Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt

Quyển 5 - Chương 17-1: Phong thuỷ luân chuyển (1)


Thiệp mời của Thần điện?

Độc Cô Thiên Diệp mở ra xem, quả nhiên là Linh Vị Thần điện mời, mời Bách Lý Tà, hạng nhất trận đấu luyện đan sư. Nội dung đại khái là Thần điện nghe nói biểu hiện của nàng trong trận đấu luyện đan sư, hy vọng có thể mời nàng đến Thần điện làm khách. Bởi vì không biết hành tung của nàng, cho nên chỉ có thể đưa thiệp đến Công hội Luyện đan sư, nếu nàng muốn đi, cầm thiệp mời đi tổng điện là được.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thiệp mời trong tay, trong lòng vụng trộm vui vẻ một chút. Nàng đang muốn tiến vào Thần điện tiến thêm một bước tìm hiểu nơi mẫu thân bị trấn áp, thiệp mời này đã tới rồi!

"Con đã biết, cảm ơn tam bá." Độc Cô Thiên Diệp cất thiệp mời vào.

"Con tính khi nào đi?" Độc Cô Dật Lan hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Độc Cô Dật Hiên bị mọi người vây bên trong, nói: "Giờ vẫn không vội, chờ con dưỡng thân thể cha tốt lên rồi nói. Kéo một thời gian, cũng làm cho bọn họ càng coi trọng con hơn."

Độc Cô Dật Lan gật đầu, nói: "Như vậy cũng được."

"Phiền toái bá để người nói với bọn sư bá, nói tạm thời không tìm thấy con, chờ khi nhìn thấy sẽ đi thăm Thần điện một lần." Độc Cô Thiên Diệp nói, giờ không thể đi, nhưng cũng không thể để người của Thần điện cảm thấy nàng sẽ không đi.

"Được." Độc Cô Dật Lan nói.

Mọi người ở trong viện Độc Cô Dật Hiên đến khuya, nhìn thấy Độc Cô Dật Hiên mỏi mệt mới rời khỏi. Bởi vì bọn Độc Cô Thiên Diệp ở nhà kề, phòng Độc Cô Dật Hiên trống, hơn nữa vẫn có người dọn dẹp, ông trực tiếp đi vào ở.

Lúc này, Độc Cô Dật Hiên ngồi trong chính sảnh, nhìn hai người phía dưới.

"Hác Bằng Du, con là sư huynh Thiên Diệp, cảm ơn con đã chăm sóc nàng lâu nay." Độc Cô Dật Hiên nhìn Hác Bằng Du nói.

"Hắc hắc, bá phụ khách khí. Vẫn luôn là sư muội chăm sóc con, hắc hắc." Hác Bằng Du nghe thấy lời nói của Độc Cô Dật Hiên, nhanh chóng trả lời.

Độc Cô Dật Hiên cười cười, dời ánh mắt đến trên người Tử Tiêu, cẩn thận đánh giá một chút, nói: "Tử Tiêu, nghe nói ngươi là vị hôn phu của Thiên Diệp?"

"Đúng vậy, bá phụ." Tử Tiêu nhìn Độc Cô Dật Hiên, trấn định nói.

"Không có cha mẹ đồng ý, không tính." Độc Cô Dật Hiên nói.

"Bá phụ, chuyện này cũng không phải là con nói." Tử Tiêu dùng dáng vẻ vô tội nói.

"Hửm?" Độc Cô Dật Hiên nhìn Tử Tiêu, hai mắt híp lại, "Có ý gì?"

"Lúc trước tiểu Diệp nhi chính mồm nói, sẽ phụ trách với con." Tử Tiêu dùng dáng vẻ ta bị cường bạo mà nói chuyện, Hác Bằng Du nhìn xem nhịn không được nghẹn cười.

"Vì sao?" Độc Cô Dật Hiên không tin nữ nhi của mình lại nói ra lời nói như vậy.

"Bởi vì nàng ngủ cùng ta, sau đó nói sẽ phụ trách." Tử Tiêu bình tĩnh nói.

"Phốc —— "

Trà trong miệng Hác Bằng Du toàn bộ phun ra, bất khả tư nghị nhìn Tử Tiêu. Trả lời thật vênh váo! Còn là với nhạc phụ tương lai của mình nữa. Bá khí, bá khí!

"Ta không đồng ý."

"Vì sao?"

"Ngươi lớn lên cái dạng này, vừa thấy đã biết sau này không thiếu chuyện. Oanh oanh yến yến sẽ làm cho nữ nhi của ta chán ốm."

Độc Cô Dật Hiên nhìn Tử Tiêu, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, sắp bùng nổ một lần đại chiến.

"Mọi người đang cái gì ?" Độc Cô Thiên Diệp vừa vào thì nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, nhìn Hác Bằng Du hỏi.

"Khụ khụ, không có việc gì nhi, đây là chiến tranh của nam nhân." Hác Bằng Du giả bộ ho khan một chút, hai người kia đồng thời thu hồi ánh mắt.

"Nga." Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười một chút nói: "Cơm chiều đã chuẩn bị xong, đi dùng bữa đi."

"Được." Độc Cô Dật Hiên rất chờ mong, là bữa cơm đầu tiên nữ nhi của mình làm cho mình đó !

Độc Cô Thiên Diệp đi lên kéo cánh tay Độc Cô Dật Hiên, kéo ông đi phòng bếp. Khi đi ngang qua trước mặt Tử Tiêu thời, Độc Cô Dật Hiên đắc ý nhìn liếc mắt Tử Tiêu một cái.

Ông đã sớm đã nhìn ra, nữ nhi của mình cũng không thích hắn lắm, nhưng cũng phải đề phòng hắn, không thể để cặp mắt hoa đào kia câu hồn nữ nhi của mình đi.

Tình trạng thân thể của Độc Cô Dật Hiên cũng không phải tốt lắm, cho nên Độc Cô Thiên Diệp làm thức ăn nhẹ, phối hợp thích hợp, vừa nhìn đã khiến người ta ngón trỏ đại động.

Độc Cô Thiên Diệp xới cơm cho Độc Cô Dật Hiên, lại gắp đồ ăn cho ông, Độc Cô Dật Hiên nhìn thấy ấm áp trong lòng.

"Cha, lát nữa ăn cơm xong con mang cha đi gặp ngoại công và các cậu." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ách, gặp ngoại công con?" Độc Cô Dật Hiên nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng đột nhiên rất khẩn trương .

"Đúng vậy, bọn ngoại công họ cha đã trở lại, rất gặp cha đó." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ừ, được rồi." Độc Cô Dật Hiên hồi đáp.

Dáng vẻ muốn cười lại không dám cười của Hác Bằng Du và Tử Tiêu ở một bên khiến Độc Cô Thiên Diệp rất kỳ quái. Nàng đương nhiên không biết, vừa nãy Độc Cô Dật Hiên mới soi mói Tử Tiêu một phen, giờ đi gặp nhạc phụ của mình, chắc chắn cũng sẽ bị soi mói một phen .

Đây là cái gọi là phong thuỷ luân chuyển sao?

Ăn cơm xong, Độc Cô Thiên Diệp mang bọn Độc Cô Dật Hiên đi Luyện Yêu Hồ. Lúc đi vào bọn Mạc Chấn Đình họ đã huấn luyện xong chờ sẵn bên trong. Độc Cô Dật Hiên đi vào, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh nơi này, thì cảm thấy vài tầm mắt rơi xuống trên người mình.

"Ngoại công, cậu cả, cậu hai, cậu ba, cậu tư, cậu năm." Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với bọn họ, thuận tiện giới thiệu cho Độc Cô Dật Hiên.

"Nhạc phụ, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca." Độc Cô Dật Hiên hành lễ với bọn họ theo Độc Cô Thiên Diệp.

"Ừ." Qua một hồi lâu, Mạc Chấn Đình mới đơn giản đáp lại một chút.

"Đây là của muội phu chúng ta sao? Thiên Diệp đã lớn như vậy, cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy phụ thân của nàng rồi." Mạc lão tam nhìn Độc Cô Dật Hiên, cất cao giọng nói.

Đây là lần đầu tiên Độc Cô Dật Hiên gặp mặt người của Mạc gia. Năm đó vì thân phận đặc biệt của Độc Cô Dật Hiên, hơn nữa người Mạc gia không đồng ý, Mạc Thu Thủy trực tiếp bỏ trốn với ông, không dẫn ông về. Nghĩ đến muội muội của mình vì ông ăn bao nhiêu khổ, khi nhìn ông trong lòng khó tránh khỏi có lửa giận.

"Năm đó Dật Hiên không hiểu chuyện, mong nhạc phụ và các ca ca thông cảm. Dật Hiên xin bồi tội." Độc Cô Dật Hiên nói xong, quỳ xuống trước mặt bọn Mạc Chấn Đình.

Hành động năm đó của mình quả thực không thỏa đáng, giờ ngẫm lại, nếu con gái con rể của mình như thế, chắc chắn ông cũng là không thừa nhận. Hơn nữa ông cũng nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, bởi vì ông, Mạc gia gặp bao nhiêu khó khăn, sau nàynếu không phải Độc Cô Thiên Diệp trở về, Mạc gia có khả năng đã sớm bị Phong gia thâu tóm.

Quan trọng nhất là Mạc Thu Thủy bởi vì ông, bây giờ còn không biết ở nơi nào, không biết chịu khổ cực cỡ nào !

Người Mạc gia vừa thấy Độc Cô Dật Hiên quỳ xuống, thấy ông rất cao ngạo nhưng làm được như thế, lửa trong lòng cũng bớt vài phần.

"Đứng lên đi." Mạc Chấn Đình mở miệng, "Gọi ngươi vào cũng không phải muốn truy cứu năm đó ai đúng ai sai. Nhưng hành vi năm đó của ngươi thật sự khiến cho người ta tức giận."

"Phải phải phải, con đã biết sai rồi." Độc Cô Dật Hiên vội vàng nói.

Hác Bằng Du và Tử Tiêu ở một bên nhìn. Hác Bằng Du chọc chọc Tử Tiêu, nói: "Ngươi có phát hiện chơi rất vui không?"

Tử Tiêu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi thử xem."

"Ta coi như xong, cũng chỉ có các ngươi có thể nhẫn nại !" Đều là người kiêu ngạo cỡ nào, ở trước mặt nhạc phụ không phải đều lui sao !

Độc Cô Dật Hiên và bọn Mạc Chấn Đình nói chuyện một lát nói, Độc Cô Thiên Diệp lại mang theo ông đi dạo một vòng trong Luyện Yêu Hồ. Trên núi là các loại linh quả, trong dược điền là dược liệu trân quý, còn có rất nhiều linh thú chạy nhảy khắp nơi.

"Hoàn cảnh nơi này rất tốt, linh lực cũng nồng đậm, là chỗ tu luyện tốt." Độc Cô Dật Hiên cảm thán.

"Thời gian của nơi này trôi qua chậm hơn bên ngoài, mặc dù tu luyện ở đây rất nhanh, nhưng quá ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Giờ thực lực của bọn ngoại công còn chưa đủ, chờ thực lực bọn họ tăng lên, con sẽ để bọn họ ra ngoài sinh sống." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status