Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt

Quyển 6 - Chương 7: Dạ Lạc tộc Tử ưng


Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Nhìn thấy bộ dáng Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Cửu, thú thú khác đều không rõ.

"Tỷ tỷ, biện pháp gì vậy?" Tiểu Hỏa hỏi.

"Có liên quan với Long tộc." Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy Tiểu Bạch Cầu hôn một cái, nói: "Cảm ơn ngươi Cầu Cầu!"

Tiểu Bạch Cầu dùng móng vuốt lau nước miếng trên mặt, nói: "Khả Khả ngươi đùa giỡn người ta!"

"Ha ha, ngươi là khế ước thú của ta, ta đùa giỡn một chút cũng là bình thường." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ được biện pháp, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

"Chúng ta phải làm như thế nào?" Hác Bằng Du hỏi.

"Các ngươi ở trong này ngốc, ta đi ra ngoài liên hệ với Kim Vi, nghĩ biện pháp khơi mào chiến đấu giữa Long tộc và Phượng hoàng tộc, càng lớn càng tốt, tốt nhất có thể làm cho thần linh thú nơi này đi khỏi, dù không được, cũng phải dụ đám người đó đi khỏi. Sau đó chúng ta nhân cơ hội vào núi lửa cho Tiểu Hỏa tiến hóa." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt, biện pháp này rất được. Dù sao cái con Kim Loan kia cũng không phải thứ tốt gì." Tiểu Ngân nói, làm thú thú khác gật đầu đồng ý.

Nói là làm liền, Độc Cô Thiên Diệp ra khỏi Luyện Yêu Hồ, liên lạc với Kim Vi.

"Tiểu thư, người gọi ta có chuyện gì?" Kim Vi không biết xưng hô thế nào với Độc Cô Thiên Diệp, lựa chọn một cách gọi ôn hòa nhất.

"Hôm nay gọi ngươi đến quả thật là có một số việc muốn tìm ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tiểu thư mời nói."

"Hiện tại Phượng hoàng và Long tộc mâu thuẫn thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Vào hai ngày trước, bên trên mới ra lệnh, chúng ta tùy thời chuẩn bị cùng Long tộc chiến đấu. Tình huống hiện tại không mấy lạc quan." Kim Vi trả lời nói.

"Tốt, ta muốn ngươi mang theo người tới Long tộc náo loạn, càng lớn càng tốt. Sau đó về nơi này tìm ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tiểu thư, không phải ta không muốn, lấy thực lực của ta và mấy người kia, căn bản không thể quấy rối Long tộc. Long tộc cao thủ rất nhiều, cho dù chúng ta liều vài cái mạng cũng không thể làm gì được bọn họ." Kim Vi có chút khó xử nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, lấy một cái nhẫn không gian ra, nói: "Sao chúng ta có thể để các ngươi hy sinh tánh mạng hoàn thành nhiệm vụ. Cái này giao cho ngươi, tới Nam Hải thì đốt nó rồi ném xuống biển, sau đó ở trên mặt biển mắng vài câu là được."

Kim Vi nhìn nhẫn trong tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tiểu thư, chúng ta là linh thú không thể dùng không gian giới chỉ."

"Đây là không gian giới chỉ ta luyện chế vì linh thú, cho nên ngươi cũng có thể dùng." Độc Cô Thiên Diệp nói, đưa nhẫn cho hắn, dặn nói: "Các ngươi nhớ lúc đó phải cách mặt biển xa một chút, mắng rồi lập tức bỏ chạy biết không?"

"Đã biết, tiểu thư." Kim Vi đáp.

Độc Cô Thiên Diệp nói cách sử dụng bom cho Kim Vi, rồi để hắn rời đi. Sau đó ngồi trên cây ngô đồng, dùng lá cây rậm rạp ẩn mình.

Kim Vi cầm nhẫn Độc Cô Thiên Diệp đưa, đi tìm vài huynh đệ của mình, bọn họ cũng từng thề nói ủng hộ Kim Hoàng, thường xuyên cùng nhau thảo luận như thế nào mới có thể cứu bọn Lam Hoàng ra. Khi bọn hắn biết Kim Vi đã gặp được Tiểu Hỏa, kích động không thôi. Sau khi Kim Vi nói kế hoạch của Độc Cô Thiên Diệp, mấy người đều không nói hai lời, đáp ứng cùng đi. Một hàng mấy người lúc này liền nhích người bay về hướng Nam Hải.

Nam Hải ở phía nam Ngô Đồng Lâm, bên trong chủ yếu là Long tộc, còn có một vài tiểu bộ tộc Hải tộc khác.

Kim Vi và mấy người kia một đường tránh thoát lính tuần tra, đi vào bên cạnh Nam Hải. Kim Vi lấy nhẫn Độc Cô Thiên Diệp đưa, lúc trước hắn cũng không có thử qua có thể truyền tinh thần lực của mình vào hay không, thử một lần quả nhiên có thể.

"Chưa từng thấy linh thú sử dụng không gian giới chỉ!"

"Khế ước chủ của Hoàng quả nhiên không phải người thường, ngay cả không gian giới chỉ như vậy cũng có."

"..."

Những người khác thảo luận, nhìn Kim Vi lấy một quả bom ra, mọi người đột nhiên cấm thanh. Một người nhỏ giọng nói: "Đây chính là trợ lực mà khế ước chủ của Hoàng cho chúng ta hả?"

Kim Vi nhìn nhìn, có sự chỉ dẫn của Độc Cô Thiên Diệp, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là cái này."

"Chúng ta sẽ dùng cái này sao?" Một người hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người. Dùng cái vật nhỏ như vậy, thật sự có thể khiêu khích Long tộc sao?

"Ngạch, nếu tiểu thư nói có thể, hẳn là có thể đi?" Kim Vi không xác định nói.

"Chúng thử xem liền biết." Một cái người cầm một quả bom, dùng linh lực đốt dây dẫn, quăng ra xa, sau khi bom rơi vào nước liền nổ mạnh.

"Oanh —— "

Nước biển bị oanh tạc nở hoa, sóng triều dâng cao mấy chục thước, rất nhiều cá bơi gần mặt nước đều bị nổ bay lên. Thậm chí ngay cả chỗ bọn họ đứng cũng lung lay.

"Grào grào —— "

Nước biển luân phiên đánh vào bờ biển, bọn Kim Vi liền bay đến giữa không trung.

"Thần của ta ơi, uy lực này cũng quá mãnh đi?!" Lúc trước mấy người còn hoài nghi uy lực của bom, hiện tại nhìn thấy hiệu quả, ánh mắt trừng thẳng, lúc bay đến giữa không trung vẫn chưa hết kinh hách.

"Xác thực."

"Có cái này chúng ta có thể vô cùng nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ!"

"Chúng ta đây chạy nhanh thôi. Động tĩnh nơi này sẽ dẫn người tuần tra tới rất nhanh."

"Chúng ta đến trung tâm Nam Hải đi. Đem Long tộc nổ thật tốt một trận, cho nổ hết ác khí mấy năm nay!"

"Tốt, đi!"

Kim Vi chia bom thành mấy phần, một người cầm một phần, sau đó cùng nhau bay tới trung tâm Nam Hải. Đánh giá nơi Long tộc ở, Kim Vi cho mọi người một ánh mắt, mọi người liền đưa tay lấy bom ném xuống, vừa ném vừa chửi bậy. (D: Chậc chậc bọn này còn lưu manh hơn cả nhicute01)

"Long tộc chết tiệt, muốn Phượng hoàng tộc chúng ta cúi đầu xưng thần với các ngươi, cũng không xem lại các ngươi có căn hành thế nào!"

"Hoàng của chúng ta nói, cho các ngươi cơ hội hòa hảo các ngươi không nghe, vậy chớ trách chúng ta không khách khí! Đến lúc đó bị diệt tộc, cũng không nên nói ca ca không cho các ngươi cơ hội!"

(D: Lại một đám bị bé Hỏa dạy hư…. Hỏa đưa mông cho tỷ quánh coay)

"Hoàng của chúng ta nói, hôm nay chỉ là một cảnh cáo nhỏ cho các ngươi, nếu các ngươi vẫn muốn chúng ta cúi đầu như trước, lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy!"

"Mẹ nó, chính là một đám sâu nhỏ, còn dám xưng vương xưng bá ở trước mặt phượng hoàng chúng ta, tính cái gì vậy!"

"Các huynh đệ, lần này không cho giáo huấn bọn họ thật tốt, bọn họ sẽ không biết sự lợi hại của phượng hoàng chúng ta!"

"Đúng vậy! Dù sao hoàng cũng lên tiếng, tùy chúng ta làm như thế nào, tất cả đều có hắn chống lưng cho chúng ta!"

"Long Ngạo Thiên này chỉ là một loài bò sát nho nhỏ, cũng dám tranh huy với tộc Phượng hoàng chúng ta, buồn cười!"

Động tĩnh trên biển truyền tới tai thủ vệ binh Long tộc, nghe bọn họ kêu gào, tức giận đến không thở được. Đội trưởng thủ vệ nói: "Nhanh đi báo cáo vương, nói phượng hoàng tộc đến khiêu khích. Những người khác, theo ta đi lên!"

"Người Long tộc đi ra, ném hết bom còn lại xuống. Sau đó chuẩn bị rút lui, không thể chờ quân hậu viện của bọn chúng tới." Kim Vi nói.

"Tốt." Những người khác gật đầu, ném hết bom vào trong nước rơi trên Long tộc.

"Gào khóc!"

Long tộc vừa mới đi ra đã bị bom tạc bay, khắp nơi đều là phần còn lại của chân tay đã bị cụt hoặc thân thể đứt đoạn, mặt biển lập tức bị nhiễm đỏ. Bọn Kim Vi nhìn thấy hiệu quả, vừa lòng gật gật đầu, hóa ra bản thể bay đi, lúc gần đi còn ném thêm vài trái bom. (D: Đọc tới đoạn nàng có ai cười không, kha kha, quá vô sỉ =)) )

Đội trưởng đội thủ vệ Long tộc nhìn thấy bọn Kim Vi muốn chạy trốn, tính xông lên ngăn bọn họ lại, nhưng vừa mới đuổi theo, đã nhìn thấy bom từ không trung rơi xuống, hô to: "Mau lui lại! Mau lui lại!" Sau khi nói xong hắn chạy nhanh hướng biển sâu bơi đi, thủ vệ khác nghe được lời hắn nói chạy nhanh đi xuống trốn.

"Oanh!"

Bom ở trên đầu bọn họ nổ tung, cũng may bọn họ lặn xuống sâu, lần này cũng không có nhiều người bị thương tử vong. Nhưng chờ đến khi bọn họ trồi lên, bọn Kim Vi đã chạy thật xa.

"Hừ! Phượng hoàng tộc!" Đội trưởng đội Thủ vệ một chưởng chụp trên thủy diện, bọt nước bắn tung tóe đánh vào mặt hắn.

Bọn Kim Vi cũng không có dựa theo đường cũ trở về, khi tới phía sau đã có không ít người. Bọn họ bay một vòng sau đó trở lại Ngô Đồng Lâm, đi tới dưới tàng cây ngô đồng Kim Vi và Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện.

"Hôm nay thật vui sướng, bom kia là cái gì mà thật lợi hại!" Có người mở miệng nói.

"Đúng vậy!" Người khác phụ họa nói: "Từ sau khi tiên hoàng qua đời, Phượng hoàng chúng ta liền bị Long tộc đè đầu. Kim Loan chỉ biết dùng lực lượng truy tìm Kim Hoàng, đã sớm mặc kệ sống chết của Phượng hoàng tộc. Bây giờ mới nghĩ tới liên hợp các chi chống lại Long tộc, aizz..."

"Không phải nói khế ước chủ của Hoàng ở đây sao? Nàng đâu?"

Kim Vi nhìn nhìn bốn phía, không có nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đâu, có chút buồn bực nói: "Tiểu thư nói chúng ta làm xong rồi trở về chỗ này tìm nàng, có thể nàng đang đi bốn phía đi."

Lời Kim Vi vừa dứt, trên đỉnh đầu bọn họ liền hạ xuống mấy nhánh cây, làm bọn họ hoảng sợ. Tiếp theo Độc Cô Thiên Diệp mới đi xuống, đứng trước mặt bọn họ.

"Tiểu thư." Kim Vi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Mọi việc chúng ta đã làm tốt."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Ta nghe được động tĩnh bên kia, cảm ơn các ngươi. Hiện tại Kim Loan nơi đó hẳn đã nhận được tin tức, cho nên các ngươi phải mất tích một thời gian ngắn."

"Tốt."

Độc Cô Thiên Diệp mang bọn họ về Luyện Yêu Hồ, sau đó đi vào núi lửa phụ cận, nhân lúc thần linh thú thủ vệ không phát hiện nàng vào Luyện Yêu Hồ, sau đó nói Đô Đô chú ý tình huống bên ngoài.

Trong Luyện Yêu Hồ, mấy người kia đã gặp bọn Tiểu Hỏa, đi tham quan khắp nơi, chuẩn bị tìm kiếm chổ ở hiện tại. Độc Cô Thiên Diệp tùy bọn họ xem, nàng và Hác Bằng Du ở trong đình uống trà, chú ý tình huống bên ngoài.

Bên này Độc Cô Thiên Diệp nhàn nhã uống trà, bên ngoài cũng loạn ngất trời!

Trên một tòa núi cao bên cạnh Ngô Đồng Lâm, một nam tử tóc tím mắt tím đứng ở đỉnh núi, nhìn phương hướng Nam Hải, nhíu mày. Một bóng người xuất hiện phía sau. Dạ Lạc xoay người lại, nhìn hắn, hỏi: "Động tĩnh vừa rồi là thế nào?"

"Đã điều tra xong, là vài người Kim phượng chạy tới Nam Hải, nổ tung Long tộc." Dạ Tập cũng có tóc tím, nhưng đôi mắt màu đen.

"Người Kim phượng? Xác định sao?" Dạ lạc hỏi.

"Xác định. Nghe nói Long Ngạo Thiên đã tập hợp người Long tộc, chuẩn bị cùng Kim Loan đại quyết chiến." Dạ Tập trả lời nói.

"Kim Loan sẽ làm chuyện như vậy sao?" Dạ Lạc xoay người nhìn Nam Hải, nói: "Tập, nếu ngươi là Kim Loan, ngươi sẽ làm chuyện như vậy sao?"

Dạ Tập tự hỏi một chút, nói: "Kim Loan vừa mới tới tìm chúng ta, cầu tử ưng chúng ta giúp hắn chiến đấu với Long tộc, chứng minh hắn đối Long tộc cũng không có nắm chắc phần thắng. Theo lý thuyết, ngay tại thời điểm này, sẽ không làm chuyện như vậy mới đúng. Nếu ta là Kim Loan, ta khẳng định sẽ không làm như vậy. Ý ngài nói, Kim Loan bị người ta đâm sau lưng?"

"Mặc kệ có phải bị người ta đâm sau lưng hay không, lần này Kim Loan ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc rồi. Dù sao đi Nam Hải nháo thật sự là người Phượng tộc, hơn nữa hắn chắc chắn không tìm thấy mấy người kia, muốn chứng minh với Long Ngạo Thiên là không có biện pháp." Mặt mày Dạ Lạc nhăn lợi hại hơn, không biết là ai ở sau lưng sai những người đó làm, vì sao hắn lại muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tộc?

"Vương, nếu Long tộc thật sự cùng phượng hoàng tộc đánh nhau, chúng ta phải giúp sao?" Dạ Tập hỏi.

Ánh mắt Da Lạc trở nên u ảm, tựa hồ thấy được rất nhiều việc trong quá khứ." Truyền thừa trí nhớ Của ta đã tiếp thu toàn bộ. Lúc trước Tử ưng tộc đã nhận được ân huệ và cứu trợ của Phượng hoàng tộc, mới có thể tồn tại cho tới hôm nay. Cái này có nghĩa nếu như đến giờ chót, chúng ta không có lựa chọn nào khác, phải đi hỗ trợ, trả lại ân tình năm đó. Ngươi đi chuẩn bị đi."

"Dạ." Dạ tập nói xong rời khỏi, chỉ còn một mình Dạ Lạc tiếp tục đứng ở đỉnh núi, ngắm nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì. Gió trên đỉnh núi thổi bay tóc hắn, lọn tóc trước ngực phất qua gò má, nhìn hắn như vô cùng u buồn.

Ngô Đồng Lâm trong đại điện, Kim Loan tức giận đến vặn gảy tay vịn ghế dựa, sắc mặt âm trầm nhìn người quỳ phía dưới.

"Không tìm được? Vài người lớn như vậy, có thể trốn đi nơi nào? Ngươi lại nói tìm không thấy?!" Kim Loan lớn tiếng quát, phát tiết lửa giận trong lòng.

Người quỳ ở dưới sợ tới mức cả người phát run, nói: "Đội tuần tra xuất động toàn bộ, lục soát khắp Ngô Đồng Lâm, cũng không có phát hiện bóng dáng mấy người Kim Vi."

"Đã lục soát hết toàn bộ?"

"Đúng vậy, Hoàng."

"Đồ vô dụng!" Kim loan mắng: "Cút xuống tiếp tục tìm ra cho ta! Lại dám đùa giỡn Kim Loan ta, nếu như bị bắt được, nhất định phải để toàn bộ bọn chúng muốn chết không được, muốn sống không xong!"

"Dạ, Hoàng." Kim Ngũ phụ trách chuyện của đội tuần tra, lúc tin tức báo lại thì kinh hồn táng đảm, hiện tại nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị rời đi với Đội trưởng tuần tra đang quỳ trên mặt đất. Hai người còn chưa ra khỏi đại điện, đã nhìn thấy Kim Nhất Kim Nhị vội vàng chạy vào.

"Hoàng, Long Ngạo Thiên mang theo người Long tộc từ bên bờ Nam Hải đến đây, kêu gào muốn ngài đi ra ngoài cùng bọn họ tiến hành quyết chiến, nếu không ra, sẽ lấy nước nhấn chìm Ngô Đồng Lâm, giết sạch toàn bộ phượng hoàng."

"Mới đây mà Long Ngạo Thiên đã tới rồi?" Kim Loan vội vàng hỏi.

"Đúng vậy, Hoàng, Long Ngạo Thiên mang theo người Long tộc, toàn bộ vây quanh ở bên bờ. Xem số lượng, hẳn là sớm có chuẩn bị, không phải trong một hai ngày. Hơn nữa bên trong bọn họ có vài người thực lực rất cao, hẳn là đã đột phá thần linh thú." Kim Nhất nói, "Chúng ta không có mấy người là đối thủ của bọn họ."

"Xem ra Long Ngạo Thiên đã chuẩn bị thật lâu, chuyện trước đây chỉ là bọn hắn lấy cớ mà thôi." Kim Nhị trả lời nói.

Một bóng người từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống nói: "Hoàng, Long Ngạo Thiên nói nếu ngài không lộ diện, hắn sẽ nhấn chìm Ngô Đồng Lâm!"

Kim loan lập tức từ Hoàng tọa đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói: "Tốt, tốt lắm, Long Ngạo Thiên thực khi chúng ta là quả hồng mềm! Đi thông báo các chi lập tức đến bờ biển Nam Hải, tất cả mọi người phải đi! Kim Nhất, ngươi đi thỉnh bộ tộc Tử ưng, bọn họ cần phải ra tay."

"Hoàng, muốn tất cả mọi người đi sao? Thế còn thủ vệ ánh sáng tiến hóa và thủ vệ cấm địa cung điện?" Kim Nhị hỏi.

Kim loan nghĩ nghĩ, hạ lệnh nói: "Trừ thị vệ cấm địa cung điện, người khác đều phải đến đông đủ!" Nói xong, mang theo người trong hoàng cung đến bờ biển Nam Hải, Kim nhất và Kim Nhị chấp hành mệnh lệnh.

Lúc Dạ Tập dẫn Kim Nhất vào, Dạ Lạc còn đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy kim nhất, hắn liền biết, chiến đấu lần này đã không thể tránh né. Không chờ Kim Nhất nói, Dạ Lạc đã mở miệng nói: "Ngươi trở về nói với Lim Loan, nếu thật sự đánh không lại, ta sẽ dẫn người đi qua."

Kim Nhất vừa nghe Dạ Lạc nói, hành lễ nói: "Đa tạ Ưng Vương tương trợ, Phượng hoàng tộc vô cùng cảm kích."

"Cảm kích thì không cần, chúng ta chỉ là báo ân thôi." Dạ Lạc xoay người, phất phất tay với Dạ Tập và Kim Nhất, Dạ Tập lập tức mang theo kim đi khỏi.

Dưới chân núi lửa, Kim Nhị bay tới, nhắn lại mệnh lệnh của Kim Loan, muốn bọn họ đi theo mình.

"Kim Nhị, chúng ta đi hết, ánh sáng tiến hóa không ai trông chừng sao?"

"Long tộc quy mô quá lớn, bên trong có nhiều cao thủ, mọi người phải tham gia chiến đấu. Ánh sáng tiến hóa này một chút cũng sẽ không gặp chuyện không may, trước giải quyết chuyện bên kia rồi nói sau. Các ngươi nhanh lên một chút." Kim Nhị nói xong, dẫn đầu rời đi.

Mấy người thủ vệ ánh sáng tiến hóa nhìn lẫn nhau, vẫn đi theo toàn bộ. So sánh với thủ hộ ánh sáng tiến hóa, sinh tử tồn vong của phượng hoàng bộ tộc vẫn quan trọng hơn một tí.

Mấy người kia vừa đi, Đô Đô liền nó với Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp đợi một lát, xác định bọn họ sẽ không trở về, lắc mình ra khỏi Luyện Yêu Hồ, vận bộ pháp phiêu miểu chạy tới đỉnh núi lửa.

Càng lên cao, độ ấm lại càng tăng, có lẽ bởi vì quanh năm bị dung nham núi lửa nướng. Lúc nàng đi vào miệng núi lửa, độ ấm kia ngay cả nàng cũng cảm thấy nóng chân.

Nhìn từ xa núi lửa cũng không lớn, nhưng khi đi vào mới phát hiện, miệng núi lửa có đường kính dài hơn trăm mét, đi xuống nhìn lại, ánh sáng tiến hóa lóng lánh chíu xuống, nàng có thể nhìn thấy dung nham bốc lên.

Độc Cô Thiên Diệp kêu Tiểu Hỏa ra. Lúc này ánh sáng tiến hóa không có lóng lánh, Tiểu Hỏa vừa thấy miệng núi lửa trụi lủi, nói: "Ánh sáng tiến hóa thật sự ở trong này sao? Cái gì cũng nhìn không thấy."

"Ánh sáng tiến hóa ở mặt dưới, chúng ta phải xuống phía dưới." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tiểu Hoả trở về bản thể, thu nhỏ chiều dài lại hơn mười thước, sau đó mang theo Độc Cô Thiên Diệp bay vào bên trong núi lửa. Bay hồi lâu, các nàng đứng ở mặt trên dung nham, có thể thấy được ánh sáng tiến hóa, nhưng nhìn tình huống phía dưới, nhất thời sầu não.

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Aizzz….. mắt tím kìa, tóc tím kìa, chậc chậc…. có khi nào có bà con với bé Tiểu Băng Huyết nhà ta không nhể? Bé nhà ta mắt tím tóc lam!!! Chậc Chậc… độc nhất trên Hạo Hãn đại lục đó nha!!! [_ Ơ.Ơ_ ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status