Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 210: Nhận tổ tông (2)


Mạc Trọng Huy trầm lặng, nỗi đau xót trong lòng là một loại cảm giác nói không nên lời.

“Cháu trai, cả đời này của ông hối hận nhất chính là năm đó đã phản đối cháu và Tư Nghiên yêu nhau, hại cháu phải rời khỏi nhà ra đi, đã vậy còn đi một mạch bảy năm. Khi ấy ông đã lãng phí thời gian bảy năm quý giá rồi, bây giờ đối với ông mà nói, ngày nào có thể nói chuyện nhiều2hơn một chút là tốt rồi.”

Ông cụ nói đến đây thì thấy đau lòng, “Cũng may là cháu đã tha thứ cho ông, cũng đã trở lại rồi, bây giờ ông thật sự rất sợ, sợ cháu phải đi xa nhà đúng lúc ông ra đi, ngay đến cả gặp mặt cháu lần cuối cũng không được.”

“Không đầu, cháu sẽ luôn ở lại Bắc Kinh, không đi đâu cả.” Ông cụ nắm chặt tay hắn hơn, “Cháu trai ông đã trưởng thành rồi, hiểu8chuyện như vậy, bây giờ ông nội dù có chết cũng sẽ không phải lo lắng cho cháu nữa. Thật ra có một chuyện, ông nội vẫn chưa nói cho cháu biết, năm đó ông chưa từng sai người đi ám sát Tư Nghiên, cho dù ông có phản đối hai đứa yêu nhau đến mức nào đi nữa, cũng sẽ không làm ra những chuyện đó. Lúc đó ông chỉ nghĩ, chắc chắn là cháu bị kẻ thù lợi dụng. Mấy năm nay6bác cả cháu, ba cháu vẫn không ngừng điều tra, chỉ tiếc là từ trước đến nay tên đó vẫn chưa xuất hiện. Mấy ngày gần đây ông bỗng nhiên thông suốt, có lẽ không phải là kẻ thù gì cả, có lẽ là do Hà Tư Kỳ làm. Đứa con gái đó trời sinh tính tình đố kị, luôn ganh ghét chị của nó xinh đẹp hơn nó, được yêu thích hơn nó, sau khi lớn lên hai chị em lại cùng thích3cháu, đáng tiếc người cháu yêu lại là chị của nó, có lẽ tất cả đều là do nó làm.”

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy không có vẻ gì là thay đổi, chỉ nhàn nhạt đáp, “Ông nội, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.” “Cũng phải, đến lúc vào hoàn cảnh của ông, nghĩ lại thật sự chuyện gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, giờ đây ông chỉ muốn cả nhà5cùng sống hạnh phúc là đủ. Đứa nhỏ Hân Như này tới có mấy ngày đã đi rồi, các cháu không cãi nhau chứ?”

Mạc Trọng Huy mím môi, thấp giọng nói, “Không ạ, cô ấy có việc phải về Hồng Kông, mấy ngày nữa trở lại thăm ông.” “Càng ngày ông càng thích đứa nhỏ đó, con nhà giàu có sẽ yêu cháu không phải vì tiền của cháu, mà vì phẩm chất của cháu. Những đứa không có tiền thì chưa chắc, có thể chúng chỉ nhìn thấy tiền của cháu mới tìm đủ mọi cách đối xử tốt với cháu. Ông nội nhìn người cũng đã nửa đời người rồi, loại người như thế nào ông vừa nhìn đã có thể rõ, Hân Như là một đứa nhỏ đơn thuần, cháu hãy ở bên cạnh nó sống cho vui vẻ.”

“Cháu sẽ làm vậy ạ.”

***

Hạng mục hợp tác với tập đoàn Mạc Thị đã hoàn thành, cuối cùng An Noãn cũng có được hai ngày nghỉ thoải mái, vui vẻ đi chơi cùng với Lâm Dịch Xuyên mấy ngày, hai người tay trong tay gần như đã đi hết các ngõ ngách của thành phố Bắc Kinh này.

Gần đây sức khỏe của Hứa Vĩ Thần cũng không có gì khác thường, anh ta lại tiếp tục quay trở lại công ty làm việc.

Mỗi ngày anh ta đều ở công ty bạn đến tối mày tối mặt, lúc thì bay đến Thượng Hải mở cuộc họp, lúc lại chạy đến Hồng Kông. Ngược lại hai người này thì vui rồi, ngày nào cũng nắm tay nhau dạo chơi. Trong lòng anh ta càng ngày càng bị mất cân bằng.

Buổi tối hôm nay, anh ta ở lại công ty tăng ca đến tối mịt mới trở về khách sạn, đi gõ cửa phòng thì thấy hai người kia hẹn hò đến giờ này vẫn chưa về. Anh ta cứ đứng chờ trước cửa phòng VIP của hai người họ, chờ tới một giờ sáng, hai người mới âu yếm nhau trở về.

An Noãn thấy lạ hỏi anh ta, “Muộn thế này anh đứng ở đây làm gì? Ngày mai không cần đi làm sao?” Hứa Vĩ Thần hoàn toàn bùng nổ rồi, “Tôi muốn từ chức, bây giờ trong lòng tôi cực kỳ vặn vẹo, dựa vào cái gì tôi mệt đến chết lên chết xuống, đến cả một ly nước ấm cũng không kịp uống còn hai người các người ngày nào cũng ra ngoài tình cảm với nhau hả?”.

An Noãn phụt cười giải thích, “Đâu có phô trương như anh nói, hôm nay chúng tôi đi xem mưa sao băng cho nên mới về muộn thôi mà.”

“Tôi không quan tâm, nói chung hoặc là điều tôi trở về trụ sở chính không thì tôi từ chức, vậy thôi.”

Lâm Dịch Xuyên mở cửa, đẩy An Noãn vào trong phòng, dứt khoát không để ý đến Hứa Vĩ Thần. “Này, không phải chứ, tôi nói tôi từ chức, anh không níu kéo chút nào sao?” Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh nói, “Soạn cho tốt đơn xin từ chức rồi nộp cho tôi.” Hứa Vĩ Thần tức đến mức chửi thề, vẻ mặt xám xịt rời đi.

An Noãn đi chơi với Lâm Dịch Xuyên nhiều này như vậy, cô cũng biết không thể buông thả tiếp nữa. Hai ngày nay Lâm Dịch Xuyên cứ lén nghe mấy cuộc điện thoại, có mấy lần còn nghe anh mắng trong điện thoại. Bất giác Lâm Dịch Xuyên đã ở bên cô lâu như vậy rồi.

“Lão Lâm, khi nào anh trở về Luân Đôn?” An Noãn rót cho anh cốc nước ấm, cô làm như vô tình hỏi. Lâm Dịch Xuyên cau mày, giọng nói trầm thấp lại hỏi ngược lại cô, “Chẳng lẽ không phải là chúng ta cùng nhau về Luân Đôn sao?” An Noãn đúng là rất muốn trở về, tối nào cô cũng ôm hình Tảo Tảo ngủ.

Cô đưa tay đặt lên vai anh, làm nũng với anh, “Em có một yêu cầu, anh có thể đồng ý không?” Anh ôm lấy hông cô, tâm trạng rất tốt, “Nói thử xem.”

“Cho em thời gian một năm, để em ở lại Bắc Kinh, thăng chức cho em làm nhà thiết kế, em nhất định sẽ làm thành công hai hạng mục lớn, đến lúc đó trở về trụ sở chính, anh thăng chức cho em làm nhà thiết kế top đầu.”

Lâm Dịch Xuyên thoáng cau mày.

An Noãn tiếp tục thuyết phục anh, “Em biết thời gian một năm hơi dài, anh có thể thường xuyên đến Bắc Kinh thăm em, chỉ cần có có thời gian em liền bay đến Luân Đôn thăm anh, có được không?”

“Em có thể cùng anh về trụ sở chính, anh có thể trực tiếp thăng em lên làm nhà thiết kế top đầu.” An Noãn bĩu môi, “Vậy không được, mấy ông già trong hội đồng quản trị ai nấy đều nhìn chằm chặp vào vị trí của em, nóng lòng muốn nắm lấy điểm yếu của em không tha, năm đó để em vào công ty, anh đã tốn biết bao công sức, bây giờ anh để em về trụ sở chính, đừng nói là nhà thiết kế hàng đầu, đến ngay cả làm nhà thiết kế thôi họ cũng sẽ không cho em làm đầu. Em chỉ có thể lấy thành tích ra cho họ xem, bọn họ mới không có ý kiến. Lâm Dịch Xuyên, anh chịu đựng một chút đi, thời gian một năm sẽ trôi qua nhanh thôi, em nhất định đạt được thành tích cho anh xem.”

An Noãn nghĩ một hồi lại thêm vào một câu, “Sau một năm, nếu em thành công em sẽ lấy anh.” Đôi mắt Lâm Dịch Xuyên sáng lên, cau mày hỏi, “Thật chứ?” An Noãn nghiêm túc gật đầu, “Em hứa.” “Được, anh đồng ý với em, bắt đầu từ việc làm nhà thiết kế của chi nhánh trước, anh tin vào khả năng của em.”

An Noãn cho anh một nụ hôn, ôm lấy anh kích động nói, “Em vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh và Hứa Vĩ Thần, cho dù đi tới đâu ánh mắt mọi người nhìn các anh cũng đều là sự sùng bái và kính trọng, em cũng luôn kỳ vọng bản thân có thể có được một ngày như vậy, hạng mục lần này hợp tác cùng Mạc Thị đã để em nếm trước một chút ngọt ngào, em cảm thấy mình có thể làm được.”

Lâm Dịch Xuyên không còn cách nào khác chỉ cười với cô.

Mấy năm nay, nỗ lực của An Noãn anh đều có thể thấy được. Anh cũng biết ước mơ của cô là muốn trở thành một nhà thiết kế, cho nên anh vẫn luôn cho cô cơ hội, khuyến khích cô tham gia vào công việc thiết kế, thậm chí còn để cô độc lập hoàn thành nhiệm vụ. Cô có khả năng trời cho, có sự chuyên cần, cũng đã có sự tiến bộ rất lớn.

Thời gian một năm có lẽ dài dằng dặc, anh đã chờ nhiều năm như vậy lại có thể để ý một năm này sao.

“Lâm Dịch Xuyên, anh xuất sắc như vậy, em biết em có cố gắng thể nào đi chăng nữa cũng không thể đạt đến trình độ của anh, nhưng mà em muốn dùng sự cố gắng của chính mình rút ngắn khoảng cách lại gần anh

một chút, gần thêm một chút, càng ngày càng gần. Em không muốn có một ngày chúng ta bước vào lễ đường kết hôn, tất cả mọi người ở dưới đều nói, cô gái lọ lem này không xứng với Aaron.” Lâm Dịch Xuyên vò tóc cô, cưng chiều nói, “Cô bé ngốc, người phụ nữ Lâm Dịch Xuyên anh muốn, ai dám nói nửa lời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status