Tiểu kiều thê

Chương 17: Trời yên biển lặng


Tiểu nhị dùng lá sen gói ba chiếc bánh bao dư, cẩn thận đưa tận tay Tống Lăng.

Nàng vừa ôm bánh bao, vừa theo sau Lương Chinh ra xe ngựa.

Lương Chinh nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, không khỏi buồn cười, “Bánh bao lạnh ăn sẽ không ngon, đem theo làm gì?”

Tống Lăng nghiêm túc đáp: “thật lãng phí a.”

Nếu là ở nhà, có ba chiếc bánh bao như vậy, A Khê sẽ vui vẻ biết bao.

Lương Chinh hơi ngẩn, nghĩ tới sự tình lãng phí nến hôm nào đó, cười nhẹ, “thật sựđã quên, ngươi là người tiết kiệm.”

Tống Lăng không phản ứng, “Lúc nào đói bụng, hâm nóng là ăn được a.”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Nghe ngươi.”

………….

một lần nữa lên xe ngựa, Tống Lăng nhịn không được nữa, bèn hỏi hắn, “Mẫu phi ngươi ở nơi nào nha?”

Lương Chinh nhếch mi, “Mẫu phi ta?”

Tống Lăng: “…Ách….Mẫu phi chúng ta…”

Lương Chinh lúc này mới trả lời, “Tẹo nữa tới ngươi sẽ biết.”

Tống Lăng thấy hắn thừa nước đục thả câu, lại không chịu trả lời, nàng bĩu môi hỏi lại, “Vậy, còn bao lâu nữa mới đến?”

“Sắp rồi, sẽ kịp giờ ăn trưa.”

Lương Chinh vừa đọc sách, vừa trả lời nàng. Thói quen đọc sách là sở thích từ nhỏcủa hắn, cũng được dưỡng thành thói quen.

Tống Lăng tò mò lắm, nhịn không được lại gần coi, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay hắn, “Đây là sách gì?”

Lương Chinh giương mắt nhìn nàng, “Biết sao?”

Lương Chinh lắc đầu.

“một chữ cũng không biết?”

Tống Lăng cắn cắn môi, có chút thẹn thùng, xấu hổ mặt đỏ bừng lên.

Lương Chinh bất đắc dĩ vỗ vai nàng, “Thôi, về sau lại chẫm rãi học đi.”

“Vương gia.”

“Ân?”

“Mẫu phi có thể chán ghét ta không?” Rốt cuộc, nàng vẫn không nhịn được hỏi điều nàng thắc mắc từ sáng tới giờ.

Càng tới gần, nàng càng thấy khẩn trương.

“sẽ không.”

“thật vậy chăng?” Nàng mở to hai mắt, không tin nhìn hắn.

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, nói: “đã nhiều năm nương không hỏi đến thế sự nữa, sẽkhông để ý này nọ đâu.”

Khoảng một canh giờ sau, xe ngựa dừng tại trước cửa một tòa am ni cô, nàng mới hiểu tại sao hắn nói ‘bà không để ý thế sự’ là ý gì.

một người phụ nữ mặc y phục ni cô theo bậc thang đi tới. trên gương mặt là nụ cười hiền hậu. Ngũ quan bà cực tinh xảo, không phấn không son, lại như cũ không dấu nổi mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành.

Có một mẫu thân xinh đẹp như vậy, khó trách hắn lớn lên thật anh tuấn.

Lương Chinh thấy mẫu thân đi xuống, lập tức quỳ lạy, “Nương, nhi tử tới thăm người.”

Tống Lăng thấy hắn quỳ trên mặt đất, cũng vội vàng quỳ theo.

Ngu Tình thấy vậy, đỡ Lương Chinh, “Mau đứng lên, đừng quỳ.”

Rồi quay sang nhìn Tống Lăng, hiền lành hỏi, “Ngươi là nương tử của a Chinh?”

Tống Lăng có chút chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngu Tình cũng nâng Tống Lăng dậy, nhìn thật kỹ, mỉm cười, “không hổ là nữ tử trong truyền thuyết, tài mạo song toàn (@@), quả nhiên thập phần xinh đẹp.”

Lương Chinh nghe thấy câu ‘tài mạo song toàn’, không khỏi muốn bật cười.

‘Mạo’ còn đỡ, ‘tài’?

Lại nhìn Tống Lăng, quả nhiên nàng đang rũ đầu chột dạ.

“Nương, đây là A Uyển, thiên kim của tri phủ Ích Châu.” Lương Chinh giới thiêu, lại dắt tay nàng, “A Uyển, gọi nương đi.”

Tống Lăng vội kêu, “Nương.”

Ngu tình cười cười, “Ngoan.”

Lại nói, “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong đi.” Rồi dẫn đoàn người tiến vào trong am.

Lương Chinh nắm tay nàng, dẫn nàng theo vào trong.

Tống Lăng vẫn còn ngơ ngác, vô số nghi vấn đang nhảy trong đầu nàng.

Mẫu thân hắn, là phi tử của hoàng thượng, tại sao lại ở trong am làm ni cô nhỉ?

Nàng nhìn hắn, nghi vấn trong mắt thật sâu, Lương Chinh nhìn lại, ý bảo lúc khác lại giải thích cho nàng.

Tống Lăng nhấp miệng, không nói năng gì nữa.

Ngu Tình dẫn hai người về sương phòng, nói: “Dù các ngươi là phu thê, nhưng chốn Phật môn thanh tịnh, hai ngày này, hai ngươi sẽ phân phòng ngủ được chứ?”’

Lương Chinh gật đầu, “Đương nhiên, nhi tử rõ ràng.”

Tống Lăng cũng vội vàng dùng sức gật đầu.

“Vậy, A Chinh vẫn ngủ gian phòng trước kia, A Uyển ở cách vách nhé.”

Tống Lăng gật đầu, “Ân, cảm ơn nương.”

“Chăn đệm đều vừa mới được đổi, các ngươi nghỉ ngơi một lát, sau đó có thể bắt đầu dùng bữa trưa rồi.” Ngu Tình nhìn nhi tử, lại nói: “Ta còn có chút việc, xong sẽ qua tìm các ngươi.”

Lương Chinh khẽ gật đầu, “Nương, ngài mau đi, không cần quản chúng ta.”

“Ân, vậy ngươi chiếu cố cho A Uyển thật tốt.”

“Nhi tử rõ.”

Ngu Tình dặn xong, liền xoay người ra ngoài, thân ảnh gầy yếu biến mất ở chỗ ngoặt.

Lương Chinh lúc này mới quay đầu lại, cất bước vào trong phòng.

Tống Lăng vội vàng theo sau, một đống nghi hoặc, trong chốc lát lại không biết mở miệng như thế nào.

Giữa phòng, có một chiếc bàn nhỏ, xung quanh bày bốn chiếc đệm hương bồ.

Lương Chinh ngồi xếp bằng ở ghế đầu tiên, thuận tay xách ấm trà, nhẹ tay rót trà vào hai chén, lại từ từ nói, “Ngươi đang suy nghĩ, vì sao mẫu thân ta sẽ xuất gia?”

Trong đầu Tống Lăng, đây có lẽ là một câu chuyện xưa thực thương tâm. Nàng đi lại gần, nghĩ nghĩ, đi sang ngồi đối diện hắn, dù tò mò, lại không dám hỏi.

Lương Chinh đổ hai chén trà vừa rót, lại rót hai chén mới, đẩy cho nàng một ly, nói: “Mẫu thân ta chán ghét đấu đá trong cung, thời điểm ta tám tuổi, liền thỉnh chỉ xuất cung đến am Ngọc Từ này, thanh đăng cổ phật, tính ra, cũng đã mười sáu năm.”

Tống Lăng kinh ngạc, “Tám tuổi? Vậy từ nhỏ ngươi liền phải xa mẫu thân sao?”

Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “Ta được bà vú dưỡng lớn lên.”

Tống Lăng nhìn hắn, bỗng có cảm xúc không nói thành lời.

“Vậy lúc còn nhỏ, hẳn ngươi rất cô độc?”

“cô độc sao?” hắn tự giễu cười một tiếng, “Nương ta xuất thân là cung nữ, tử bằng mẫu quý, từ lúc ta còn nhỏ đã không được người thích, đứng chung cùng các hoàng tử trong cung, ta vĩnh viễn đều bị xem nhẹ.”

“Ta nỗ lực đọc sách, nỗ lực tập võ, để trở thành một vị hoàng tử tốt nhất, mọi người lại cho rằng ta muốn tranh Thái Tử vị, trên thực tế, ta chỉ muốn cho phụ hoàng nhớ rõ, trên đời này, hắn còn có một người con như ta vậy.”

Mong muốn được phụ thân nhìn một cái, mong muốn tình thương của phụ thân mình, hắn đã nỗ lực nhiều năm như vậy. Mỗi ngày đều vội vội vàng vàng đọc sách tập võ, lớn lên lại vội vội vàng vàng đánh giặc vì bảo hộ mảnh ranh giới này cho phụ hoàng, đến thời gian để cảm thụ cô độc đều không có.

Tống Lăng lần đầu nghe được chuyện xưa của hắn, nội tâm chấn động, “……Vậy, ngươi nỗ lực như vậy, nhất định phụ hoàng rất thích ngươi phải không?”

Lương Chinh cười càng thêm chua sót, “Ngươi biết vì sao ta lại cưới ngươi không? Ta là hoàng tử, càng là một vị Vương gia, mà ngươi, chỉ là thiên kim của một tri phủ, ngươi biết vì sao phụ hoàng lại tứ hôn ngươi cho ta không?”

Tống Lăng lắc đầu.

Lương Chinh cười lạnh, “Đương nhiên là rất nhiều trọng thần mong muốn gả nữ nhi cho ta. Nhưng phụ hoàng, hắn kiêng kị binh quyền trong tay ta, sợ ta cùng trọng thần liên hôn, cấu kết với nhau. Như vậy sẽ uy hiếp đến địa vị của Thái tử, hắn liền đánh đòn phủ đầu, làm ta cưới một thiên kim không quyền không thế.”

Tống Lăng sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng lại, “Ngươi là nói, phụ hoàng ngươi đang đề phòng ngươi?”

“Thực buồn cười sao? Ta dùng mệnh mình, vì hắn thủ giữ mảnh giang sơn này, hắn lại sợ ta đoạt địa vị của nhi tử mà hắn yêu nhất.” Mỗi khi nghĩ tới điều này, hắn lại thấy buồn cười đến cực điểm.

Tống Lăng nhíu mày, cũng vô cùng đau lòng cho hắn.

Nàng đứng dậy, chuyển qua ngồi cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, “Vương gia, ngươi đừng sợ, phụ hoàng không thích ngươi, mẫu thân không ở bên ngươi cũng không sao. Ngươi còn có ta, ngươi hiện tại đã có ta, ta thích ngươi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

Tống Lăng nói một mạch, dường như, đây là điều nàng luôn muốn nói.

Mà mỗi câu nói của nàng, lại làm nội tâm hắn chấn động từng hồi, Lương Chinh nhìn nàng, gằn từng chữ, “Ngươi vừa nói gì? Ngươi nói lại ta nghe.”

Tống Lăng cho rằng hắn chưa nghe rõ, liền lặp lại, “Vương gia, nếu phụ hoàng khôngthích ngươi, vậy ngươi không cần để ý tới hắn, ngươi nỗ lực bảo hộ giang sơn cho hắn, hắn lại hoài nghi đề phòng ngươi, loại phụ thân này, còn không bằng không cần nữa!”

Tống Lăng cắn răng, tức giận, bộ dạnh căm phẫn kẻ ác.

Nàng còn cho rằng, mình đã sống không dễ dàng, lại không nghĩ rằng, hắn so với nàng, càng không tốt.

một Vương gia cao cao tại thương, chiến công hiển hách như vậy. Bên ngoài phong cảnh, không nghĩ tới thân tình bình thường nhất lại không có được. rõ ràng cha mẹ đều còn, lại không có người nào yêu hắn.

So sánh với nàng, tuy rằng mẫu thân mất sớm, nhưng nàng vẫn còn phụ thân và đệ đệ. Lại, dù gia cảnh nghèo khó, nhưng tình cảm cả nhà lại rất tốt.

hắn còn nhỏ đã phải liều mạng nỗ lực, chỉ mong muốn được phụ nhìn một cái, thật là một đứa trẻ đáng thương.

Lại không biết làm sao để an ủi hắn, liền nắm tay hắn thật chặt, cường điệu, “Vương gia, về sau ta sẽ bồi ngươi, ngươi sẽ không còn lẻ loi nữa.”

Tống Lăng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt nàng sạch sẽ, vô cùng thanh triệt.

hắn rũ mắt, nhìn đến bàn tay nhỏ đang nắm lấy bàn tay lớn của mình, lần đầu cảm nhận được ấm áp thì ra là như vậy.

Về sau có nàng bên hắn. một câu nói đơn giản như vậy, lại tràn ngập ma lực.

Lương Chinh bỗng cười, nụ cười từ tận nội tâm, trở tay nắm bàn tay nàng, “Vậy về sau, còn thỉnh nương tử chiếu cố nhiều hơn.”

hắn thình lình nói một tiếng ‘nương tử’, làm Tống Lăng run lên, nâng mắt đối diện đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn, mặt nàng nóng bừng, sóng mắt xinh đẹp không sao tả xiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status