Tiểu tiên nữ của giáo bá

Chương 17: Đúng là chuyện hài, một con nhỏ câm điếc mà cũng làm hoa khôi cho được

Quý Nhượng dập tắt điếu thuốc, không biết đang phân phó ai: “Ra ngoài xem thử còn ai không.”

Khuất Đại Tráng lập tức xông ra, rất nhanh sau đó liền chạy về: “Không có! Không có bất kỳ ai hết! Tuyệt đối không có ai phát hiện ra chúng ta hút thuốc ở chỗ này!”

Lúc này Quý Nhượng mới phất tay: “Vậy thì đi thôi.”

Cả đám người hai mắt đẫm lệ lờ mờ ra khỏi nhà vệ sinh.


Quý Nhượng đi cuối cùng, đợi ra ngoài nhìn quanh một vòng, trên hành lang quả nhiên không có ai. Anh trầm mặc ra khỏi cổng trường, chân dài một bước ngồi lên chiếc moto phân khối lớn của mình, Khuất Đại Tráng vội vàng gọi: “Nhượng ca đi đâu vậy? Không phải hẹn đánh nhau ở bên kia rồi à!”

Quý Nhượng nhàn nhạt nói: “Không muốn đánh nữa, giải tán.”

Khuất Đại Tráng: “?”

Mẹ nó đánh nhau còn có thể giải tán nữa à?

Quý Nhượng khởi động xe máy, rồ ga một tiếng rồi biến mất dạng.

Sau đó có vài học sinh ở trường nghe nói giáo bá của Hải Nhất Quý Nhượng cho cả đám xã hội đen leo cây, có mấy bạn học còn ở lại trường nhìn thấy cả đám thiếu niên tóc xanh tóc đỏ mang theo gậy gộc đứng chờ trong gió lạnh từ lúc trời còn sáng trưng cho đến khi tối đen, cuối cùng lại bị người dân vây xem náo nhiệt gọi cảnh sát đến.

Mọi người: !

Lão đại ghê gớm thật, mượn tay người khác hành sự, không cần phải bỏ ra chút sức lực nào, chỉ việc ngồi chơi an nhàn chờ mọi chuyện được giải quyết.

Giáo bá Hải Nhất tàn bạo lại có thêm một biệt hiệu mới: nham hiểm.

Lúc này, lão đại nham hiểm đang ngồi ngay ngắn trong lớp, dù đám đàn em có thúc giục thế nào cũng không thèm động đậy.

Khuất Đại Tráng gấp gáp đến mức muốn khóc: “Đi thôi Nhượng ca! Còn ba phút nữa là lão Lưu đến rồi, lúc đó tụi mình sẽ không lẻn đi được nữa đâu! Tụi bên Lục Trung sẽ chê cười chúng ta là kẻ hèn nhát mất!”

Bọn họ và đám bên Lục Trung hẹn đấu với nhau một trận, muốn phân định thắng thua trong game. Đã hẹn trước với nhau là cả bọn sẽ trốn học ra quán net, ai ngờ Quý Nhượng vừa tới cửa đã vọt trở lại chỗ ngồi, sống chết không chịu đi.

Quý Nhượng rút cuốn sách số học duy nhất trong balo của mình ra: “Tao không trốn học, tao muốn học bài.”

Khuất Đại Tráng sụp đổ: “Tí nữa là tiết tiếng anh mà đại ca!”

Mặt Quý Nhượng không hề đổi sắc: “Tiếng anh thì sao? Tiết tiếng anh thì không được học số học à? Trong sách số học cũng có từ đơn tiếng anh mà.”

Anh mở trang có cos, sin, tan ra, chỉ cho Khuất Đại Tráng xem.

Mọi người: “…”

Chuông vào học vang lên, thân ảnh mảnh khảnh đang cặm cụi lau chùi ngoài hành lang cuối cùng cũng vào lớp, khóe mắt Quý Nhượng nhìn thấy cô đã đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Nghiêu xuất hiện ở cửa sau lớp học, gõ vào ván cửa: “Chuông vào học vang rồi kìa, có nghe không? Còn không ngồi đàng hoàng lại cho tôi nữa! Khuất Bằng! Đang nói anh đó!”

Lần đầu tiên Khuất Đại Tráng sinh ra ý nghĩ muốn soán ngôi.

Thật sự là hận lắm rồi!

Lão đại mới nãy còn nói phải học tập thật giỏi đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn ngủ.

Mấy ngày tiếp theo, Thích Ánh không tới tìm anh nữa.

Trường học lớn như vậy, chỉ cần không phải là cố ý thì cơ bản rất khó để vô tình gặp được nhau. Anh đạt được kết quả mà mình mong muốn nhưng không thể nào vui nổi, ngược lại càng tàn bạo cùng cực hơn, nhìn ai cũng ngứa mắt.

Tự anh cũng cảm thấy bản thân đúng là có bệnh.

Người ta đuổi theo mày, mày không vui, người ta không đuổi theo mày nữa, mẹ nó mày cũng không vui.

Quý Nhượng phiền não đạp một phát vào chân bàn.

Khuất Đại Tráng bị dọa sợ run giật người, lập tức lớn tiếng nói: “Nhượng ca, tụi em không có ý đó đâu!”

Quý Nhượng nãy giờ thất thần không nghe cả đám đang bàn luận gì gằn giọng hỏi: “Vậy tụi bây có ý gì?”

Khuất Đại Tráng nói đầy lí lẽ: “Tụi em cũng thấy Thích Ánh xứng đáng được hạng nhất! Đang bất bình giùm cô ấy đây!”

Quý Nhượng: “?”

Bà nó đang nói gì vậy.

Anh giật lấy điện thoại của Khuất Đại Tráng, cúi đầu kéo xuống hai cái mới hiểu rõ.

Trên trang tieba của Hải Nhất đang bỏ phiếu bình chọn hoa khôi của trường. Thích Ánh cũng có mặt ở trong danh sách. Hạng nhất là Tiết Mạn Thanh, thứ hai là lớp phó văn thể mỹ của lớp 2 Triệu Đô Nam, thứ ba chính là Thích Ánh.

Không biết là ai chụp lén cô, cô đang ngồi trong lớp, mặc đồng phục học sinh như mọi người, tay chống cầm ra chiều tập trung nghe bạn ngồi cùng bàn nói chuyện, gò má cao, lông mi dài, có lọn tóc dài thả xuống, nổi bật nên khuôn cầm xinh xắn.

Đúng kiểu mối tình đầu của tất cả các nam sinh.

Bên dưới bài đăng có kẻ bình luận: Đúng là chuyện hài, một con nhỏ câm điếc mà cũng làm hoa khôi cho được.

Chính bình luận này đã nổ ra một màn tranh cãi ở bên dưới.

Trong đó sống động nhất có lẽ là tài khoản tên “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, chắc là thích vẻ đẹp thuần khiết của Thích Ánh nên rất năng nổ mắng chửi đám người trào phúng Thích Ánh dưới khung bình luận.

Quý Nhượng hỏi Khuất Đại Tráng: “Mày cũng bình chọn à?”

Khuất Đại Tráng: “Em… em không có…”

Lưu Hải Dương: “Nó bình chọn cho Triệu Đô Nam đó Nhượng ca.”

Khuất Đại Tráng: “?”

Anh em không có chơi trò đâm sau lưng như vậy nha!

Quý Nhượng trầm giọng nói: “Tụi bây đăng kí tài khoản hết cho tao.”

Khuất Đại Tráng lập tức lớn giọng: “Đã rõ! Tụi em nhất định sẽ bầu Thích Ánh lên hạng nhất!”

Bị Quý Nhượng đạp ngay một cước: “Hạng nhất cái đầu mày, bầu cho những người sau hạng ba lên trước hết cho tao, kéo cô ấy xuống.” Giọng anh u ám nặn ra  từ kẻ răng, “Ngày mai đừng để lão tử thấy hình của cô ấy xuất hiện ở trang đầu tiên.”

Mọi người run rẩy dạ dạ vâng vâng, thức suốt đêm đăng kí tài khoản mới để điên cuồng bỏ phiếu.

Thức đêm chơi game là chuyện bình thường thường xuyên diễn ra, còn thức đêm để bỏ phiếu bình chọn đúng là mẹ nó mới mẻ.

Khiến cho cả đám có cảm giác như đang bầu chọn cho minh tinh mà mình hâm mộ vậy.

Nhưng quan trọng là bình thường người ta sẽ bầu cho minh tinh mình yêu thích đứng đầu bảng, còn tụi này thì đang làm gì đây?

Gần sáng, tên của Thích Ánh mới bị kéo xuống dưới cùng, tấm hình chụp mặt bên thanh lệ kia cuối cùng cũng biến mất khỏi danh sách đầu bảng, cả đám đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể an tâm ngủ một giấc.

Kết quả sáng hôm sau thức dậy nhìn thử, Thích Ánh đã biến thành hạng nhất.

Khuất Đại Tráng ngửa mặt lên trời hét lớn: “Mẹ nó là ai làm đây!”

Ở bên kia, Du Trạc cả đêm không ngủ đỏ bừng hai mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nhếch miệng cười nhạt: “Không biết ai càng quét phiếu nữa, còn dám đấu với mình.”

Mặt trời sáng sớm dần dần ló dạng, trên đường đến trường, các học sinh Hải Nhất đều thán phục xem bài viết đứng đầu trang.

Chỉ qua một đêm mà số phiếu đã gia tăng nhiều vậy rồi? Số hạng cũng thay đổi lớn vậy ư?

Xem ra mọi người làm bài xong cũng rảnh rỗi ghê.

Trận chiến lớn như vậy không chỉ có Hải Nhất mà ngay cả đám học sinh của Hai, Ba, Bốn, Năm, Sáu Trung cũng đăng nhập vào xem. Xem một hồi, chợt phát hiện bài viết đã biến mất, làm mới lại trang thì thấy đường dẫn bên ngoài đã bị xóa bỏ.

Không chỉ có bài viết này, mà tất cả những bài viết thảo luận về hoa khôi trong khoản thời gian ngắn cũng biến mất hoàn toàn.

Đám người ngồi hóng chuyện nhao nhao la ó chủ topic, trách cứ người đó tại sao lại xóa bài.

Trên sân thượng của trường, chủ topic bị thiếu niên cao lớn nắm cổ áo ấn vào lan can, nghe người đối diện lạnh giọng hỏi: “Đã xóa sạch sẽ chưa?”

Chủ topic há miệng run rẩy gật đầu.

Quý Nhượng phủi phủi tay, một cước đá vào mông tên đó, chủ topic liền vội vàng bỏ chạy.

Anh chửi thầm: “Mẹ nó chuyện gì cũng phải để lão tử đích thân ra tay.”

Nhìn sang đám người Khuất Đại Tráng ở bên cạnh đang run lẩy bẩy, nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi tên đó nói gì, tụi bây nhớ chưa?”

Khuất Đại Tráng rất sợ thất bại bị đánh cho bầm dập gật đầu lia lịa: “Nhớ, nhớ! Tan học về tụi em sẽ bắt đầu làm quen với mấy chủ topic, sau này nhất định sẽ nắm vững trang tieba của Hải Nhất trong tay! Nắm vững internet sẽ nắm vững được quyền lên tiếng!”

*

Simi: Nhượng ca thật là hài quá đi =)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status