Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt

Quyển 4 - Chương 15-2: Ta khiêu chiến ngươi (2)


"Thiên Diệp, vừa nãy con rất lỗ mãng ." Thì Hoằng Quy ngồi vào vị trí của mình, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

Những người khác cũng dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng.

"Sư phó là nói chuyện tỷ thí với Bách Tân Nham sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hôm nay hắn đến nháo sự, chính là không nghĩ để sư phó qua sinh nhật yên ổn. Con chưa nói muốn vị trí hội trưởng của hắn là tốt lắm rồi."

"Phốc ——" Hác Bằng Du bưng một ly trà lên uống, nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, phun ra toàn bộ.

"Muội còn cảm thấy yêu cầu kia của muội rất nhẹ? !" Hác Bằng Du xoa xoa nước trà bên miệng, nói.

"Đúng vậy! Nếu muội chỉ có một mình, để hắn đưa vị trí hội trưởng cho muội ngồi hai ngày." Độc Cô Thiên Diệp cũng tự tìm chỗ ngồi xuống.

Bùi Thiếu Nam đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Xin chào tiểu sư muội, huynh là nhị sư huynh của muội - Bùi Thiếu Nam."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bùi Thiếu Nam, cười nói: "Nhị sư huynh tốt."

"Ha ha, đến, tiểu sư muội, đây là lễ gặp mặt huynh cho muội, sau này sư huynh mang muội đi chơi ! Đi theo sư huynh có thịt ăn!" Bùi Thiếu Nam lấy ra một đống thẻ nhét vào trong tay Độc Cô Thiên Diệp, vui vẻ nói.

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi mấy chiếc thẻ này, nói: "Cảm ơn nhị sư huynh. Muội nghe tứ sư huynh và sư phó nói, huynh sẽ cho muội rất nhiều lễ gặp mặt, quả nhiên là thế. Vậy sau này sư huynh phải chăm sóc muội nhiều hơn."

"Đâu có, nếu không có tiền, hoặc là coi trọng cái gì, nói cho nhị sư huynh, huynh cho muội!" Bùi Thiếu Nam cười về chỗ của mình.

"Tam sư huynh, Doãn Lãng." Doãn Lãng ném một cái nhẫn không gian cho Độc Cô Thiên Diệp, nói.

"Cảm ơn tam sư huynh." Độc Cô Thiên Diệp thu lễ tới tay, trong lòng vui không tả được.

Nhìn thấy năm người hòa hợp, Thì Hoằng Quy không vui, nói: "Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của ta được không, lễ vật của ta đâu? Còn có, một đám đều đến trễ như vậy, có phải quên sinh nhật của ta hay không? !"

"Sư phó, chúng con vốn muốn trở về sớm một chút, nhưng khi chuẩn bị đi, tiểu sư muội đột nhiên lĩnh ngộ được quy tắc lĩnh vực, cho nên chúng con mới chậm trễ mấy ngày. Còn không phải trở về gấp sao." Hác Bằng Du nói.

"Con tu luyện ra lĩnh vực ?" Thì Hoằng Quy trừng mắt to hỏi.

"Còn chưa tu luyện ra, chỉ là có khi có thể cảm thấy." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, tốt tốt tốt! Không hổ là đồ đệ của ta, mới thăng cấp thần cấp có thể đụng đến cửa ngõ lĩnh vực, tốt!" Thì Hoằng Quy vỗ đùi nói.

"Xem bộ dáng cao hứng của sư phó, phỏng chừng dù lúc này nói đúng là không có lễ vật cũng không sao." Hác Bằng Du bĩu môi nói với Phong Khinh Nhiễm.

"Ai nói ? Nhanh mang lễ vật lên cho ta!" Thì Hoằng Quy nói.

Phong Khinh Nhiễm đứng dậy đi đến trước mặt Thì Hoằng Quy, lấy một cái hộp ra, dùng hai tay đưa cho Thì Hoằng Quy, nói: "Sư phó, đây là đệ tử đặc biệt chuẩn bị cho ngài."

Thì Hoằng Quy nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong là một bộ thiền y.

"Con đi tìm Thiên Tàm, sau khi phun ti để Nam Cung luyện chế ." Phong Khinh Nhiễm nói, "Tuy rằng rất mỏng, nhưng giữ ấm tốt."

Thì Hoằng Quy bởi vì tật cũ, cách một thời gian sẽ rét run cả người, cái Thiên Tàm y này là hắn đặc biệt chuẩn bị.

Thì Hoằng Quy lấy ra nhìn nhìn, quả thực rất mỏng.

"Không biết mặc vào hiệu quả thế nào. Nhưng nhìn phân thượng Thiên Tàm rất khó có, miễn cưỡng tính con đủ tư cách ."

Thiên Tàm sao lại là khó tìm, phải là cơ hồ tuyệt chủng rồi!

Bùi Thiếu Nam nhìn thấy ánh mắt Thì Hoằng Quy rơi xuống trên người hắn, nói: "Của con đã đưa rồi, ngài đừng hỏi lại ta."

"Ta biết ngươi đưa rồi!" Thì Hoằng Quy nói, ánh mắt tiếp tục dời xuống.

Doãn Lãng đứng dậy, đưa một cái cái chai đến trước mặt Thì Hoằng Quy, nói: " Băng Diễm đan do Phật Nam đại sư luyện chế."

Tật cũ Thì Hoằng Quy một nửa thời gian còn lại là cả người nóng lên, mà Băng Diễm đan cấp 9, đúng là đan dược hỏa diễm có thể tạm thời ức trong cơ thể chế hắn. Bởi vì Đan Phương chỉ có mình Phật Nam có, cho nên hắn đặc biệt chạy đến đại lục Vô Lượng mới tìm được.

Thì Hoằng Quy thu hồi đan dược, không nói gì thêm. Phật Nam kia tính tình kì quái, nói vậy Doãn Lãng cũng đã trải qua một phen khúc chiết mới có được.

Hác Bằng Du cầm một cái hộp gỗ đi đến trước mặt Thì Hoằng Quy, bên trong là một hạt châu nho nhỏ.

"Nha, đây là nhặt được trong đầm lầy Âm U, ngài cầm dùng tạm đi."

Huyền Hồn châu, thú đan của Nhất Phách Huyền Hồn – một trong những bá chủ của đầm lầy Âm U, khác với ma tinh, hạt châu này chứa đựng năng lượng của nó, mang ở trên người có thể tránh rét. Nhưng Huyền Hồn thú cũng không dễ đối phó, nếu không cũng sẽ không trở thành một bá chủ của đầm lầy Âm U.

"Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết ngủ đó!" Thì Hoằng Quy nhận đồ, nói thầm một câu.

Độc Cô Thiên Diệp cũng nghĩ Hác Bằng Du chỉ biết ngủ, đương nhiên, những lời này nàng không dám nói. Nàng đi đến trước mặt Thì Hoằng Quy, lấy ra một lọ đan dược, nói: "Đây là luyện chế riêng cho sư phó, hy vọng sư phó đừng ghét bỏ."

Lưu Ly đan cấp 8, là nàng đặc biệt luyện chế cho Thì Hoằng Quy bồi bổ thân thể. Khác với cái lần trước. Muốn trị tận gốc tật cũ của Thì Hoằng Quy, phải dùng Lưu Ly đan liên tục hai tháng.

Thì Hoằng Quy vui tươi hớn hở thu đan dược. Chỉ cần là nàng luyện chế , hắn đều thích. Huống chi còn là luyện chế riêng cho hắn !

"Tiểu sư muội còn có thể luyện chế đan dược?" Bùi Thiếu Nam kinh ngạc nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, lấy Tam Nguyên đan luyện chế cho bọn họ ra đưa cho bọn hắn. "Đây là Tam Nguyên đan muội luyện chế cho các vị sư huynh."

"Tam Nguyên đan? !" Bùi Thiếu Nam trở về vài ngày, tự nhiên cũng nghe nói qua thời gian trước Tiền các bán đấu giá Tam Nguyên đan. Lúc ấy có thể nói là vật phẩm bán đấu giá quý giá nhất, bán ra với giá trên trời, hiện tại bọn họ lại mỗi người một viên!

"Tiểu sư muội, muội đây là không nghĩ để chúng ta sống !" Bùi Thiếu Nam cảm khá.

"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được ho khan một chút. Sau đó nói với Thì Hoằng Quy: "Sư phó, chờ ngài điều dưỡng thân thể xong, con lại trị tận gốc cho ngài. Trong thời gian này con muốn thu thập một ít dược liệu khuyết thiếu."

Biết Độc Cô Thiên Diệp có bản lĩnh luyện đan, nghe thấy nàng trị liệu tật cũ cho Thì Hoằng Quy mọi người cũng chẳng kinh ngạc, Phong Khinh Nhiễm nói: "Muội nói dược liệu khuyết thiếu ra, chúng ta cùng nhau chuẩn bị."

"Được." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, đây vốn là chuyện lớn, nàng sẽ không ngốc tự mình đi làm, lại nói, nhiều người lực lượng lớn."Muội cần Giao Nhân Lệ, Bát Giác Liên, Mộng Sinh hoa, còn có Vạn Niên Lan Anh Thảo 4 vị thuốc dẫn."

"Giao Nhân Lệ đã có. Có thể trừ ra." Bùi Thiếu Nam nói. Quà sinh nhật hắn đưa cho Thì Hoằng Quy là Giao Nhân Lệ. Lúc trước hắn nghĩ Giao Nhân Lệ có thể ức chế tật cũ, không nghĩ tới vừa vặn lấy làm thuốc dẫn.

"Vạn Niên Lan Anh Thảo lão Mạnh có." Thì Hoằng Quy nói.

"Vậy còn thiếu Bát Giác Liên và Mộng Sinh hoa." Phong Khinh Nhiễm nói, "Bốn người chúng ta phân công nhau đi tìm. Tuy rằng ít, nhưng lấy thực lực của chúng ta, muốn tìm đến hai cái này cũng không khó."

"Được."

"Tiểu sư muội chờ ở đây là được. Nhìn các sư huynh phát huy bản lĩnh thần thông của chúng ta mang hai loại này đưa trước mặt của muội." Hác Bằng Du nói.

"Miệng lưỡi trơn tru!" Thì Hoằng Quy trừng mắt nhìn Hác Bằng Du, quát lớn.

"Việc cấp bách của chúng ta lúc này là giúp tiểu sư muội vượt qua khiêu chiến 10 ngày sau." Phong Khinh Nhiễm nói.

"Chuyện này..." Độc Cô Thiên Diệp muốn nói mình hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vừa mở miệng, một thị vệ đi vào viện của Thì Hoằng Quy, nói: "Hội trưởng, tổng hội hội trưởng luyện khí sư và luyện đan sư đến."

Thì Hoằng Quy mang theo năm đồ đệ của mình đi ra ngoài, thì nhìn thấy hai nhân ảnh một đỏ một lam đi tới.

"Ha ha, Thì lão đệ, ngươi không ra ngoài nghênh đón khách nhân, ở trong phòng nhỏ của ngươi trốn tránh là sao ?" Người mặc quần áo màu đỏ, cũng là sư hội trưởng tổng công đoàn Công hội Luyện khí Nam Cung nhìn Thì Hoằng Quy trêu chọc.

"Này chuyện này không có ý nghĩa, không bằng ta ngốc ở đây. Hơn nữa, chuyện này không phải nghênh đón hai ngươi đến đây sao." Thì Hoằng Quy nói, "Đến, mời vào trong."

"Ha ha, tốt!" Người mặc quần áo màu lam – Chuẩn Mị nói, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp phía sau Thì Hoằng Quy, nói: "Đây là đồ đệ mới của ngươi sao?"

"Ha ha, đúng, là nha đầu này. Nha đầu, đây là Mị lão nhân, đó là Nam Cung Ngưng." Thì Hoằng Quy giới thiệu.

"Mị hội trưởng, Nam Cung hội trưởng." Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với hai người.

"Là một nha đầu không sai. Nghe nói một mình con nói đến Bách lão bất tử phải đi về, không sai, hậu sinh khả uý !" Chuẩn Mị nhìn Độc Cô Thiên Diệp tán thưởng nói.

"Nghe nói con muốn khiêu chiến Bách lão bất tử? Con còn có thể thuần thú sao?" Nam Cung hỏi.

"Biết một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt lắm tốt lắm, các ngươi là tới chúc thọ ta, hay là đến nhìn đồ đệ của ta?" Thì Hoằng Quy nói, "Đi, ba người chúng ta đi uống trà, để tiểu bối bọn họ đi chơi một bên đi."

"Được, đi. Lần này ta mang theo lá trà mới, lát mữa cho hai người nhấm nháp một chút."

Ba người nói xong đi vào lương đình trong hậu viện, để năm người Độc Cô Thiên Diệp lại.

"Tiểu sư muội, huynh mang muội tới viện của muội." Bùi Thiếu Nam nói. Hắn về sớm nhất, biết viện của Độc Cô Thiên Diệp ở đâu.

"Hảo. Phiền toái nhị sư huynh ." Độc Cô Thiên Diệp cảm tạ, sau đó đi theo Bùi Thiếu Nam.

Viện của Độc Cô Thiên Diệp cách viện của Thì Hoằng Quy không xa. Thật ra viện của mấy sư huynh cũng cách viện của Thì Hoằng Quy không xa, đi đường cũng chỉ hơn mười phút.

Một tiểu lâu độc lập sạch sẽ đơn giản hai tầng, một hoa viên nhỏ, một viện nhỏ. Tuy rất đơn giản, nhưng cũng hợp khẩu vị của nàng.

"Viện này là sư phó cho người kiến tạo riêng cho muội, vừa vặn ở giữa viện của bọn ta và sư phó." Bùi Thiếu Nam nói.

"Lúc trước sư phó cũng không xây viên cho ta, tùy tiện chỉ ngón tay một cái là xong." Hác Bằng Du oán giận nói, "Tư tưởng trọng nữ khinh nam của sư phó càng ngày càng nghiêm trọng."

"Ha ha." Mọi người nghe thấy lời nói của hắn thì nở nụ cười, biết hắn không phải thật sự oán giận, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn vẫn cảm thấy rất buồn cười.

"Cư nhiên còn có phòng bếp và nhà ăn!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn phòng bếp và nhà ăn phía sau, có chút kinh ngạc.

"Sư phó nói sợ muội ăn không quen cơm canh nơi này, xây một cái phòng bếp, muội có thể tự mình làm ăn." Bùi Thiếu Nam giải thích.

"Oa, vậy không phải ta đây có thể lại đây cọ cơm ăn mỗi ngày?" Hác Bằng Du nói, "Nhưng như vậy, thời gian ngủ của ta sẽ ít đi , ai, thật là rối rắm."

Phong Khinh Nhiễm nhìn thấy Bùi Thiếu Nam và Doãn Lãng nhìn mình, nói: "Tay nghề của tiểu sư muội tốt lắm."

Hai người hiểu rõ, khó trách ngủ thần này cũng nguyện ý hy sinh thời gian ngủ lại đây ăn cơm ! Nói xong bắt đầu chờ mong tay nghề của Độc Cô Thiên Diệp.

"Khi nào thì tiểu sư muội cũng làm cơm cho chúng ta?"

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Đêm nay đi. Vừa vặn mừng thọ cho sư phó."

"Hảo, huynh muốn ăn nấm hương gà ti cháo muội nói." Hác Bằng Du nói, "Ngô, buồn ngủ quá, huynh phải đi về ngủ một lát ."

Hác Bằng Du nói xong xoay người trở về viện của mình. Phong Khinh Nhiễm, Bùi Thiếu Nam và Doãn Lãng cũng cáo từ rời đi, để Độc Cô Thiên Diệp nghỉ ngơi. Công hội Linh sư không thiếu người, cho nên cho dù bọn hắn vài năm không trở về, viện của bọn họ cũng là sạch sẽ như mới.

Độc Cô Thiên Diệp đi vào lầu hai, phát hiện trang trí bên trong cũng rất phù hợp khẩu vị của nàng, chỉ thu thập đơn giản một chút rồi đi nghỉ ngơi .

Yến hội sinh nhật bên ngoài dựa vào các trưởng lão của Công hội Linh sư chống đỡ, mà thọ tinh và đồ đệ của hắn lại uống trà uống trà, ngủ ngủ, không đi ra trước tiếp đón. Cuối cùng Thì Hoằng Quy vẫn bị đại trưởng lão phái người kêu vài lần mới miễn cưỡng ra ngoài lộ mặt một chút mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status