Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt

Quyển 3 - Chương 26-1: Thực lực bạo tăng (1)


Tử Tiêu mang theo Độc Cô Thiên Diệp đi tới đảo nhỏ gần đó, tìm gian phòng đặt nàng xuống. Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp lúc này vô cùng khó coi, một lát trắng bệch, lát sau lại đỏ bừng, đôi khi lại một nửa trắng bệch một nửa như trứng tôm nấu chín, thấy thế Tiểu Hỏa và chúng thú lo lắng không thôi. Tiểu Bạch Cầu ở trong lòng Tiểu Hỏa, cũng hôn mê bất tỉnh.

"Chủ nhân ra sao rồi ?" Liệt Hỏa định dùng móng vuốt chạm vào Độc Cô Thiên Diệp, bị bị nhiệt độ cực nóng của nàng làm hoảng sợ.

"Chủ nhân, chủ nhân." Bọn Tiểu Ngân vây quanh Độc Cô Thiên Diệp, không biết nên làm gì bây giờ.

"Đừng chạm vào nàng." Tử Tiêu đi ra ngoài phân việc một chút, lúc trở về thấy bọn Tiểu Ngân dùng móng vuốt phe phẩy Độc Cô Thiên Diệp, nhanh chóng cản lại.

"Vì sao?"

"Bây giờ huyễn lực trong cơ thể nàng nhiều lắm, cũng chạy loạn khắp nơi. Cho nên thân thể nàng cũng vô cùng yếu ớt, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Nàng phải muốn khống chế được huyễn lực này, một chút động tĩnh của bên ngoài đều có khả năng nguyên nhân trở thành nguyên nhân khiến nàng thất bại trong gang tấc." Tử Tiêu nói.

Bọn Tiểu Ngân nghe thấy lời nói của Tử Tiêu, sợ tới mức nhanh chóng thu móng vuốt về. Cũng không phải do chúng nó tin tưởng Tử Tiêu cỡ nào, nhưng chuyện gì có thể làm tổn thương Độc Cô Thiên Diệp chúng nó sẽ không làm.

Không lâu sau, bọn Mạc Chấn Đình đến nơi, nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp nằm ở trên giường, một đám lòng như lửa đốt.

"Nha đầu thế nào ?" Hữu vô đứng trước giường Thiên Diệp không ngừng đi tới đi lui, nhìn Cá Quả Tử đang chẩn đoán cho Độc Cô Thiên Diệp, lo lắng hỏi, "Nàng thoạt nhìn quá đau khổ, không có biện pháp nào giúp nàng sao?"

"Nếu huyễn lực ít còn được, nhưng bây giờ huyễn lực trong cơ thể nàng nhiều lắm, dùng bạo tăng đến hình dung cũng không đủ. Người bình thường đã sớm nổ tan xác mà chết rồi." Cá Quả Tử nhìn Hữu Vô nói, "Nhưng trong cơ thể của nàng giống như có cái gì giúp nàng hấp thu rất nhiều, cho nên nàng mới không nổ tan xác. Bây giờ chúng ta làm cái gì cũng không được, chỉ có thể trông cậy vào nàng . Nàng phải hấp thu toàn bộ huyễn lực trong cơ thể nàng, nếu được, đây sẽ là một may mắn lớn của nàng."

"Nếu không tốt thì sao ?"

"Không tốt, vậy có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại ." Cá Quả Tử đứng lên từ trên giường, nói, "Nếu nàng không khống chế tốt, khiến huyễn lực mất khống chế, nổ tan xác cũng có khả năng ."

"Nghiêm trọng như vậy? !" Hữu Vô hoảng sợ.

"Thật sự không có biện pháp nào sao ?" Mạc Chấn Đình đứng một bên hỏi.

"Ta nói rồi, chỉ có thể dựa vào chính nàng." Cá Quả Tử nói, "Nàng cũng coi như có ân với ta, nếu có biện pháp ta có thể không cứu nàng sao?"

Cá Quả Tử nói xong xoay người ra khỏi phòng, để lại huynh đệ Mạc gia và một đám huyễn thú trầm mặc ở trong phòng.

Trong viện, ba người Tử Tiêu, Hắc Tử và Thất Nguyệt ngồi cùng một chỗ, Thất Nguyệt và Hắc Tử nói với Tử Tiêu chuyện xảy ra sau khi hắn và Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi.

"Hai người kia thì sao ?" Tử Tiêu hỏi.

"Đều đã chết." Thất Nguyệt nói, "Thần Tinh Tông bị người của chúng ta tiêu diệt, lão phù thủy bị mấy huynh đệ Mạc gia kia oanh thành bụi."

"Hửm?"

"Bọn họ biết Bách Lý Tà bị thương, lấy tính tình bao che khuyết điểm của nhà bọn họ, đầu sỏ gây nên này sao có thể có kết cục tốt. Chỉ tiêu diệt một phân thân mà thôi. Nói ra, mặt này cũng có công lao của ngươi, nếu không phải ngươi tìm thấy cái thần thạch kia rồi động thủ trên đó, khiến nàng không thể quay về, nàng sẽ không ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Hắc hắc, ngươi mới là cao nhân nha!"

"Người Thần điện còn lại bao nhiêu?" Tử Tiêu hỏi tiếp.

"Người dùng đan dược Đăng Tinh Thảo bị hấp thành thây khô, còn lại là những người được chúng ta phát giải dược ." Thất Nguyệt nói.

"Người nhiều như vậy, đều thành thây khô, bây giờ nhớ lại ta vẫn còn ghê tởm, phỏng chừng một tháng ta cũng ăn không vô này nọ." Hắc Tử nghĩ đến thây khô toàn thành, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét.

"Đều đã chết. Vậy sau này Huyền Nguyệt đại lục không còn Thần điện ." Tử Tiêu cảm khái một chút.

"Đúng vậy, lúc trước khi thành lập Ám các vì đối phó thần điện, bây giờ Thần điện không còn, sau này chúng ta làm gì?" Thất Nguyệt có chút nhàm chán nói.

"Nên làm gì thì làm. Nhưng các huynh đệ nhận nhiệm vụ ít đi, tang thêm thời gian tu luyện." Hắc Tử nói, "Đúng rồi, Bách Lý Tà nói tuy chúng ta không giúp nàng tìm được người, nhưng có công cung cấp tin tức, giao dịch cũng coi như hoàn thành. Cho nên đưa thù lao còn lại cho ta."

Nói xong, hắn lấy mười mấy bình ngọc từ trong nhẫn không gian ra.

Tử Tiêu cầm lấy một bình ngọc, cầm trong tay, nói: "Thất Nguyệt, không tệ, hiểu được việc buôn bán."

Thất Nguyệt bị lời nói của Tử Tiêu đâm vào làm cả người chấn động, nhanh chóng nói: "Ta chỉ nói giỡn với nàng, nói giỡn ."

"Hừ, lần này cho qua . Phân đan dược này xuống." Tử Tiêu nói xong đứng dậy rời khỏi.

"Sao ngươi đi chứ?" Thất Nguyệt hỏi.

"Thăm nàng." Tử Tiêu nói xong, để lại một cái bóng cho hai người.

Thất Nguyệt và Hắc Tử đồng loạt xem thường Tử Tiêu. Thất Nguyệt buồn bực hỏi: "Ngươi nói, hắn và nha đầu kia quen biết cũng không lâu, giống như hắn vừa thấy nha đầu kia lập tức thích. Chuyện này khiến ta hoài nghi hắn có phải người vừa thấy nữ nhân liền ghê tởm kia hay không?"

"Ta cũng nghĩ vậy. Chẳng lẽ đây là duyên phận người ta hay nói?" Hắc Tử cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nói.

"Nhưng nha đầu kia đối với hắn cũng không phải tốt đẹp gì, ha ha, ta thấy chúng ta có trò hay coi rồi." Thất Nguyệt cười nói, lộ ra một cỗ vui sướng khi người gặp họa nồng đậm.

"Ai bảo hắn cứ khi dễ áp bức chúng ta mãi, lần này cũng để hắn chịu chút đau khổ." Hắc Tử cũng cười đến gian trá, "Chúng ta có lẽ còn có thể từ giữa làm chút trò nhỏ."

"Tính ta một người." Một thanh âm truyền đến từ trên không. Thì ra không biết từ khi nào, Thứ Hồn đi tới, đổi chiều nói với người phía dưới.

Hai người một thú nhìn nhau cười, liên minh gây sự đạt thành như vậy, khiến đường truy thê sau này của Tử Tiêu có thêm rất nhiều nhấp nhô.

---

Tử Tiêu đi vào phòng của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy trong phòng có một đám người bị mây đen bao phủ.

"Tử Tiêu các chủ."

Tử Tiêu nhìn bọn Mạc Trì họ, cười nói: "Ta và tiểu Thiên Nhi là bằng hữu, là vãn bối của các ngươi, các ngươi gọi ta Tử Tiêu là được rồi."

"Được rồi." Mạc Trì cũng không nói thêm nữa, nói, "Cảm ơn hôm nay ngươi đã cứu Thiên Diệp."

"Ta cũng không làm gì, chỉ mang nàng đến đây thôi." Tử Tiêu nói, "Bây giờ tình huống của nàng thế nào ?"

Khi Cá Quả Tử đến, bọn Thất Nguyệt cũng đến đây, hắn nhìn bọn Mạc Trì đều ở đây, lập tức đi ra ngoài tìm Thất Nguyệt dò la tình huống. Vì tình huống của Độc Cô Thiên Diệp, hắn không rõ ràng lắm. Mạc Trì nói lời mà Cá Quả Tử nói lại cho hắn nghe.

Tử Tiêu biết huyễn lực trong cơ thể Độc Cô Thiên Diệp có vẻ nhiều, nhưng là không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp trên giường vẫn như cũ khó chịu, sắc mặt trầm xuống.

Qua ngày sau, mọi người thay nhau chăm sóc Độc Cô Thiên Diệp. Cho dù sau đó Cá Quả tử luyện chế một ít đan dược cho nàng, nhưng vẫn vô dụng như cũ, tình huống của nàng vẫn rất tệ.

Tế đàn đã bị phá hủy trong đại chiến, hoàng thạch tinh quái bên trong bị Giáng Vực cho là thuốc bổ ăn luôn . Đã không có hoàng thạch tinh quái, người trong huyễn hải cũng không sùng bái linh vị, không bị Thần điện ước thúc, bắt đầu sống cuộc sống mình nghĩ tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status