Tiểu gia vô xử bất tại

Chương 82: Lời nói muộn màng


Lâm U và bọn người Mục Nhất cũng không làm lỡ thời gian tại nhà tổ quá lâu.

Tình trạng cơ thể Mục Viêm Khiếu đã không cho phép hắn tiếp tục nán lại nơi đây, mặc dù sau khi Lâm lão thái gia khôi phục sinh khí cho hắn xong hắn cũng đã tỉnh lại, nhưng tình huống vẫn như cũ khiến người ta lo lắng.

Lâm U tiểu gia thậm chí để tiết kiệm thời gian, trước mặt Mục Viêm Khiếu và năm người Mục Nhất đốt một cọng lông chim màu vàng, Mục Nhất nhìn cái lông chim này thấy có hơi quen mắt, chờ hắn trừng lớn hai mắt nghĩ lại xong, trên trời bỗng nổi một trận gió to, ngẩng đầu lên, có thể thấy một con kim sí điểu thật to đang vung cánh trên bầu trời.

“Tôi ngất! Đây không phải là cái tên con lai Kim Sí Đại Bàng và giao nhân Bồng Lai hay sao? Nghe nói hắn đang làm chuyển phát nhanh toàn cầu toàn giới diện? Hôm nay tôi xem như lần đầu ra mắt bản tôn nha! Quả nhiên rất lớn!”

Các đệ tử Lâm gia nhìn thân ảnh khổng lồ màu vàng, tâm tình kích động nhịn không được thảo luận. Tên này một năm qua có thể nói là gió thổi nước lên, trong ám giới rất nổi tiếng đó! Hơn nữa vì lí do thiên phú, người này trong vòng một năm lại đây không hề thiếu linh thạch, so với ban đầu là một người đàn ông đê tiện nghèo hèn một bữa cơm cũng không mua nổi, triệt để tiến hoá thành một nhà giàu mới nổi nhiều tiền đẹp trai.

Chậc, người ta nói có nhiều nữ tu thế gia đứng xếp hàng vì muốn gả cho hắn đó.

Nói đến Kim Sí Đại Bàng, đệ tử Lâm gia không thể không cảm thán thuộc tính trâu bò của tài hoa tuyệt thế Lâm gia bọn họ. Ban đầu nếu không phải chú nhỏ/sư thúc Lâm U nhà mình có đôi mắt tinh tường, đem cái tên sắp chết đói này nhặt về nghĩ kế cho hắn làm chuyển phát nhanh, hàng này sao có thể nở mày nở mặt như bây giờ? Nhưng chú nhỏ/sư thúc bọn hắn cũng nhận được hảo cảm và tín nhiệm của người có huyết mạch thần thú duy nhất, nhìn đi, triệu hoán lông chim màu vàng này là bằng chứng đó!

Nghĩ tới đây, sắc mặt từng người của Lâm gia bỗng trở nên quỷ dị. Ra vẻ người Lâm U muốn đi theo lại là một người kế thừa huyết mạch thần thú nữa sao? Tuy nói tên kia hình như sắp chết, nhưng chú nhỏ/sư thúc bọn họ và người có huyết mạch thần thú thật đúng là có duyên, trong trời đất này phỏng chừng chỉ có hai người như vậy, hai người này lại cùng có quan hệ rất tốt với cậu ấy.

“Tài hoa tuyệt thế muôn năm.” Một người đệ tử Lâm gia yên lặng niệm câu này.

Người bên cạnh nghe được, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó vậy mà vô cùng đồng ý gật đầu, niệm theo một lần; “Tài hoa tuyệt thế muôn năm.”

“Hai người các anh yên lặng được không, đây vẫn chỉ là một tiểu tài hoa mà thôi! Chờ Lâm gia thành đại tài hoa rồi, các anh sẽ cầu xin cậu ấy tha mạng không giết mình.”

Rất nhanh, Lâm U chỉ huy Mục Nhất, Mục Ngũ nâng Mục Viêm Khiếu lên lưng Kim Sí Đại Bàng, sau đó cậu tự mình nhảy lên, dùng vuốt chó vỗ vỗ đầu Kim Sí Đại Bàng, “Giang hồ cấp cứu, mau đem tụi tao đến bệnh viện Đệ Nhất, trở về tao trọng thưởng cho!”

Kim Bằng Ngọc nghe vậy kêu một tiếng cắt ngang, trong mỏ chim phun ra tiếng người: “Lời này tôi nghe không biết bao lần rồi, nhưng mà mỗi lần cậu để tôi chuyển phát đồ gì đó cho cậu đều không trả tiền!!! Tuy rằng hai chúng ta thân như anh em ruột thịt! Nhưng cũng nên tính toán rõ ràng cậu hiểu không?! Cậu không biết bây giờ chuyển phát nhanh có bao nhiêu khổ cực, tôi dãi nắng dầm mưa vì kiếm chút tiền vặt, tôi dễ dàng lắm sao?!”

Lâm U tiểu gia tâm trạng không tốt một vuốt vỗ tới: “Câm miệng, mau bay nhanh lên. Không thì đem dược liệu và đồ ăn mày đã ăn ói ra trả lại cho tao! Ngoài ra, tất cả lợi nhuận của mày bây giờ đều nên chia cho tao ba phần, không hỏi tới là tao phá lệ khai ân rồi đó.”

Kim Bằng Ngọc bị chặn không nói nên lời, buồn bực hung hăng phẩy phẩy cánh, tiếp đó bay lên trời. Nó cúi đầu nhìn phần lớn người Lâm gia đều bị gió thổi ngã trái ngã phải về sau tâm tình mới tốt hơn một chút, chỉ cần nghĩ đến những người kia và Chu Bái Bì Lâm U, một nhà Lâm ác ma, nó thầm thích ý mãi không thôi.

Thần thú Kim Sí Đại Bàng tốc độ nhanh đến nỗi khiến bọn người Mục Ngũ kinh hãi. Gần như là sau khi lên lưng chim đại bàng năm phút sau, bọn họ đã ở trên vùng trời của bệnh viện Đệ Nhất. Mãi đến khi Kim Bằng Ngọc thu nhỏ lại đem tập thể mọi người lên tầng thượng bệnh viện, vỗ vỗ cánh bay đi rồi, Mục Nhị mới đẩy mắt kính của mình, bật ra một câu: “Đại bàng giương cánh, gió nổi chín vạn dặm.”

Lâm U chẳng thèm liếc mắt, nghe cứ như Kim Sí Đại Bàng là thần thú thuộc loại vô cùng trâu bò gì vậy, khi bị bệnh rồi chỉ có thể tìm đến tiệm của cậu mua thuốc đó thôi, nhưng thứ thuốc khác có hữu hiệu gì đâu.

“Tôi đã gọi điện cho bác sĩ Âu Dương, ông ấy nói lập tức đến ngay.”

Chờ Âu Dương Minh thật vất vả mang theo đám bác sĩ trong viện chạy đến tầng thượng, nhìn qua đám người Mục Nhất quần áo chỉnh tề, mà ngay cả Mục Viêm Khiếu cũng ngồi trên một cái nệm êm không biết lấy từ đâu ra, trong lòng ôm một con Husky giả bộ nghiêm túc, vô cùng đứng đắn.

“... Đây chính là tình huống khẩn cấp mà các cậu nói với tôi sao?!” Âu Dương Minh nín nửa ngày cuối cùng không kìm nén nổi, trực tiếp quay sang sáu người một chó rống to lên: “Vài phút của ông bây giờ trên dưới chục vạn đó! Các cậu có thể đừng đùa ông đây như vậy hay không? Có biết lúc tôi nghe điện thoại thiếu chút nữa bị hù phát bệnh tim rồi không?”

Mục Viêm Khiếu nghe được lời dặn dò oán giận hiệu Âu Dương mà hắn quen thuộc và thân thiết bội phần, khoé miệng lần đầu tiên giương giương lên: “Chú Âu Dương, chú phải bình tĩnh. Nghiêm túc mà nói, Mục Tứ nói không sai, tình trạng của tôi không tốt lắm. Nếu có thể nói cách khác thì là, tôi nghĩ hôm nay tôi cần làm giải phẫu lấy mảnh thuỷ tinh vỡ ra.”

Âu Dương Minh nghe vậy đầu tiên là ồ một tiếng, sau trừng to hai mắt, thanh âm cất cao vô hạn: “Cậu vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Lâm U tiểu gia nhìn bộ dạng bác sĩ ngu xuẩn kia thấy vô cùng phiền lòng, “Ông cụ ông nghe không hiểu sao! Chủ nhân mắt mù nhà tôi đòi làm giải phẫu ngay hôm nay! Cái mẩu thuỷ tinh trong đầu anh ấy sắp đâm ảnh thành não tàn luôn rồi, không làm giải phẫu cũng chết, hiểu rõ chưa?!”

Âu Dương Minh: “...” Có vẻ mình vừa nghe được chó nói chuyện. Tuy rằng lúc trước mình có biết con Husky này có lắp máy phiên dịch ngôn ngữ mới nhất nên có khả năng mở miệng nói tiếng người, thế nhưng vì cái lông gì mình bây giờ còn nghĩ chuyện này vô cùng quỷ dị thế hả?!

Các bác sĩ đi theo Âu Dương Minh khiếp sợ nói toạc ra một điểm mà ông vẫn không thông kia.

“Ngao ngao —!!! Tôi vừa nghe thấy cái gì! Một con chó vậy mà lại khinh bỉ con người! Còn có thể nói ra từ não tàn đó!!! Đây quả thật là chuyện làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc!!!”

“Đầu óc cậu có bệnh sao? Đây không phải kinh ngạc mà là kinh hãi được chứ?!”

Âu Dương Minh tỉnh ngộ, đúng vậy, cho dù có máy phiên dịch ngôn ngữ, ngữ khí khinh bỉ và cách vận dụng khẩu ngữ thế nào cũng không phải chó bình thường có thể làm. Vì vậy chú già Âu Dương nhìn chằm chằm Lâm Husky, bắt đầu cảm thấy dựng tóc gáy. (开始觉得毛毛的 =o=||| không hiểu.)

Vừa nghĩ như thế một vấn đề khác cũng kéo theo mà đến, nói đi, nơi đây là tầng mười chín trên cùng luôn mà, sáu người một chó này làm thế nào mà dưới tình huống không kinh động bất kỳ bảo vệ gác cổng nào của bệnh viện, cuối cùng im hơi lặng tiếng đi đến chỗ cao như vậy?! Nếu như nói ngồi trực thăng thì cũng nên có tiếng động rất lớn mới đúng chứ, nhưng trước khi ông nhận được điện thoại, ông không hề thấy chỗ nào không thích hợp cả!!!

Ha ha, lẽ nào bọn họ nắm chân diều hâu bay tới đây sao?

Bác sĩ già Âu Dương tuy rằng nghĩ vậy, bước chân của ông lại không hề dừng lại đi nhanh đến trước mặt Mục Viêm Khiếu, vươn tay kiểm tra thần sắc Mục Viêm Khiếu một chút, nét mặt lại càng cổ quái hơn.

“Tôi nói này, các cậu thật sự không có đùa giỡn tôi chứ? Còn nói cái thằng nhóc tai hoạ này sắp chết sao? Hiện tại khí sắc của cậu ta thật sự không thể tốt hơn được chứ? Sao có thể là bộ dạng sắp chết chứ hả?”

Lâm U xoay đầu lười nhiều lời cùng ông, cậu vừa kích động đã quên mình đang giả làm một con chó thông minh bình thường trước mặt người ngoài, sai lầm này khiến cho mấy người khoác áo blouse trắng vẻ mặt quỷ dị.

Mà Mục Nhất thì lại hoàn toàn không để ý tới Âu Dương Minh, trực tiếp đi tới phía trước Âu Dương Minh kêu người ta mang cáng cứu thương qua đây, mấy người Mục Ngũ và Mục Tam, khiêng Mục Viêm Khiếu đang nằm trên đó đi nhanh xuống lầu.

Thấy mấy người vệ sĩ Mục gia và Mục Viêm Khiếu biểu hiện như vậy, vẻ mặt Âu Dương Minh rốt cục cũng nghiêm túc lên. Phất tay cho mấy người bác sĩ không biết làm sao trở về, Âu Dương Minh cũng mau chóng chạy chậm theo.

Đừng nói tới sắc mặt mấy người Mục Nhất thật không tốt, mang theo nôn nóng và lo lắng, hay bản thân Mục Viêm Khiếu thành thật nghe lời như thế cũng đã chứng minh sự việc không bình thường. Phải biết rằng Mục đại thiếu kỳ thực vô cùng muốn đập cái bệnh viện này đi xây công viên nước đó mà.

Chờ Âu Dương Minh dùng máy móc tiên tiến nhất làm kiểm tra não bộ và toàn thân cho Mục Viêm Khiếu xong, sắc mặt của ông đã không thể dùng từ xấu xí để hình dung. Lâm Husky nhìn hai tay Âu Dương Minh vì nắm chặt mà nổi lên gân xanh, miệng chó co giật, cậu thậm chí còn có thể khẳng định, nếu như người này và Mục đại thiếu có chút liên hệ máu mủ nào, bây giờ khẳng định đã nhào vô đánh rồi.

“Tôi không phải đã nói. Cậu đi Tần Lĩnh nhất định phải, tĩnh, dưỡng, sao?!” Âu Dương Minh dường như không thể tin vào những gì ông vừa thấy, tình trạng não bộ Mục Viêm Khiếu đã đến nước bết bát nhất, dù cho lúc trước ông đã vì tình huống này mà làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng phá hư đến trình độ này, tưởng chừng như đã cấp phán quyết tử hình cho cái người mà ông xem là con cháu này luôn rồi.

Mục Viêm Khiếu biết hiện tại Âu Dương Minh đang nổi nóng, nhưng hắn vẫn nhịn không được mở miệng: “Có người cướp vợ tôi, tôi không thể không đánh chết hắn.”

Âu Dương Minh một quyền đấm nát màn hình vi tính trước mặt. Hung ác nói: “Bây giờ không ai tranh vợ với cậu nữa, người ta chỉ cần trực tiếp chờ cậu chết là được!”

Mấy vệ sĩ Mục gia: “...” Mấy câu này hơi tàn nhẫn.

Mục Viêm Khiếu trầm mặc không nói.

Thật lâu sau, Âu Dương Minh hít thở sâu nhiều lần rồi nói: “Buổi chiều làm giải phẫu cho cậu. Chuyên gia về não đã được tôi mời đến, vốn muốn cùng họ nghiên cứu nhiều thêm chút, bây giờ không cần nữa. Cậu còn có một giờ giữa bữa trưa và tối, tự mình xem rồi làm gì làm đi. Tôi nhất định sẽ thông báo cho ông Mục, cậu suy nghĩ xem nên giải thích với ông ấy như thế nào, lại cùng ông ấy nói lời tạm biệt. Hay nhất là cả di chúc cũng làm luôn, miễn chuyện phiền phức.”

Mãi đến khi tiếng bước chân của Âu Dương Minh biến mất, Mục đại thiếu mới trừng hai mắt một khi phẫu thuật thành công sẽ trở thành đôi mắt quý báu hiếm thấy về phía đám vệ sĩ Mục gia: “Lúc ông tới thì nên nói gì, không nên nói gì, đều biết hết chưa?”

Bọn người Mục Nhất dừng một chút, sau gật đầu: “Thấy việc nghĩa ra tay làm khiến bệnh tình chuyển biến xấu. Giúp người tốt ắt sẽ được báo đáp, nên ông chủ mới làm giải phẫu.”

Mục đại thiếu hài lòng gật đầu. Nhưng vậy ông sẽ không lo lắng quá.”

Nhưng hắn vừa gật đầu xong, trên tay bỗng đau nhói.

“Anh còn có thể bịa chuyện hơn nữa không?!” Lâm U tức đến run người. “Sắp chết còn không biết thành thật!!!”

Mục Viêm Khiếu nghe nói vậy mà lại nở nụ cười, dùng hành động thực tế chứng minh hắn có khả năng nói nhiều hơn: “Mục Nhị, anh có tư cách luật sư phải không? Làm di chúc cho tôi, chẳng may tôi phẫu thuật...một tháng vẫn chưa tỉnh. Trong khoảng thời gian tôi chưa tỉnh lại đó, đem phân nửa tài sản trên danh nghĩa của tôi chuyển sang tên ‘Lâm U’.”

Mục Nhị đẩy kính mắt, gật đầu đồng ý.

Lâm U bỗng chốc ngẩng đầu, “Đầu anh bị nước vào sao?!”

Mục Viêm Khiếu cười một tiếng, “Lâm Lâm, xin lỗi nha. Lúc trước anh lái xe đụng phải em. Đến bây giờ anh mới nhớ ra, có thể xin lỗi cũng đã muộn, nhưng muộn rồi so với vĩnh viễn không nói vẫn hay hơn. Em nói có đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status