Tiểu gia vô xử bất tại

Chương 76: Anh em gặp lại


Dưới tình huống Lâm U tiểu gia hoàn toàn không hay biết gì, trong nhà tổ của cậu các loại thân thích đáng lo của cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị thành lập tổ đội đến vây xem cậu, nếu như đổi lại lúc cậu chưa gặp chuyện không may, nếu ai dám làm vậy, chắc chắn là tự tìm ngược. Có một câu ngạn ngữ rất hay, sở vị phong thuỷ luân lưu chuyển, lúc này vị đại thần phong thuỷ, ra vẻ đã chuyển đến chỗ thân thích đáng lo của Lâm U tiểu gia nơi nào đó rồi.

Trong biệt thự Thanh Trì, Lâm U tiểu gia đang ngâm suối nước nóng hắt xì một cái thật mạnh, khiến Mục đại thiếu kinh ngạc giật mình. Ngửa đầu cảm thụ mưa sương tinh tế dày đặc chốn núi non, đại thiếu hơi lo lắng mà mở miệng: “Lâm Lâm, mày có phải bị cảm rồi hay không? Mưa rồi thì đừng ngâm suối nữa, về ăn sườn kho thế nào?”

Lâm U tiểu gia nghe vậy vô cùng không vui gâu gâu hai tiếng, mặc dù trong lúc ngâm suối nước nóng cậu không mang máy phiên dịch, nhưng Mục đại thiếu vẫn hiểu ý tứ ‘kiên quyết không đồng ý’ thú cưng nhà mình biểu đạt. Vì vậy đại thiếu đặc biệt cưng chiều thú cưng chỉ có thể coi như không có gì, nghĩ lát nữa về phòng nhất định phải mau chóng sấy khô lông cho vị Husky nhà mình.

Nửa tiếng sau đó, Lâm Husky dùng kiểu bơi chó đi khắp suối nước nóng rộng lớn, khi cậu nghĩ ngâm đủ rồi chuẩn bị về ăn cơm tối, một trận bước chân dồn dập bỗng nhiên truyền tới, tựa hồ còn mang theo một trận gió kì lạ.

Lâm U tiểu gia: “...?” Vì cái lông gì tự nhiên lại có dự cảm không tốt?

“Ôi ôi! Hai vị khách này! Suối nước nóng đã bị người ta bao hết! Suối chúng tôi hôm nay không mở cửa! Hai người không thể xông vào đâu!”

Giọng người phụ trách khu nghỉ dưỡng suối nước nóng phát ra cách đó hơn mười mét, thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ và lo lắng khi hắn phải đối mặt với hai người khách làm sao cũng không quan tâm cảm thụ của người khác.

“Trời ơi, sao anh lại phiền như thế? Tôi đi vào khu tắm suối nước nóng lớn thế này, mấy trăm người cũng có thể chứa đủ, có gì không thể ngâm chứ? Đầu năm năm mà còn chú ý đặt bao hết làm gì! Đó là chủ nghĩa phong kiến không được chấp nhận đó biết không!!! Hừ, tôi cho anh một cục vàng, đừng có chít chít oai oai nữa! Cùng lắm thì tôi vào nhìn một cái rồi ra! Dù sao hôm nay ông nhất định phải đi vào, đừng có cho vàng rồi không nhận, chớ để tôi đánh anh xong xông vào nha!”

Người phụ trách nghe thấy câu này mà đau cả trứng, người đến rống giọng khá to khiến cho Mục Viêm Khiếu thính lực khá tốt cũng nghe được phong phanh, nhất thời mặt đại thiếu trở nên không đẹp mắt chút nào, không đợi hắn quyết định chuyện gì, bên tai vang lên một trận ô ô trầm thấp.

Mục Viêm Khiếu không cần nghĩ cũng biết đó là âm thanh của Lâm Lâm nhà mình, mà âm thanh này nghe ra dường như nó đang đề phòng cái gì đó? Mục Viêm Khiếu nhíu mày, sau bỗng nhiên thấy nước xung quanh khẽ xao động, một con chó với bộ lông xù sũng nước đã nhào tới trong lòng hắn, móng vuốt khuấy khuấy thật vất vả, mang theo vài phần vội vã?

” Mục Ngũ.” Mục đại thiếu mở miệng, “Cho tôi một cái khăn lớn bao Lâm Lâm lại, chúng ta trở về.” Dù sao hắn cũng không có dự định xung đột chính diện với người vừa tới, hắn đến đây là để tu thân dưỡng tính, không phải đến cùng người khác tranh giành suối nước nóng, ngâm xong rồi về ăn bữa cơm, sau đó lại ôm Lâm Lâm ra ban công hóng mát, tuyệt đối là một cách tu dưỡng hoàn hảo.

Vì thế đến lúc hai người kia tiến vào, Mục đại thiếu ôm một khối tròn bị khăn tắm bao lại, dưới chỉ dẫn của Mục Ngũ đi đến biệt thự, ba người mặt đối mặt mà thoáng qua, hai người đàn ông cao to xông tới nhìn thoáng qua Mục Viêm Khiếu, không phát hiện mục tiêu mình muốn tìm, lại ầm ầm chạy qua, hai người ngay từ đầu đã không thể ngờ được, ’em họ và vợ em họ’ mà họ muốn tìm đã đi ngay sát bên cạnh, không để lại dấu vết gì.

Mãi đến khi Mục đại thiếu ôm Lâm U về biệt thự bắt đầu ăn cơm, hai người đàn ông vòng vo trong suối nước nóng một vòng thật lớn, lật tung hết nơi này lên nhưng không tìm thấy mục tiêu, vẻ mặt không thể tin đứng sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau rồi bắt đầu chỉ trích đối phương.

“Lão nhị! Anh không phải nói la bàn của mình rất linh hay sao? Rõ ràng tính ra ở chỗ này, vì sao chúng ta lại không tìm thấy tiểu lão tứ!”

“Tiểu tam! Có nên cho mày biết không nên gọi tao là lão nhị hay không?! Chị cả của tao sắp tới sẽ gả ra ngoài, cho nên tao là lão đại, mày mới là lão nhị! La bàn của tao đương nhiên không có vấn đề gì, vừa nãy tiểu lão tứ chắc chắn ở chỗ này!!! Chắc là nó nghe thấy giọng chúng ta sợ xấu mặt, nên chạy rồi! Hắc hắc hắc hắc, tao nghe trộm cha mẹ tao nói chuyện, có vẻ như tình cảnh hiện tại tiểu lão tứ không tốt lắm, ngay cả nói chuyện cũng không được nữa... đúng là gian nan mà! Vì thế, nhất định nó chạy rồi!”

“Lâm Thiên Lương!!! Ông đây nói cho anh biết ông không phải là tiểu tam! Anh mới là tiểu tam, cả nhà anh là tiểu tam!!! Đừng có ngu nữa, anh không nghe thấy lúc trước hai người chúng ta vào đây ông chủ kia đã nói gì sao?! Suối nước nóng này được người ta bao hết, bao hết!!! Động động cái não của anh mà nghĩ lại đi! Lúc vừa đến đây chúng ta đã thấy ai? Ngoại trừ một người đàn ông ôm một bọc không biết là cái gì đi ra, căn bản không còn người nào nữa! Cho nên, nhất định anh bói sai rồi!!!” Thanh niên bị kêu là tiểu tam vẻ mặt khó chịu, nhìn người anh cả lớn lên giống mình như đúc, nhìn sao cũng thấy mặt đối phương không vừa mắt chút nào.

Lâm Thiên Lương nghe thanh niên nói xong nhướng đôi mày kiếm, “Lâm Thiên Đồng! Anh lớn như cha! Dù gì chúng ta một trước một sau chào đời, tao sinh trước mày vài tiếng đó! Còn cãi với tao coi chừng tao đập chết mày! Còn nữa, thuật bói toán của tao cha rất hài lòng! Tuy rằng có chỗ cần học thêm, nhưng chỉ cần tính xem người nào ở đâu, ông đây tuyệt đối sẽ không tính sai!”

Lâm Thiên Đồng nói lầm bầm hai tiếng, quay đầu đi: “Vậy anh giải thích cho tôi nghe xem tại sao tìm lâu như vậy rồi mà ngay cả bóng dáng của lão tứ chúng ta cũng không thấy? Còn nữa, tình huống hiện tại của lão tứ và song duyên kiếp của nó nhất định không thể tách rời. Theo như chúng ta nói, thì lão tứ thực sự ở chỗ này, chúng ta tìm không thấy vì nó đã trốn mất rồi vậy còn vợ em họ đâu? Ngoại trừ người đàn ông chúng ta gặp lúc vừa đến đây, chỗ này căn bản không có bóng dáng nữ nhân!!! Anh giải thích thế nào?!”

Lâm Thiên Lương nghe vậy không chút do dự đi theo: “Có gì khó hiểu đâu! Trước đó chẳng phải nói chú hai có mạng tuyệt hậu hay sao? Vừa lúc người đàn ông kia lớn lên trông cũng không tệ lắm! Mày kiếm mắt sáng, ấn đường sung mãn. Ngoại trừ mi tâm có một tia màu đen đại biểu gần đây hắn có một kiếp số, chỉ cần vượt qua kiếp số kia mai sau sẽ có mạng phú quý, mày xem, tao vừa nhìn đã thấy chưa có người nào có mạng số tốt như hắn vậy, phối với lão tứ không ai thèm nhà chúng ta không phải rất xứng hay sao!”

Lâm Thiên Đồng bị anh hai nhà mình chẹn họng, ngón tay chỉ vào Lâm Thiên Lương run a run, cuối cùng vô lực nói ra một câu: “Lời này của anh nếu để chú hai nghe thấy, chú không dùng cương lôi đánh chết anh là không ngừng đâu.”

Hình như nghĩ đến sức chiến đấu bưu hãn của mỗ thổ phỉ đại hán, Lâm Thiên Lương cũng run lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Dù sao chuyện tao nói rất có khả năng xảy ra, mày chớ nghi ngờ tao. Nhưng so với ở trong này ầm ĩ, chúng ta có nên tìm một chỗ tránh mưa hay không? Đặc biệt trốn nhà ra đây tìm lão tứ, kết quả gạt người như thế, trở về chúng ta làm sao ăn nói với một đám người chờ xem lão tứ không may đây? Tổn hại uy tín của chúng ta lắm đó!”

Lâm Thiên Đồng nghe thấy cũng nhíu mày, “Ừm, nếu không thì chúng ta nghĩ xem nên nói theo ý bọn họ ra làm sao? Dù gì lão tứ cũng không có ở đây, nó cũng không nghe thấy điều không phải ~ hắc hắc ~”

“Hắc hắc hắc hắc ~”

“Hắc cái rắm.” Ngay lúc hai người Lâm Thiên Lương và Lâm Thiên Đồng nhìn nhau cười gian, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai bọn họ, mà điều khiến bọn họ kinh hãi nổi da gà chính là, thanh âm này quả thực rất giống cái tên tuỳ tâm tuỳ ý vô tình kia.

Lâm Thiên Đồng nhảy dựng lên, “Ai?! Người nào đó?! Có phải thằng khốn Lâm Thiên U không?! Mày không phải không thể nói chuyện sao? Lẽ nào mày đã độ kiếp xong rồi?!”

Lâm U nhìn hai người anh họ song sinh ngu xuẩn hết nhìn trái lại nhìn phải vẫn không chịu nhìn xuống, cố nén xúc động đi đến cào cho bọn họ một cái, nhướng đôi lông mày đậu tằm ghét bỏ nói: “Các anh quả thật ngu hết thuốc chữa! Không biết nhìn xuống hay sao?!”

Vì vậy Lâm Thiên Đồng và Lâm Thiên Lương đồng thời cúi đầu, lúc nhìn thấy một con Husky choai choai mặc áo mưa xong, trầm mặc thật sâu hồi lâu.

Lâm Thiên Đồng dùng sức bấm Lâm Thiên Lương một cái, lúc người ta ngao một tiếng kêu đau, hắn mới nghi ngờ nói: “Anh nói! Lão tứ chú mày thật sự biến thành một con chó rồi!? Đây quả thực, đây quả thực là... A ha ha...A ha ha ha ha!!! Quả thực là dịp vui hiếm có à nha!!! Trời biết chúng ta hi vọng biết bao nhiêu có một ngày nào đó ông trời có thể trừng trị chú! Kết quả hôm nay rốt cuộc cho anh thấy một màn hả giận như vậy! Thật đúng là ông trời có mắt!”

Lâm Thiên Đồng nhìn Lâm U tiểu gia trực tiếp vỗ đùi một cái, Lâm Thiên Lương đang muốn vui mừng theo, lại thấy Husky mặc áo mưa nghiêng đầu, vô cùng khinh bỉ nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà cười tôi. Tôi biến thành chó còn có áo mưa để mặc, anh là người mà còn dầm mưa, nói ra cả chó cũng không bằng còn ở đó cười cái rắm gì?”

Tiếng cười Lâm Thiên Đồng két một tiếng nghẹn lại cổ họng, nghẹn đến nỗi không thở được.

Lâm Thiên Lương thấy tình cảnh này liền hiểu dù cho lão tứ có biến thành một con chó, đó cũng là một con chó độc miệng, lời nói có sức chiến đấu phi thường, đừng tuỳ tiện trêu chọc thì tốt hơn. Vì vậy hắn ngồi xổm xuống, vươn tay muốn sờ Husky nhìn qua rất dễ thương một cái, lại bị Lâm U tiểu gia ghét bỏ tránh về sau, không thèm để ý nói: “Lão tứ, giờ sao mày lại đột nhiên trở về đây? Anh nghe cha nói không phải mày cần độ kiếp xong xuôi mới trở về được hay sao? Còn chuyện khác quan trọng hơn, anh vô cùng muốn biết, cái người song suyên kiếp của mày là ai? Không phải người đàn ông tụi anh mới gặp qua khi nãy đó chứ? Nếu mày cưới một người đàn ông về làm vợ, chú hai nhất định sẽ đánh chết mày cho xem.”

Lâm U nghe thế, không chút do dự há mồm cắn lấy ngón tay Lâm Thiên Lương, mãi đến khi hắn kêu đau mới chịu nhả ra, lộ ra hàm răng nhọn của mình, không mấy hữu nghị nói: “Bác cả không nói cho anh biết lòng hiếu kì có thể giết chết người ta hay sao? Anh quản tôi sắp cưới ai làm gì, hai mươi chín tuổi đời mà còn không tìm được một người bạn gái, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Dù cho anh có tìm một người đàn ông về, nói không chừng bác cả còn vui mừng hơn bây giờ nữa kìa.”

Lâm Thiên Lương: “...” Đứa em họ thiếu đánh này!

“Vậy cho nên? Chú mày dẫn vợ về đây du lịch? Đừng đùa chứ?” Lâm Thiên Đồng cũng ngồi xổm xuống, sau đó cười hắc hắc: “Nếu quả thực đúng là người đàn ông vừa rồi..., lão tứ này, chỉ dựa vào cái vóc người ốm yếu lúc trước của chú, đùa một hồi không phải là chú cưới người ta, ngược lại là người ta áp chú đó, áu!!!”

Lâm U tiểu gia thẹn quá hoá giận thưởng cho anh ba một táp, lúc người này khẳng định phải đi tiêm vacxin phòng bệnh dại xong, mới chịu lầm bầm hai tiếng: “Nhân tiện hai anh tới đây rồi, tôi cũng không cần tìm linh cầm chở tôi về nữa. Tôi về thăm ba mẹ, ông nội với ông cố, nhìn thấy họ xong tôi lập tức trở về. Nhưng tôi có cảm giác, kiếp số của tôi với Viêm Khiếu hẳn sẽ đến nhanh thôi, lỡ như độ kiếp không thành, không chừng đây sẽ là gặp mặt lần cuối, các anh phải nghe lời tôi, không thì nếu tôi chết rồi, về sau cha mẹ còn có ông nội nghĩ đến mấy anh mang tôi về đây để tôi chết nhanh hơn, khẳng định sẽ ăn một trận no đòn. Các anh mãi mãi sống dưới bóng ma của tôi. Chà chà, thật tội nghiệp làm sao?”

Lâm Thiên Lương và Lâm Thiên Đồng nghe xong lời này thiếu chút nữa bủn rủn chân tay không đứng lên nổi, vài giây sau hai người đồng thời kéo khoé miệng, khẳng định: “Quả nhiên mày chính là cái tên mất trí kia không sai vào đâu được, trừ mày ra tao không biết còn ai có thể có suy nghĩ hỏng bét như mày!”

Lâm U tiểu gia đáp lại họ bằng một cái mặt chó cười hề hề.

“Đi nhanh đi, tôi có ba ngày nghỉ, đủ cho tôi về ôn chuyện. Nhưng mà, không thể để cho mấy người chi thứ thấy tôi, điều này các anh hắn cũng nên hiểu chứ? Không thì, ha ha.”

Lâm Thiên Đồng rốt cục nhịn không được gõ đầu Lâm U một cái, cắn răng nói: “Biết rồi tiểu tổ tông! Đúng là kiếp trước thiếu nợ chú mày mà!”

Sau đó Lâm Thiên Lương và Lâm Thiên Đồng ôm lấy Lâm U đi về phía suối nước nóng, bên kia là vùng núi chưa được khai khẩn, không có đường. Chỉ là Lâm Thiên Lương và Lâm Thiên Đồng vẫn không thèm để ý, cứ tuỳ tiện đi về phía trước lúc đi đến mảnh rừng bỗng nhiên biến mất không còn bóng dáng.

Mục Nhất nãy giờ vẫn trốn sau một thân cây: “...!!!”

Được rồi, ngay cả con chim màu vàng to bằng sân bóng cũng thấy rồi, cái loại nghe nói là thuật pháp đạo gia súc địa thành thốn sao có thể làm hắn kinh sợ được! Hừ... Mau về báo cáo với đại thiếu, chí ít cũng có thể xác định, thân phận Lâm Lâm.

Ai, hy vọng thiếu sau khi nghe xong sẽ không nổi điên mà tới Lâm gia làm gì đó. Mục Nhất đau trứng mà nghĩ, lúc trước cái tên họ Tôn kia không phải đã nói rồi sao? Tần Lĩnh Lâm gia, thần trong thần kỳ a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status