Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 169: Mang thai, bỏ đứa trẻ (1)


“Cô An, gần đây cô ăn uống rất tốt.”

Không nhận ra câu nói có ẩn ý của người giúp việc, An Noãn cười ha hả, nói: “Đúng vậy, tâm trạng dễ chịu, đương nhiên ăn cũng ngon miệng hơn.”

Mạc Trọng Huy càng không để ý tới cô, cô càng vui vẻ. Buổi tối nằm một mình trên chiếc giường lớn, không có Mạc Trọng Huy lăn qua lăn lại, ngày nào2cô cũng ngủ rất ngon, hầu như ngày nào cũng ngủ thẳng một giấc cho tới lúc tỉnh dậy. Thỉnh thoảng cũng có đêm đói một, hai lần mới tỉnh lại ăn chút gì đó. Trong thời gian này, ánh mắt của Trương Húc nhìn cô cũng rất khác, Trương Húc cùng một giuộc với Mạc Trọng Huy, chắc cũng chán ghét cô như Mạc Trọng Huy rồi. An Noãn bất8chấp những chuyện này, cô chẳng việc gì phải lấy lòng người bên cạnh Mạc Trọng Huy cả. Chỉ có điều về chuyện của Thường Tử Phi, cô vẫn muốn hỏi thăm một chút qua Trương Húc. Cuối cùng có một hôm, cô thấy Trương Húc ngồi xem ti vi trong phòng khách, cầm lòng không đậu, cô lại gần anh ta: “Trợ lí Trương, ngài Mạc đâu?”

Trương Húc hơi khựng6lại, hình như bị giật mình. “Ngài Mạc đang ở trong phòng gym.”

Lúc trả lời cô, khóe miệng Trương Húc hơi cong lên, có lẽ cậu ta nhớ tới lời nói đùa của An Noãn ngày hôm đó.

“Trợ lí Trương, tôi có chuyện muốn hỏi thăm anh một chút.” Trương Húc hơi nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nếu hỏi về tập đoàn Phi Vũ hoặc về Thường Tử Phi, cô An3đừng hỏi làm gì, tôi không biết gì hết.”

An Noãn thật sự muốn nện cậu ta một trận. “Trợ lí Trương, anh đừng quá đáng, bình thường tối đối xử với anh đâu có tệ? Anh đừng có không nói chuyện

mà không nể tình gì như thế.” “Cô An, tuy cô đối xử với tôi không tệ, nhưng cũng không đối xử tốt với tôi, giữa chúng ta không hề có5tình gì để mà nói hết.”

“Anh...!”

An Noãn rất tức giận.

Nhưng cô biết Trương Húc rất cứng rắn, không nên làm căng với cậu ta, bèn khẩn cầu: “Trợ lí Trương, tôi xin anh đó, tôi chỉ muốn biết hiện giờ Thường Tử Phi ra sao rồi thôi. Tập đoàn Phi Vũ thực sự phá sản rồi sao? Rốt cuộc Mạc Trọng Huy muốn làm gì anh ấy? Tôi xin anh nói cho tôi biết một chút đi.” Trương Húc toát mồ hôi. “Cô An, thoáng cái cô hỏi nhiều như vậy, làm sao tôi trả lời được?”

“Tôi hỏi lần lượt đấy, tập đoàn Phi Vũ thực sự phá sản rồi sao?” Trương Húc hơi mím môi, rồi nghiêm trang nói: “Nếu như cô thật sự muốn biết, đáp án là đúng vậy, tuần trước tập đoàn Phi Vũ đã tuyên bố phá sản rồi.”

An Noãn thở dài, khẽ hỏi: “Mạc Trọng Huy làm thế nào vậy? Chỉ trong một tuần mà lại có thể khiến một công ty lớn như vậy phải phá sản.” “Ngài Mạc chưa hề làm gì cả, là do nội bộ tập đoàn Phi Vũ mâu thuẫn, quản lý không thỏa đáng mà ra.”

Trương Húc trả lời rất nghiêm túc, đấy sạch trách nhiệm đi không còn một mảnh.

“Trợ lí Trương, đã lúc nào rồi mà anh còn nói đỡ cho Mạc Trọng Huy? Anh ta phạm pháp, còn anh cũng theo anh ta làm bậy, hai người các anh đã làm bao nhiêu chuyện xấu ở Giang Thành này rồi? Không sợ bị quả báo sao? Người khác khổ cực, vất vả nhiều năm mới gây dựng được một cơ ngơi, chỉ bằng một câu nói của anh ta là tất cả đều tan thành mây khói, lương tâm của các người đều bị chó gặm hết rồi à?”

“Cô An, cô quá kích động rồi.”

“Không phải là tôi kích động, mà là các người quá đáng!” Mạc Trọng Huy tắm rửa xong, vừa xoa xoa tóc vừa đi tới, cau mày hỏi Trương Húc: “Có chuyện gì vậy? Lại ầm ĩ cái gì thế?”

Trương Húc đang định trả lời, An Noãn đã đắc ý nói: “Trợ lí Trương nói anh ấy thích tôi, thầm yêu tôi từ lâu rồi!”

An Noãn nói xong, tức giận lên lầu. Với vẻ mặt bị oan uổng, Trợ lí Trương giải thích: “Ngài Mạc, không phải như vậy, Cô An nói bậy.” Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ nhíu mày: “Tôi biết, cô ấy phát rồ rồi, đừng để ý làm gì.”

“Cô An hỏi tôi về chuyện tập đoàn Phi Vũ và Thường Tử Phi, tôi chỉ nói tập đoàn Phi Vũ đã phá sản.” Mạc Trọng Huy thở dài một hơi thật sâu, khuôn mặt tràn ngập vẻ buồn bã. Trong một đêm, có thể nói là nhà họ Thường phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tập đoàn Phi Vũ phá sản, Thường Tử Phi trở thành kẻ hai bàn tay trắng. Nghê Tuệ chịu không nổi đả kích, huyết áp lên cao, phải đưa vào bệnh viện, cũng may là cứu được. Trong suốt nửa tháng, Nghê Tuệ nằm ở bệnh viện, không nói một câu.

Thường Tử Hinh tức giận đến mức xông vào đánh Thường Tử Phi: “Đều tại anh gây ra, đã bảo anh đừng đụng vào An Noãn, anh lại càng dây vào cô ta? Bây giờ thì xong rồi, công ty thì bị phá sản, mẹ thì trở thành như vậy, anh hài lòng rồi chứ!”.

Giang Thiên Nhu nhìn không được, kéo Thường Tử Hinh ra, quát khẽ: “Tử Hinh, lúc này rồi mà sao em còn trách cứ anh ấy? Anh ấy đã buồn lắm rồi, chúng ta không nên chỉ trích nhau nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất là trị bệnh cho mẹ.”

“Mẹ đâu có bệnh, mẹ chỉ tức giận An Noãn thôi!” Nếu giết người mà không phạm pháp, Thường Tử Hinh đã cầm dao đâm chết An Noãn rồi. “Đàn bà luôn là kẻ gây tai họa, cả đời tôi cũng không muốn kết hôn để không gây tai họa cho người khác.” Thường Tử Hinh vô cùng tức giận nói. Khóe miệng Giang Thiên Nhu co lại, đi tới trước mặt Thường Tử Phi, vỗ nhẹ vai anh, thấp giọng nói: “Em đưa anh về tắm nhé, rồi ngày mai đi thăm mẹ. Đã lâu lắm anh không nghỉ ngơi tử tế rồi.”

Nhìn khuôn mặt đầy râu ria và tiều tụy của Thường Tử Phi, Thường Tử Hinh cũng hơi đau lòng, cô ta là trợ lý của Bí thư, hàng ngày rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc cho Nghê Tuệ, chỉ có Thường Bách và Thường Tử Phi lo việc đó.

“Anh, anh và chị dâu trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay em ở lại chăm mẹ, ngày mai em nghỉ.” Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu trở về nhà.

“Đồ đạc trong nhà anh mang hết đi rồi, anh đi tắm rồi khoác tạm áo choàng tắm, bây giờ em đi mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt cho anh.”

“Không cần đâu.” Thường Tử Phi nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ta: “Anh về cùng với em là có điều cần nói với em.” Giang Thiến Nhu có dự cảm không tốt, gượng cười, nói: “Có gì thì tắm xong rồi nói. Em đi mua ít đồ trước.” Thường Tử Phi nắm chặt lấy cổ tay cô ta: “Em biết anh muốn nói cái gì mà, chúng ta cũng không nên né tránh nữa.”

Giang Thiên Nhu ngồi đối diện với Thường Tử Phi trên ghế sofa.

Im lặng hồi lâu, Thường Tử Phi đưa cho Giang Thiên Nhu một cái thẻ, cất tiếng: “Tập đoàn Phi Vũ đã phá sản, trong thẻ này có một nghìn năm trăm vạn, em trả lại cho ông Giang một nghìn vạn giúp anh, năm trăm vạn còn lại là anh đền bù cho em. Anh biết như vậy là hơi ít, nhưng anh cũng đã cố hết sức rồi. Hôm nào rảnh rỗi, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Anh nói sao mà dễ dàng quá, đưa năm trăm vạn ra như tống cổ cô ta đi vậy.

Nước mắt Giang Thiến Nhu ứa ra, cô ta nghẹn ngào nói: “Thường Tử Phi, anh coi em là cái gì vậy? Bây giờ đã tới nước này mà anh vẫn không quên chuyện ly hôn. Anh muốn ly hôn với em đến như vậy sao?”

“Anh đã trở thành hai bàn tay trắng, không thể mang lại hạnh phúc cho em, thậm chí sau này cũng không có tiền để mua cho em một cái túi xách. Em là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang, từ nhỏ đã quen với cuộc sống nhung lụa, anh không thể để em theo anh chịu khổ. Thiến Nhu, em còn trẻ, với điều kiện của em, nhất định còn có thể tìm được một người đàn ông tốt. Anh chỉ là một thằng khốn, đã làm lãng phí tuổi thanh xuân của em. Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.” Giang Thiến Nhu khóc nức nở: “Anh nghĩ rằng em lấy anh là vì tiền của anh sao? Từ nhỏ em đã không thiếu tiền, em cũng không ham tiền của anh. Cái em cần là cần bản thân anh, vợ chồng vốn nên đồng cam cộng khổ, em không thể rời bỏ anh trong lúc anh đang gặp nạn. Thường Tử Phi, anh muốn ly hôn với em? Không có cửa đâu! Dù có chết, em cũng sẽ không ký đơn ly hôn đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status