng là con đường quan trọng nhất dần dần xảy ra vấn đề.

Đầu tiên mỗi người hễ giao dịch một lần với hắn qua mạng, chuyện đều sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, bởi vì người giao dịch với hắn phần lớn đều là minh tinh trong giới giải trí, hay những đại gia chuyên bao dưỡng minh tinh, cho nên loại chuyện này lộ ra không khác nào là một cơn chấn động lớn trong ngành giải trí và giới tài chính.

Vốn ban đầu chuyện lộ ra của Lỗ Viễn cùng với những minh tinh, quan chức kia còn có thể nhờ người hoặc thông qua thủ đoạn của mình mà xoa dịu, nhưng người bị lộ càng ngày càng nhiều, tin tức đào ra cũng ngày càng chuyên sâu hơn, Lỗ Viễn hoảng sợ phát hiện, giao dịch của hắn trong mười ngày ngắn ngủi này, bị phá hư sạch sẽ rồi.

Đây giống như một cơn hỏa hoạn trên diện rộng, đốt trụi tất cả mọi thứ xung quanh hắn, chỉ còn lại ngọn lửa tùy ý vờn quanh hắn, chờ đợi khoảng khắc cắn nuốt hắn sạch sẽ.

Giao dịch ma túy tuyệt đối không thể tiến hành nữa. Lỗ Viễn không một chút áy náy, do dự, bán đứng sạch sẽ thủ hạ của mình, Lỗ Viễn chủ động đem giao dịch của cấp dưới và địa điểm giao dịch ẩn danh giao nộp cho cục công an, bởi vì thủ hạ được điều khiển từ xa bằng điện thoại di động của mình, nên Lỗ Viễn có thể khẳng định, cho dù bọn họ bị nắm đầu, mấy đội điều tra tội phạm, cục công an gì đó sẽ không cách nào tra được ra là hắn, ngược lại chuyện này có thể hoàn toàn chặt đứt manh mối.

Mặc dù hắn tổn thất rất nhiều tiền và hàng hóa, nhưng Lỗ Viễn cho rằng, thằn lằn đứt đuôi là cần thiết, chỉ cần hắn an toàn là được.

Sau, những người đó quả nhiên bị bắt sạch sẽ. Đồng thời, đội điều tra và cục công an quả thật giống như Lỗ Viễn đã nghĩ, vô luận tra như thế nào,, đều không thể tra được người đứng sau tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn nhất này là ai.

Đại khái năm ngày sau khi đến bệnh viện Đệ Nhất thăm Mục Viêm Khiếu không có thu hoạch. Vụ án buôn lậu và hút thuốc phiện lớn nhất trong giới giải trí đã bị phá và bắt giam, Lỗ Viễn xem tin tức trên ti vi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trời mới biết mấy ngày qua ngày nào hắn cũng lo lắng đề phòng, nhưng tóm lại bây giờ hắn không có chuyện gì nữa rồi.

Nhưng vào lúc này, cửa chính biệt thự nhà Lỗ Viễn bị đập đùng đùng.

Lỗ Viễn cau mày, lúc này mới có bảy giờ sáng, người nào đến tìm hắn sớm như vậy chứ?

Chỉ là không đợi Lỗ Viễn tự mình mở cửa, cửa chính đã bị đạp vỡ không chút khách khí, mười mấy cảnh sát trang bị vũ trang nghiêm ngặt xông vào nhà, mạnh mẽ đè hắn nằm dưới đất.

!!!

“Các anh đang làm cái gì vậy?! Vô duyên vô cớ xông vào nhà dân!!! Các anh biết tôi là ai không?! Mắt chó của các người mù hết rồi!!! Nhanh buông tay ra nếu không các người không gánh nổi hậu quả đâu!!!” Lỗ Viễn bị đè xuống đất, hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập điên cuồng, nhưng dù vậy hắn vẫn tỏ ra không e ngại chút nào, dùng những lời lẽ chính đáng quát to mấy cảnh sát kia.

Bỗng nhiên, Lỗ Viễn thấy trước mắt xuất hiện một người đi giày da màu đen.

“Hắc hắc, Lỗ nhị thiếu! Chúng ta thật đúng là có duyên trời định đó nha! Một năm trước cậu thiết kế khiến em gái tôi rơi vào nhóm hút thuốc phiện lại còn bị đám khốn kiếp kia chà đạp, bây giờ cả đám khốn kiếp đó đều vào tù cả rồi, ông đây coi như liều cả cái chức vụ của mình, cũng muốn đem mấy tên tàn ác đó phế ngay trong phòng giam. Về phần ngài đây, dù cho nhà họ Lỗ có to có giàu cỡ nào, cậu, tên trùm buôn thuốc phiện số một này họ giữ không nổi đâu!!! Cậu chờ vào trong đó rồi chúng tôi tiếp đãi cậu thật tốt nha! Bao nhiêu người đều chờ ngài hết đó!!!” Vị cảnh sát truy bắt tội phạm nói chuyện, trên mặt là nụ cười âm độc: “Bất quá nhìn bề ngoài của ngài đây, sợ rằng họ không nỡ trực tiếp mà đánh đâu ha? Nói không chừng sẽ thật tâm yêu thương ngài đây mới phải, ngài nói có đúng không?”

Trong nháy mắt sắc mặt Lỗ Viễn trắng bệch. Tiếp đó hắn điên cuồng giãy dụa: “Trương Đại Hổ!!! Anh thử bắt tôi xem?! Tôi nhất định sẽ truy sát cả nhà các người!!!”

Oán độc trong mắt Trương Đại Hổ càng sâu: “Mày tới đi, ông chờ mày!!! Cả nhà ông bây giờ chỉ còn lại đứa em gái bị điên, hai hũ tro cốt! Có bản lãnh mày giết nó rồi lại giết tao đi?! Nếu không ông đây không hành chết mày, thì không giải hết một miệng oán khí này đâu!!!”

Nếu không phải vì truy xét chuyện tình em gái anh, cha mẹ anh sao có thể bị tai nạn xe mà tử vong được chứ? Anh có một gia đình rất tốt, cũng bởi vì một người trước mặt này, mà trở thành nhà tan cửa nát! Anh hắn phải nên cảm tạ người đã cung cấp chứng cứ, nếu không, chỉ bằng chính anh, cả đời cũng đừng nghĩ động đến nhị thiếu Lỗ gia này! Đại minh tinh giới giải trí!

“Mặt người dạ thú đúng là để nói loại người cặn bã như mày!” Trương Đại Hổ hung hăng xì một tiếng khinh miệt,”Mang hắn đi!!!”

Theo tiếng đóng cửa rung trời, thế lực đen tối thuộc về Lỗ Viễn triệt để bị phanh phui.

Buổi sáng ngày đó, Trịnh Du Hổ nhận được tin tức mặt âm trầm, hung hăng lật ngược cái bàn. Hắn hoàn toàn không thể nghĩ tới, trong vòng năm ngày sau khi cha mẹ hắn bị bắt vào tù, Trần Du Hạc cùng Lỗ Viễn đều lần lượt gặp chuyện không may!!! Cái tên Trần Du Hạc kia trên căn bản là một đứa đàn em không thể dùng thì không nói, vậy mà lại ngu ngốc bị nắm cổ ở quảng trường trung tâm! Đáng đời hắn, vào tù rồi cũng đỡ phiền phức.

Nhưng còn Lỗ Viễn! Người này nắm trong tay phương pháp chế độc mới nhất, quả thực chính là một cái kho tiền di động kếch sù, trước khi hắn kịp moi ra phương pháp chế tạo thuốc, Lỗ Viễn đã bị bắt đi rồi,, còn bị bắt trong im lặng, không hề có dấu hiệu báo trước! Thật sự là một tổn thất rất lớn.

Nhưng bất kể bây giờ hắn hối hận và tức giận cỡ nào, hắn cũng không thể nào tùy tiện hành động cứu Lỗ Viễn ra ngoài. Hắn biết rõ, lúc này có một người ở phía sau gắt gao nhìn chăm chú vào mọi động tĩnh, muốn từ những dấu vết đó tìm được mình, sau đó cũng đưa mình vào cái chỗ không có thiên lý kia.

Trịnh Du Hổ nghiến chặt răng.

Mục Viêm Khiếu! Mục Viêm Khiếu!!!

Đừng tưởng rằng mày bắt bọn họ lại, thu mua Trịnh thị cùng Trần thị đã là thắng lợi rồi!!! Chỉ cần ông đây còn chưa chết, còn không bị mày bắt được, mày cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn!!! Quân tử báo thù mười năm không muộn, lần sau chúng ta cứ chờ xem!!!

“BOSS, đồ đã thu thập xong.” Linh Hữu đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn thần sắc đã trở nên có chút điên cuồng của Trịnh Du Hổ, sắc mặt trở nên phức tạp. Trong ấn tượng của hắn, ông chủ cho tới bây giờ luôn luôn bình tĩnh, ôn hòa mạnh mẽ, hắn vì mục đích của người này mà cống hiến hết thảy, hắn cho tới giờ vẫn tin tưởng, điều hắn thành công nhất chính là đây.

Nhưng bây giờ, bởi vì cái người tên Mục Viêm Khiếu, mọi thứ đều bị phá hủy.

Ánh mắt Linh Hữu hơi trầm xuống. Hắn không thích ông chủ như vậy. Hắn hy vọng ông chủ có thể mở miệng nói chuyện vui vẻ như trước, bộ dạng tự tin ngạo nghễ, mặc dù trước mặt người khác ông chủ là kẻ hai tay dính đầy máu tanh, là người tàn nhẫn âm hiểm, nhưng trong mắt hắn, ông chủ chính là ông chủ, mạnh mẽ mà tốt đẹp.

Trịnh Du Hổ mặt lạnh đứng lên. “Chúng ta đi đến vùng Trung Đông.”

Linh Hữu gật đầu, kéo vali hành lí theo sát phía sau Trịnh Du Hổ. Nhìn bóng lưng thẳng tắp đang tận lực trước mắt, Linh Hữu hơi có chút thẫn thờ, hắn nghĩ, nếu có một ngày, vì để bóng lưng này vẫn thẳng, mà hắn phải chết đi, hắn cũng bằng lòng.

Một giờ sau.

Mục Ngũ tức giận xông vào phòng bệnh. “Ông chủ!!! Trịnh Du Hổ hắn chạy rồi! Mới vừa ở sân bay tra được ghi chép xuất cảnh của hắn!!!”

Mục Viêm Khiếu đang chơi đùa trái banh tennis trong tay, bị Lâm Husky tranh thủ cắn một cái.

“...Người đó am hiểu nhất chính là chạy trốn, có gì phải ảo não? Chỉ cần tôi ở đây, hắn cuối cùng cũng trở lại thôi. Ha ha.”

Mục Ngũ: “...” Ngài đừng đem mấy lời này nói giống như lời yêu thương có được không?! Rõ ràng là hận không thể thiên đao vạn quả chém đối phương, đối đầu đến một mất một còn mà!!!

Lâm Husky nghe nói thế cũng có hơi nghẹn họng, đuổi theo cắn trái tennis không cẩn thận rớt từ trên giường xuống đất, hai mắt Lâm U nhìn chằm chằm nó, đuôi cũng không tự chủ khẽ nhếch lên, chuẩn bị như hổ đói vồ mồi. Rồi sau đó?

Rồi sau đó cậu thấy trái tennis tròn vo kia bị một cái móng vuốt mập ú đè lại, tầm mắt hướng lên, ơ hay!

Ha ha! Là một khuôn mặt bánh mì vô sỉ cỡ lớn a!!! Cái thể trạng to mọng rất quen thuột a!!! Lâm U Husky anh dũng chợt đứng lên, khóe miệng mở ra, thấp giọng gầm gừ.

Phong thủy luân chuyển, lần này nhìn xem trong chúng ta ai ném ai!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status