Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 132: Nghệ tuệ quỳ gối (5)


Tất cả mọi người trong nhà họ Thường dường như đều đã gom lại hết tất cả những gì tích góp được,

nhưng cũng chỉ lên được đến hơn năm trăm vạn, còn cách con số ba nghìn vạn rất xa. Bọn họ đem tất

cả hy vọng đặt trên người Giang Thiến Nhu. Thường Tử Phi đích thân đi cùng Giang Thiên Nhu đến nhà họ Giang một chuyến để Giang Thiến Nhu mở lời với ông cụ.2Ông cụ Giang nghiêm túc nói, “Nhà họ Thường gặp khó khăn lớn như vậy, nhà họ Giang không thể ngồi không làm ngơ. Thiến Nhu, đến phòng làm việc với ông, ông nội có vài lời nói với cháu.”

Ông cụ Giang gọi một mình Giang Thiến Nhu vào phòng làm việc.

Giang Thiên Nhu không vui nói, “Ông nội, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Tử Phi, ông cứ giấu giấu diếm diếm như8vậy, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?”

“Nhà họ Giang chúng ta chỉ có thể cho mượn nhiều nhất là một nghìn vạn”

Ông cụ Giang nói xong, Giang Thiên Nhu dường như muốn nhảy dựng cả lên, “Ông nội, một nghìn vạn làm sao mà đủ? Bây giờ bọn cháu chỉ gom được đến năm trăm vạn, vẫn còn thiếu hai nghìn năm trăm vạn nữa.”

Ông cụ Giang nghiêm mặt lại, không vui nói, “Cháu cho6nhà họ Giang ta là ngân hàng à, trong chốc lát có thể lấy nhiều tiền như vậy giao cho cháu sao, một nghìn vạn đã là khả năng lớn nhất của nhà ta rồi. Công ty chúng ta cũng cần phải vận hành, cũng cần phải giữ tiền vốn, ta không thể đem tất cả tiền trong nhà đưa cho cháu được.” “Ông nội, bọn cháu sẽ trả lại mà, sau này bọn cháu sẽ trả3lại cho ông.” Ông cụ rõ ràng không tin lời cô ta, đánh giọng nói, “Phi Vũ đã thành lập được hơn ba năm, mà tất cả số tiền tích góp được cũng chỉ có năm trăm vạn, ông còn có thể trông mong gì ở nó nữa! Ông thật không dám đánh cược vào nó.”

“Ông nội, bây giờ chúng cháu thật sự không có con đường nào khác, ông giúp chúng cháu đi, sau này bọn5cháu nhất định sẽ báo đáp ông.”

Giang Thiên Nhu đã hạ mình đến độ muốn khóc.

Nhưng ông cụ đã hạ quyết tâm, lạnh giọng nói, “Gần đây anh trai cháu Lâm Huy đã càng ngày càng hiểu chuyện rồi, ông không thể đưa hết tiền cho cháu được làm như vậy không công bằng với nó.”

“Nói đến cùng ông vẫn chọn anh trai mà từ bỏ cháu với Tử Phi. Ông nội, sao ông có thể đối xử với cháu như vậy? Nếu không có tiền, Phi Vũ sẽ phá sản, Tử Phi cũng sẽ phải ngồi tù.”

“Đó là chuyện của nó, mắt của nó không đủ tinh, làm việc không đủ thận trọng. Cháu à, cháu cũng vậy, cho dù có là người thân hơn đi nữa cũng không thể quá tin tưởng được.”

Giang Thiên Nhu cười lạnh, điên cuồng gào lên với ông cụ, “Đúng, câu này ông nói không sai chút nào! Cho dù có thân hơn đi nữa cũng không thể quá mức tin tưởng, cũng giống như loại người như ông vậy!”

Cuối cùng Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu chỉ mượn được một nghìn vạn từ nhà họ Giang, sau khi Nghê Tuệ biết được sắc mặt liền trầm xuống, quát Giang Thiên Nhu, “Nhà họ Giang các người giàu như vậy mà chỉ cho mượn có một nghìn vạn. Các người giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này, Tử Phi còn có thể xử tệ với các người sao? Cho dù có cho mượn nhiều hơn nữa, sau này Tử Phi cũng có thể trả được mà.”

“Mẹ, con xin lỗi, vốn lưu động trong nhà con chỉ còn một nghìn vạn, ông nội đã cố gắng hết sức rồi.” Giang Thiên Nhu còn có thể nói gì được nữa. Nghê Tuệ hừ lạnh quát, “Cô đừng có coi chúng tôi là kẻ ngốc, nhà các người không phải không có tiền, mà là không muốn cho mượn. Nhà họ Giang các người làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, nhất định phải bức chúng tôi đến đường cùng mới được sao? Tử Phi là chồng cô, vậy mà ngay cả cô cũng không chịu ra sức.”

“Mẹ, không phải như vậy, thực sự không phải như mẹ nghĩ đâu.” “Cô đừng có ngụy biện, tiếc cho nhà chúng tôi đối xử với cô tốt như vậy, cả nhà các người lại không có lương tâm như thế.”

Thường Tử Phi cuối cùng cũng không nhìn cảnh này thêm được nữa, anh bước qua nắm lấy tay Giang Thiến Nhu kéo cô ta đi luôn.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Thường, Giang Thiến Nhu thút thít nói xin lỗi, “Em xin lỗi, Thường Tử Phi, xin lỗi.” Thường Tử Phi lắc đầu nói, “Không cần phải xin lỗi anh, anh biết em đã cố gắng hết sức rồi. Nếu thực sự không được thì cứ tuyên bố phá sản thôi, chúng ta vẫn còn trẻ, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại được.” Giang Thiên Nhu gắt gao ôm lấy thắt lưng anh, từng câu từng chữ nói lời ước hẹn, “Thường Tử Phi, cho dù tương lai có thể nào, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”

Vào giây phút đó, Thường Tử Phi hết sức cảm động, chỉ có điều những lời tốt đẹp đó không phải thốt ra từ miệng của người con gái kia. Từ khi anh xảy ra chuyện đến giờ, An Noãn chưa từng gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, chưa từng quan tâm đến anh, trong lòng anh có một cơn đau đớn cùng chua xót khó mà diễn tả.

Giờ này phút này nếu như có An Noãn ở bên cạnh anh, anh tin bất luận là khó khăn gì, anh đều có thể kiên cường, dũng cảm mà vượt qua. Thế nhưng cô không có ở đây, cô đã sớm không còn cần anh nữa rồi.

“Tử Phi, anh đừng buồn, em quen rất nhiều bạn bè, em có thể mượn tiền họ, chúng ta vượt qua giai đoạn này rồi nói sau, sau này chúng ta còn phải tính chuyện lâu dài.”

Thường Tử Phi ôm chặt lấy cô ta, “Cảm ơn em, cảm ơn em đã ở bên anh, vào lúc anh gặp khó khăn nhất mà vẫn không xa rời anh.”

“Làm sao lại nói với em những lời này, chúng ta là vợ chồng mà, vợ chồng vốn dĩ phải đồng lòng chứ.”

An Noãn không ngờ Nghê Tuệ lại đến tìm cô nhanh như thế, lần này bà ta đi một mình, dường như là có chuyện muốn nhờ, bởi vì từ đầu đến cuối bà ta đều bày ra cái bộ mặt này. Vẻ mặt này của bà ta An Noãn đã quá quen rồi, trước đây khi ba cô còn sống, mỗi lần bà ta nói chuyện với cô đều là vẻ mặt này.

“Chị An Noãn, người này đã đợi chị cả buổi sáng rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa ăn trưa.”

An Noãn gật đầu, bước qua ngồi đối diện với Nghệ Tuệ, lễ phép nói, “Dì Nghê, có phải dì có việc gì tìm cháu không?”

Nghê Tuệ hết sức khoa trương nắm lấy tay An Noãn, “Noãn Noãn, dì Nghê muốn xin lỗi vì tất cả mọi chuyện trước đây dì làm với cháu, dì xin lỗi cháu!”

An Noãn nổi hết cả da gà, lắc đầu nói, “Dì Nghệ, dì có chuyện gì cứ nói thẳng ra, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.”

“Noãn Noãn, dì biết cháu là một cô gái tốt bụng, dì biết chắc chắn cháu sẽ không bỏ mặc Tử Phi, bây giờ Tử Phi cần sự giúp đỡ của cháu.”

An Noãn nhíu mày, nghi ngờ hỏi, “Tử Phi sao rồi ạ? Không phải anh ấy không phải chịu trách nhiệm gì sao?”

“Không, nó là ông chủ của Phi Vũ, chuyện này nó không thoát khỏi có liên can. Bây giờ nó buộc phải bù vào số tiền ba nghìn vạn, nhưng chúng ta chỉ mới gom được một nghìn năm trăm vạn, còn thiếu một nửa số tiền nữa. Dì thật sự đã tin nhầm người rồi, sao dì có thể lựa chọn Giang Thiến Nhu cho nó chứ? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà người nhà họ Giang không chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà bây giờ còn không chịu cho chúng ta mượn tiền để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Dì thật sự sai rồi, dì đã tin lầm Giang Thiến Nhu rồi! Noãn Noãn, người mà dì có thể tin tưởng chỉ còn có cháu thôi, dì biết trong lòng cháu vẫn còn có Tử Phi, cháu nhất định không mong muốn nhìn thấy Tử Phi xảy ra chuyện phải không?”

An Noãn mím môi, không biết phải làm sao đành nói, “Dì Nghê, đương nhiên cháu không muốn Tử Phi xảy ra chuyện, nhưng cháu có thể giúp gì đây, trên người cháu không có một đồng nào cả.” “Không, cháu có tiền, cháu có thể mượn Mạc Trọng Huy, đừng nói là một nghìn năm trăm vạn, cho dù có là một trăm năm mươi triệu ngài ấy cũng sẽ cho cháu. An Noãn, dì cầu xin cháu, lần này chỉ có cháu mới có thể giúp được Tử Phi thôi!” An Noãn khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Dì Nghê, e rằng cháu phải khiến dì thất vọng rồi. Cho dù Mạc Trọng Huy có nhiều tiền hơn nữa, anh ta cũng sẽ không cho cháu mượn đầu. Nếu như anh ta biết cháu hỏi mượn tiền anh ta cho Tử Phi, sợ rằng Tử Phi sẽ còn gặp xui xẻo hơn nữa. Cho nên, tốt nhất dì nên tìm cách khác thì hơn, cháu thực sự không tài nào giúp dì được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status