Tiểu phú bà

Chương 35-2


Hứa Hương Ngọc bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, “Thím có muốn tốt cũng không được! Cũng không thấy cháu tới chúc tết chú hai và thím! Sao thế, hay cháu sợ chúng ta không có khả năng cho cháu được bao lì xì à?”

“Nói sao được nhỉ?” Bộ Hành ngữ điệu châm chọc, “Thím và chú hai cháu luôn luôn hào phóng, nhưng cháu lớn đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được bao lì xì nào của thím và chú hai!”

Hứa Hương Ngọc vừa rồi nói xong mới phát hiện bản thân ngày lễ ngày tết thật đúng là chưa cho Bộ Hành bao lì xì nào, không khỏi có chút hậm hực.

Trong lòng lại tự mình biện giải, nó nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ còn cần lì xì nữa sao!

Bên cạnh còn có người mua nhà, Bộ Hành không muốn làm cho bọn họ nghĩ mình ở thế mạnh, hơi hơi thở dài, “Có một mình cháu không nghĩ sẽ quấy rầy mọi người, ở Tô Thành ăn tết cũng chỉ thấy cảnh đau lòng, nên chỉ đơn giản muốn đi ra ngoài để giải sầu.”

Cô biết hôm nay không nói chuyện được nữa, thái độ xin lỗi Từ Chính Vi mà nói: “Thật ngại quá, tôi hôm nay còn có việc riêng, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp! Còn về giá cả hai người cũng nên về xem xét lại.”

Thấy nhà hôm nay không xuống giá, cô Vu sợ đêm dài lắm mộng, gấp đến đỏ mắt, “Chính Vi, anh hôm nay không quyết định, em quay đầu sẽ đánh con!”

“Ai u tiểu tổ tông ơi, không thể nói bậy thế được! Nhà người ta ở đây còn có chuyện, chúng ta trở về sẽ thương lượng, thương lượng!”

“Không! Em hôm nay muốn phải được vui vẻ, nếu không mua chúng ta một là tách hai là tan, hơn nữa bất động sản phải đứng tên em!”

Hứa Hương Ngọc đôi mắt xoay chuyển cảm thấy hứng thú hỏi: “Nhà này cháu gái tôi bán cho hai người bao nhiêu tiền?”

“Điều này thím không cần lo lắng, thím hai tới tìm cháu có chuyện gì sao?” Bộ Hành nói giọng như đuổi người.

“Không có việc gì, không có việc gì, thím đến để thăm cháu thôi.”

Bộ Hành cười lạnh, “Cháu bây giờ không nói chuyện được với thím, chờ cháu giải quyết xong việc ở đây sẽ đến thăm thím.”

“Cháu xem cháu nói kìa, còn sợ thím hai làm lỡ việc của cháu sao?” Hứa Hương Ngọc ý vị sâu xa nhìn về phía người mua, “Hai người mua nhà này đã tìm hiểu rõ chưa?”

Cô Vu do dự, “Nhà này…… Có chuyện gì sao?”

“Ai u, vậy mọi người không biết à?” Hứa Hương Ngọc liếc liếc mắt nhìn Bộ Hành, ai ngờ thần thái Bộ Hành không chút hoang mang, khẽ cắn môi, “Nhà này đã có một lúc lấy đi bốn mạng sống!”

Cô Vu ôm bụng hét lên một tiếng, ông Từ mặt cũng lộ vẻ kinh sợ.

Người môi giới lo lắng, do dự mà nhìn về phía Bộ Hành.

Bộ Hành cười lạnh, Hứa Hương Ngọc cũng chỉ có bản lĩnh đến thế, dựa vào điều đó mà khua môi múa mép.

Cô cũng không vội, chờ bà ta nói hết lời.

Từ Chính Vi đã vội hỏi, “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hứa Hương Ngọc thương xót mà thở dài thật mạnh, “Rất đáng sợ! Chị dâu vẫn đang mang thai mà chết, đau xót lắm!”

Thai phụ trẻ nghe xong kinh sợ mà che miệng mình, không dám lại lên tiếng.

Bộ Hành trong lòng biết cách đối phó loại người này, cô chỉ cần đưa bà ta vào trong câu chuyện là được.

Giọng nói của cô nhẫn nại, mặt lộ vẻ bi phẫn: “Thím hai, sao thím không nói tới tiền căn hậu quả?”

Người môi giới không nghĩ hôm nay giao dịch này thất bại, vội hỏi: “Tiền căn hậu quả thế nào?”

“Mọi người cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa tôi và thím hai tôi không tốt lắm. Theo lý mà nói bọn họ chính là người thân duy nhất của tôi ở trên đời này. Nhưng tối đối nhà họ chỉ có hận!”

Bộ Hành ngữ điệu bi thương, “Mẹ tôi sau khi sinh tôi sức khỏe không được tốt lắm, bố tôi lại là anh cả, bà nội vẫn luôn thúc giục mẹ tôi sinh thêm con thứ hai, rồi rốt cuộc cũng mang thai, lại bị em họ cũng chính là con của thím hai đẩy một cái làm cho sinh non. Sau này khi tôi mười tuổi, mẹ tôi nuốt nước mắt chịu trăm cay nghìn đắng phải thụ tinh ống nghiệm để mang thai, không nghĩ tới ở tháng thứ tám của thai kỳ lại bị em họ tôi gây tai nạn khiến sinh non.”

Hứa Hương Ngọc nghe đến đó đã không kiềm chế được mắng, “Tiểu nha đầu mày nói hươu nói vượn cái gì thế? Xem tao có xé miệng mày ra không!”

Nói xong giương nanh múa vuốt hướng về phía mặt Bộ Hành.

Bộ Hành sớm đề phòng bà ta, khuôn mặt sợ hãi mà né sang bên cạnh, trong lúc lơ đãng nháy mắt với người môi giới.

Người môi giới cũng hận người này từ đâu đến chắn ngang đường làm ăn của anh ta, trong lòng nhẩm tính, nếu giao dịch này thành công, có thể lấy ba mươi mấy vạn tiền hoa hồng, bà ta về sau có tìm anh ta gây phiền toái, anh ta sẽ chuyển địa điểm văn phòng là được.

Vì thế chủ động đứng trước mặt Bộ Hành ngăn trở Hứa Hương Ngọc nóng lòng muốn động thủ, nói lời dễ nghe khuyên can, “Dì à! Chúng ta hãy ngồi nói chuyện với nhau vẫn tốt hơn, đừng xúc động!”

Hứa Hương Ngọc không đánh được Bộ Hành, đem cục tức trút lên người môi giới, xô ngã anh ta, “Tránh sang một bên đi, đừng xen vào việc người khác!”

Tiểu Hà cười lạnh, “Nếu bà động thủ tôi sẽ báo cảnh sát ngay! Trước kia tôi nghe đồng nghiệp nói qua, trong tiểu khu này có một nhà thai phụ bị tai nạn giao thông, tất cả mọi người đều nói là do em trai trong nhà muốn chiếm đoạt gia sản, mưu tài hại mệnh, tôi lúc ấy còn không tin, nghe giống phim truyền hình vậy. Nhưng bây giờ xem ra không phải tin đồn vô căn cứ!”

Trước mặt Bộ Hành và Hứa Hương Ngọc khẳng định Từ Chính Vi tin tưởng Bộ Hành hơn, thêm nữa ông ta luôn thương hương tiếc ngọc, không thể để cô gái trẻ kia bị bắt nạt, đặc biệt còn xinh đẹp, không thể không nói: “Đều là người trong nhà, người lớn như bà xông đến động tay động chân không thích hợp cho lắm!”

Hứa Hương Ngọc tức giận đứng thẳng thở dốc.

Bộ Hành lúc này mắt đã đỏ, “Thím hai, thím có dám nói mẹ cháu mang thai không phải do Bộ Uy nhà thím đẩy mẹ cháu ngã không?”

Cô cố ý tránh nặng tìm nhẹ, thực ra mẹ cô sinh non đúng là không liên quan gì đến Bộ Uy, nhưng cô hỏi những lời này ý nói lần mẹ cô mang thai đầu tiên, người khác nghe tự nhiên lại nghĩ ra vụ tai nạn xe cộ đó.

Hứa Hương Ngọc đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Tao đương nhiên không có, chính mẹ mày đi không vững nên bị ngã!”

Mọi người đang tranh cãi với nhau nếu nói dối ít nhiều cũng sẽ bị lộ, Hứa Hương Ngọc cũng cao siêu không đến nỗi nào, đối mặt với sự chất vấn của Bộ Hành chém đinh chặt sắt bà ta trả lời không chớp mắt, người khác cũng có thể phán đoán ra một vài phần.

Nên Bộ Hành tiếp tục nói: “Bố tôi lúc ấy rất lo lắng, vội vội vàng vàng đem mẹ tôi bế lên xe đưa đến bệnh viện, thím hai tôi lúc ấy cũng ở đấy, đẩy tôi lên xe đi theo mọi người, vẫn là mẹ tôi có mắt, bảo tôi ở nhà chờ. Ai ngờ còn chưa tới bệnh viện thì xảy ra tai nạn giao thông! Tôi khi đó mới hơn mười tuổi, chỉ biết sợ hãi, cái gì cũng không biết làm, trong lòng hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ, bọn họ lại còn có ông nội bao che, rốt cuộc cũng chỉ còn lại con trai của chú tôi.”

“Cho nên, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, điều này chính do thím hai tôi ban tặng! Cứ như vậy bọn họ được thừa kế nhà xưởng của bố tôi, được ông nội cho toàn bộ gia sản vẫn chưa đủ sao, còn muốn chiếm căn nhà này! Tôi sợ lỡ có ngày nào đó nhìn tôi chướng mắt, tính kế với tôi nên tôi mới có ý định bán nhà, tốt hơn hết nên cách xa bọn họ!”

Giọng điệu Bộ Hành từ đau buồn chuyển sang mỉa mai, “Thím hai tôi cao tay lắm, chú hai tôi trước nay thích ai bên ngoài đều bị thím ấy tính kế, trong số đó có người thì mất con mà một số còn rơi vào trường hợp sau này không thể có con được! Tôi không thể nào đấu được với thím ấy, chỉ còn cách trốn tránh.”

Mang thai dễ nhạy cảm, cô Vu có lẽ liên tưởng đến mình, Bộ Hành không chảy nước mắt mà nước mắt cô ấy đã trào ra, nhìn chằm chằm Hứa Hương Ngọc run sợ: “Thật là đáng sợ! Mọi người thật đáng thương! Lão thái bà chết tiệt chanh chua không chiếm được trái tim của đàn ông, cũng không để người ta gặp được người khác tốt hơn sao?”

Hứa Hương Ngọc hôm qua vừa mới chứng kiến Bộ Vũ Tây cùng tình nhân thân mật vui vẻ với nhau, lúc này lại nghe tiểu tam mắng mình là lão thái bà chết tiệt, giận sôi máu, vung tay định đánh vào bụng cô.

Con trong bụng tiểu tam là bảo bối đối với Từ Chính Vi, sao có thể để bà ta ra tay, hơn nữa Hứa Hương Ngọc dạo này béo ra, động tác có chút chậm chạp, mới vừa tiến đến gần cô Vu đã bị Từ Chính Vi đẩy cho lảo đảo.

Ông chỉ vào Hứa Hương Ngọc lạnh lùng giọng quát lớn: “Bà đanh đá vừa thôi! Nếu tôi mất con trai, bà không gánh nổi đâu!”

Rồi nhìn về phía Tiểu Hà: “Thất thần ra đấy làm gì? Còn không báo cảnh sát!”

Tiểu Hà vừa thấy đã biết ông ta có ý hù dọa bà ta, lấy di động làm bộ làm tịch bắt đầu ấn số, nói địa chỉ, báo có người ẩu đả thai phụ, cảnh sát hãy nhanh đến đây.

Hứa Hương Ngọc do dự, biết không có gì tốt, hơn nữa trong nhà đang kiện tụng rắc rối, nếu để cảnh sát thấy sẽ làm sự việc thêm trầm trọng, bà ta không cam lòng mà mắng hai câu rồi đi nhanh.

Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Bộ Hành âm thầm nhìn mọi người, bất đắc dĩ mà nói: “Việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, bị mọi người chê cười rồi.”

Cô đứng lên, muốn xem ý tứ của khách.

Nghĩ nghĩ nói với Tiểu Hà: “Tôi thật sự đang có việc cần đầu tư, có ý định bán nhà để thím hai không tìm thấy tôi. Như vậy đi, tôi cũng không giữ giá một ngàn chín trăm tám mươi vạn nữa, anh giúp tôi tiếp tục đăng thông tin trên mạng, để giá một ngàn chín trăm vạn thôi.”

Từ Chính Vi là người có chút tâm địa gian xảo ra thì không phải người xấu, lại còn có tính anh hùng mãnh liệt, luôn bênh vực kẻ yếu. Nhớ trước đây Tiểu Vu là nhân viên khách sạn, bị khách hàng xoi mói làm khó dễ, ông ta đi ngang qua ra tay giải cứu rồi qua lại, tình cảm mới phát triển như bây giờ.

Lúc này Bộ Hành trong mắt ông ta chính là bé gái mồ côi giả vờ kiên cường, đâu nhẫn tâm cùng cô cò kè mặc cả, dứt khoát mà nói: “Không cần đăng nữa, nhà này tôi mua!”

Hơn nữa lúc nãy trước khi người đàn bà đanh đá kia đến, ông ta cũng đồng ý mua rồi, hiện tại lại bớt được mấy chục vạn, ông ta cảm thấy mình được lời một chút.

Tiểu Vu vẻ mặt vui sướng, hôn vào má ông ta, “Chính Vi, em biết anh là người tốt nhất!”

Bộ Hành không nghĩ trải qua rắc rối với Hứa Hương Ngọc như vậy, sự việc ngược lại càng thuận lợi.

Người môi giới tự nhiên cũng vui mừng, lấy ra giấy tờ nóng hổi buổi sáng vừa mới chuẩn bị, giải thích các thủ tục, các yêu cầu giấy tờ cần chuẩn bị cho hai bên, hẹn thời gian làm thủ tục.

Xử lý xong mọi việc cũng đã 5 giờ chiều, Bộ Hành về Dật Cảnh Hoa Đình, cô tặng nhà hàng xóm hai món quà thủ công từ Thanh Hồ mà cô đã tận tay cẩn thận chọn.

Cơ thể đã có chút mỏi mệt, cô nghĩ không nên rảnh rỗi quá.

Rảnh rỗi quá sẽ nghĩ đến anh ấy, anh sẽ không giận cô chứ?

Cô tiếp tục quét dọn phía trước phía sau nhà, thay nệm, cuối cùng mệt đến không cần ăn cơm liền đi ngủ.

Vừa ngủ chưa được bao lâu, di động bắt đầu đổ chuông.

Nhìn điện thoại là anh ấy gọi, trong lòng một trận phấn khích, chờ hồi chuông thứ ba vang lên cô mới nghe điện thoại.

“Hành Hành, mở cửa.”

Bộ Hành có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghe thấy loáng thoáng tiếng gõ cửa.

Nhìn đồng hồ đã 11 giờ, nhà giáo sư bên cạnh đi ngủ sớm, chỉ sợ đánh thức hàng xóm, nên cô xuống giường.

Mở cửa, thấy Chu Mộ Tu đang đứng cầm di động.

Bộ Hành khoanh cánh tay vẻ mặt lạnh lùng, “Chuyện gì thế? Anh chưa nhận được tiền à?”

Chu Mộ Tu vẻ mặt khiêm tốn, “Anh giá không cao như vậy, mới ngủ có mấy ngày nhiều lắm cũng chỉ hai mươi vạn.”

Bộ Hành đứng như cũ dựa vào cửa nhìn anh diễn, trong mắt lại ẩn dấu ý cười.

Đáy lòng thở dài, vừa nhìn thấy người này không hiểu thế nào trong lòng thấy vui mừng.

Chu Mộ Tu tự nhiên cũng cảm nhận được, khóe miệng nhếch lên, “Làm kinh doanh phải chú ý hàng thật giá thật, anh nghĩ lại không thể lấy trắng nhiều tiền của em như vậy, không bằng em ngủ tiếp với anh cho hết một trăm tám mươi vạn kia đi?”

(PTV: Vì ngày mai mình có việc bận nên hôm nay mình đăng bù một chương cho ngày mai nha. Hẹn thứ 4 gặp lại mọi người nha)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status