Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 166: Mạc trọng huy phát điên, tập đoàn phi vũ phá sản (3)


Trương Húc buồn bực bỏ đi, An Noãn ngồi trên chiếc giường rộng, giữa gian phòng vắng vẻ, khuôn mặt méo mó vì tức giận như vẫn ở trước mắt cô. Lần này hắn thực sự nổi giận rồi, biết đâu cũng là cơ hội duy nhất cô có thể rời khỏi hắn.

Có câu “ngày nghĩ điều gì, đêm mơ thấy điều đó”, đêm đó An Noãn mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, cô thấy mình rời khỏi Mạc Trọng Huy, rời khỏi biệt thự, thấy mình đi tới nước Pháp, thấy mình làm cô dâu trong một đám cưới2giản dị mà độc đáo, chỉ có điều không thấy rõ mặt chú rể vì mắt cô không sao mở ra được, cuối cùng khi mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy. Cô giật mình tỉnh dậy, người toát mồ hôi đầm đìa.

Hai nữ giúp việc ở ngoài cửa nghe tiếng cô, vội vàng chạy vào, hỏi: “Cô An, cô làm sao vậy? Có phải cô muốn đi vệ sinh không?” An Noãn lắc đầu, tựa ở trên giường, có chút yếu ớt nói: “Có thể rót giúp tôi cốc nước không?” Người giúp8việc vội vàng mang nước nóng tới cho cô. An Noãn cầm cốc, nhưng lòng bàn tay lại lạnh lẽo. “Cô An, cô không sao chứ? Cô có muốn gọi Trợ lí Trương không? Cậu ấy đang ở dưới lầu.” An Noãn lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Trợ lí Trương không về nhà sao?” “Dạ không, trợ lí Trương lo lắng cho ngài Mạc, đến bây giờ ngài Mạc vẫn chưa về, cũng không liên lạc được. Trợ lí Trương phái người tìm kiếm ở tất cả những nơi ngài Mạc có thể tới nhưng vẫn không tìm thấy, cậu ấy6sốt ruột sắp phát điên lên rồi.”

An Noãn hơi cau mày.

Người giúp việc không hiểu nguyên do vẫn nói: “Cô An, hay là cô gọi điện thoại cho ngài Mạc thử xem? Ngài Mạc nhất định sẽ nhận cuộc gọi của cô.” An Noãn cười nhạt, lúc này mà Mạc Trọng Huy nhận cuộc gọi của cô, chắc hẳn sẽ tức đến mức hộc máu mà chết mất.

“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi ngủ thêm một lát nữa.” “Cô An, cô thật sự không sao chứ? Trán cô ra nhiều mồ hôi lắm, cô có muốn tôi hạ nhiệt độ3máy điều hòa xuống một chút không?” An Noãn xua tay: “Yên tâm đi, tôi không sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Người giúp việc không nói gì nữa, hai người cùng ra ngoài. Có lẽ Trương Húc cũng nghe được tiếng kêu của An Noãn, chạy lên hỏi hai người giúp việc đã xảy ra chuyện gì.

“Cô An nói cô ấy gặp ác mộng nên tỉnh giấc. Cô ấy vừa uống một cốc nước nóng, hiện giờ đã ngủ lại.”

Trương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm cảm khái, hai người đó rõ ràng yêu nhau, vì5sao cứ dằn vặt nhau sống không bằng chết như thế chứ?

****

Sáng hôm sau, Trương Húc tìm thấy Mạc Trọng Huy ở Mạc Thị, may là bình yên vô sự, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

“Triệu tập tất cả lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Mạc Thị tới họp ở phòng hội nghị, sau nửa tiếng nữa, nếu ai vắng mặt hoặc tới muộn, lập tức đuổi thằng cho tôi.”

Mạc Trọng Huy ra lệnh họp khẩn cấp, Trương Húc vội đi sắp xếp. Nửa tiếng đồng hồ, còn sớm như vậy, hẳn là mọi người vẫn đang trong mộng đẹp.

Sau nửa giờ, Mạc Trọng Huy nghiêm mặt đi tới phòng họp, bên dưới đã đầy người ngồi, rất nhiều người vẫn vội vàng bước vào, quần áo còn chưa kịp sửa sang, trông khá chật vật.

Nội dung cuộc họp rất đơn giản: Sử dụng tất cả biện pháp, cho dù là biện pháp phi pháp, chèn ép tập đoàn Phi Vũ ở tất cả hạng mục và nghiệp vụ trong phạm vi toàn quốc. Thế này là muốn “tiêu diệt” tập đoàn Phi Vũ rồi! Trương Húc há hốc miệng vì kinh ngạc.

Trên thương trường, thủ đoạn của Mạc Trọng Huy luôn dứt khoát, tàn nhẫn vô tình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chèn ép một công ty nho nhỏ. Trương Húc toát mồ hôi thay cho Thường Tử Phi.

Chỉ có Trương Húc biết Mạc Trọng Huy vì một người con gái mà nổi trận lôi đình như thế. “Trợ lí Trương, cậu lập danh sách những nhân viên nào vắng họp, bảo phòng nhân sự thanh toán toàn bộ tiền lương, thưởng và hoa hồng cho họ một lần cuối.” Mạc Trọng Huy nói xong liền rời khỏi phòng họp.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau nửa giờ triệu tập mọi người tới họp một cách ngắn gọn, xác định rõ mục đích, đây luôn luôn là tác phong làm việc của Mạc Trọng Huy. Mọi người thèm muốn vị trí lãnh đạo cấp cao của Mạc Thị, lương một năm được hàng trăm hàng nghìn vạn, nhưng có ai biết mỗi ngày bọn họ đều căng thẳng lo sợ, nếu không cẩn thận, công việc sẽ không giữ được, sau này cũng đừng hòng đặt chân trên thương trường. Ngày hôm nay, nếu trong vòng nửa tiếng đồng hồ không chạy tới họp thì tất cả nỗ lực trước đó cũng đều uổng phí, sự nghiệp chấm dứt từ đây, cho dù có lập được công lao to lớn cho tập đoàn Mạc Thị thì cũng vô dụng. Làm cấp dưới của Mạc Trọng Huy, thật sự có cảm giác của người xưa “gần vua như gần cọp“.

Trở lại phòng làm việc, ánh mắt của Mạc Trọng Huy vẫn sắc sảo, mặt mày hắn tái mét. Trương Húc theo hắn trở lại phòng làm việc, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn lên tiếng, dè dặt báo cáo: “Ngài Mạc, vết thương ở chân của Cô An hơi nghiêm trọng, bác sĩ Thẩm đã băng bó cho hai chân của cô ấy, hiện giờ cô ấy không thể xuống giường đi lại.”

Mắt Mạc Trọng Huy lạnh bằng, hắn liếc qua: “Cậu không có việc gì khác để làm sao? Hay là cậu cũng muốn phòng nhân sự thanh toán tiền lương cho cậu luôn?”

“Bây giờ tôi phải đi lập danh sách nhân viên vắng họp.”

Trợ lí Trương nói xong, run sợ chạy ra ngoài. Làm việc bên cạnh Mạc Trọng Huy lâu như vậy, Trương Húc cũng hiểu tính cách của hắn, có nhiều lúc, biết thân biết phân chuồn đi là thượng sách. Người ngoài nghĩ hắn là người máu lạnh, một kẻ lạnh lùng tuyệt tình, nhưng thật ra hắn cũng bị tổn thương như bao người khác. Khi đau buồn, hắn không thổ lộ với bất cứ ai, chỉ cắn răng chịu đựng một mình, một mình liếm láp vết thương. Lúc này An Noãn và Thường Tử Phi đã chạm phải giới hạn cuối cùng của hắn, hắn không nỡ nghiêm khắc trừng trị An Noãn, e là Thường Tử Phi sẽ không được sống yên lành.

Đối với Mạc Trọng Huy, tập đoàn Phi Vũ chỉ là một công ty nhỏ, không thể là đối thủ của hắn. Mấy hạng mục do chính Thường Tử Phi phụ trách đều đang đi vào giai đoạn kết thúc công việc, hết hạng mục này lại tới hạng mục khác đột nhiên xảy ra vấn đề khiến Thường Tử Phi trở tay không kịp. Vốn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, bây giờ lại mất đi, thua lỗ tiếp nối thua lỗ, tất cả hạng mục hầu như không có cái nào may mắn tránh khỏi.

Cũng đúng lúc này, rất nhiều người giỏi có nhiều cống hiến cho Phi Vũ đều đưa đơn từ chức, bất chấp khoản tiền đền bù vi phạm hợp đồng cao ngất.

Ngay cả những người anh em từng kề vai sát cánh với anh và Hoa Vũ để đưa công ty đi lên cũng đưa đơn từ chức, muốn rời đi.

“Thẩm Bái, cậu có thể nói cho tôi biết lý do vì sao không? Chúng ta cùng du học ở nước ngoài, cùng về nước lập công ty, hiện giờ công ty gặp chút nguy cơ, Hoa Vũ phải ngồi tù, ngay cả cậu cũng muốn bỏ tôi mà đi sao?”

Thường Tử Phi xé lá đơn từ chức của Thẩm Bái thành nhiều mảnh nhỏ, ném lên không trung.

Thẩm Bái hơi nhíu mày, khẽ nói: “Tử Phi, xin lỗi cậu, nếu như cậu vẫn xem tôi là anh em thì hãy để tôi đi, tập đoàn Phi Vũ không xong rồi, cậu cũng nên sớm buông tay đi thôi.”

“Cậu có nhớ năm đó cậu du học ở nước ngoài, lúc gặp khó khăn, ai là người giúp đỡ cậu không? Cậu có nhớ lúc mẹ cậu bị bệnh, ai đã cho cậu mượn tiền lo thuốc thang không? Cậu có nhớ mấy năm nay, tập đoàn Phi Vũ đã mang đến bao nhiêu lợi ích cho cậu không? Cậu không còn nhớ chút gì sao?”

Thẩm Bái cúi đầu, có phần cảm tính, nói: “Tử Phi, tôi biết cậu là người tốt, cậu luôn đối tốt với tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống. Thế nhưng tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ, hai ngày nay đột nhiên công ty xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, tôi tin là trong lòng cậu cũng thừa hiểu. Cậu làm mất lòng ngài Mạc, công ty của cậu sẽ không thể tiếp tục hoạt động. Tôi còn mẹ già phải chăm sóc, bà đang nằm viện, đủ loại chi phí rất cao, tôi có thể chịu khổ, nhưng tôi không thể bắt mẹ tôi chịu khổ theo được. Tử Phi, tôi thực sự không thể không có công việc, tôi không dám đắc tội với ngài Mạc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status