Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 279: Say rượu loạn tính (1)


“Mạc Trọng Huy!” An Noãn khẽ gọi. Hắn dường như không nghe thấy.

“Trợ lý Trương, cậu đưa Án Noãn tới khách sạn.”

Để lại một câu xong Mạc Trọng Huy lập tức đi ngay.

An Noãn đuổi theo2nhưng không kịp bước chân của hắn, trợ lý Trương ở sau lưng cô, nói: “Cô An đừng đuổi theo nữa, cứ để ngài Mạc yên tĩnh một lúc đi.”

Trương Húc đưa cô về khách sạn,8trái tim Ôn Noãn vẫn luôn đập nhanh không ngừng, cô có cảm giác khó chịu không nói ra được.

“Cổ An, giờ thì cô biết ngài Mạc yêu cô đến mức nào rồi phải không?”

Trong giọng6nói của trợ lý Trương xen lẫn cả sự tức giận.

“Ông cụ Mạc đã bắt đầu hôn mê từ hai ngày trước, bác sĩ nói chỉ trong nay mai là đi, tất cả người nhà họ3Mạc đều xin nghỉ, túc trực ở bệnh viện để trông coi ông cụ. Nhưng vấn đề là sau đó, ngài Mạc lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, anh ấy vì lo5lắng cho cô mà không quan tâm sự phản đối của mọi người trong nhà, chạy tới Giang Thành tìm cô. Cô có biết không? Thời khắc ông cụ Mạc hấp hối chỉ mong được gặp đứa cháu nội yêu quý của mình một lần, nhưng ngài Mạc mãi vẫn không xuất hiện, cuối cùng ông cụ đã chết mà mang theo tiếc nuối.”

An Noãn gần như sắp cắn nát môi mình.

Đến khách sạn, An Noãn muốn xuống xe, trợ lý Trương lại nói thêm: “Cô An, nếu như cô còn có trái tim thì hãy rời khỏi người bạn trai bên nước Anh kia và quay trở lại với ngài Mạc đi. Cho tới giờ, ngài Mạc đồng ý đính hôn với cô Lý cũng là vì muốn cho ông cụ vui lòng, giờ ông cụ đã đi rồi, chắc chắn ngài Mục sẽ hủy bỏ hôn ước. Cầu xin cô hãy cho hai người thêm một cơ hội, nếu mất cô, ngài Mạc sẽ sống không bằng chết mất.”

“Trợ lý Trương, anh mau về chăm sóc cho anh ấy đi, nếu có chuyện gì thì làm ơn gọi điện thoại ngay cho tôi.”

Trợ lý Trương khẽ gật đầu, lái xe rời đi. Lúc Mạc Trọng Huy chạy tới bệnh viện, tất cả mọi người trong nhà đều đang đắm chìm trong bị thương, những tiếng khóc than kích thích màng nhĩ của hắn.

Đường Tĩnh Vi lao đến đánh vào ngực hắn, “Mẹ đã bảo con đừng đi đâu rồi mà con không nghe, gọi điện cho con con cũng không nghe, con có biết ông nội vừa mở mắt ra đã nói muốn gặp con không? Ông chờ con rất lâu, chờ đến lúc không kiên trì được nữa, cuối cùng ông ra đi mà không nhắm mắt, ông không cam tâm vì trước khi đi không thể nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý. Cái thằng nhóc này, rốt cuộc là có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả ông nội hả?”

Lý Hân Như vừa quệt mắt vừa chạy tới nổi giận với hắn, “Nhất định là có liên quan đến An Noãn rồi, có phải anh vì An Noãn nên mới không thể về kịp không?”

Đường Tĩnh Vi nghe vậy lại đánh hắn thêm một trận, “Cho dù con có yêu nó thì cũng không thể vì nó mà bỏ lỡ cả việc nhìn ông nội lần cuối cùng được. Khi ông nội còn sống thương con đến thế nào, cái thằng nhóc này, sao con có thể vô tâm đến thế!”

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đẩy Đường Tĩnh Vira, đi đến trước giường bệnh rồi quỳ xuống. Ông cụ Mạc ngủ yên dưới tấm chăn màu trắng, hắn nắm chặt tay ông cụ, tay ông đã lạnh buốt.

Đôi bàn tay to lớn này đã từng luôn thích nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, dẫn hắn đi tới rất nhiều nơi. Lúc hắn còn nhỏ, ông nội đi đến đâu cũng đưa hắn theo cùng, giới thiệu với ai ông cũng nói, “Đây là cháu trai lớn nhà tôi.”

Rất nhiều năm trước, vì chuyện của Hà Tư Nghiên mà hắn rời Bắc Kinh tám năm, bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian tám năm đó đối với một ông lão là dài đằng đẵng thể nào, ông đã nhớ và lo lắng cho hắn đến mức nào chứ.

Mạc Bình Sơn đột nhiên xúc động đi đến trước mặt và nắm chặt cổ áo sơ mi của hắn, ông ta hung hãn nói: “Ông nội thương mày như thế, mày có còn là người không? Chuyện gì quan trọng đến mức hơn cả ông nội hả?”

Mạc Bình Sơn giơ nắm đấm lên, may mà được Mạc Bình Giang giữ lại.

“Bình Sơn, lúc này có trách nó cũng vô ích, Huy không phải là người không biết nặng nhẹ, nó nhất định có lý do của mình.”

Mạc Bình Giang giúp Mạc Bình Sơn bình tĩnh lại. Lý Hân Như đột nhiên xông lên nói với Mạc Bình Sơn: Chú, chắc chắn Huy là vì An Noãn, anh ấy là vì An Noãn mới không thể gặp mặt ông nội lần cuối.” Mạc Bình Sơn theo bản năng nhíu mày lại, lạnh nhạt hỏi hắn: “Có phải mày đến chỗ An Noãn không?” Mạc Trọng Huy không nói lời nào, yên lặng quỳ gối trước giường của ông cụ Mạc, hai bàn tay hắn nắm thật chặt. Hắn rất muốn sưởi ấm bàn tay ông để ông tỉnh lại. Lý Hân Như như không muốn buông tha vấn đề này, cô ta nói: “Huy, anh đừng tưởng không nói lời nào thì có nghĩa là phủ nhận, chờ trợ lý Trường trở về, chúng ta sẽ hỏi anh ta.” Chỉ một lát sau, Trương Húc đến, Mạc Bình Sơn trầm mặt nhìn cậu ta, nghiêm nghị chất vấn: “Cậu ra sân bay để đón ai?”

Trương Húc theo bản năng nhìn về phía Mạc Trọng Huy, nhưng ngài Mạc dường như đang tự đắm chìm ở trong thế giới của mình. “Trợ lý Trương, anh nói đi, mới vừa rồi có phải là anh đến sân bay đến An Noãn không?” Trương Húc bình tĩnh trả lời: “Tôi đi đón ngài Mạc ạ.”.

“Trợ lý Trương, anh đừng giả vờ ở trước mặt chúng tôi nữa, đừng nghĩ ai cũng là đồ đần cả, tôi muốn tra ra rất dễ dàng đấy.” Mạc Trọng Huy đột nhiên đứng lên, bóng người cao lớn của hắn phủ lên trước mặt Lý Hân Như, hắn lạnh lùng nói: “Cô muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi tôi. Hôm qua đúng là tôi ở cùng với An Noãn đấy, cô còn có vấn đề gì nữa không?”

“Anh!” Lý Hân Như tức nghẹn đến mức đỏ cả mặt. “Có chuyện này tôi muốn thông báo với cô luôn, hôn ước của chúng ta được hủy bỏ.”

Lý Hân Như mở to hai mắt nhìn Mạc Trọng Huy, cô ta hỏi lại bằng giọng không thể tin được. “Anh có ý gì? Ông nội còn chưa xuống mồ mà anh đã muốn làm trái lại ý nguyện của ông sao?”

“Đúng vậy, ông nội đi rồi, hôn ước của chúng ta cũng bị hủy bỏ, y như lời cô nói đấy, tôi yêu An Noãn, đời này tôi sẽ chỉ yêu một mình cô ấy, tôi không thể để cô trở thành trở ngại ở giữa tôi và An Noãn. Nghe cho kĩ, tôi yêu An Noãn và sẽ chỉ ở bên cô ấy. Đời này, trừ phi An Noãn chịu làm cô dâu của tôi, còn không tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn.”

“Anh! Anh!” Lý Hân Như tức đến mức nói không ra lời.

Những người khác cũng nghe thấy được lời nói này của Mạc Trọng Huy, vẻ mặt từng người đều trở nên quái dị. Đường Tĩnh Vi khóc thảm thiết, không biết là vì ông cụ Mạc, hay là vì thương đứa con trai cưng của bà. Trở lại khách sạn, nhiều lần An Noãn định gọi điện cho Mạc Trọng Huy, bấm dãy số của hắn đến mấy lần nhưng cuối cùng cô cũng không bấm gọi. Hẳn hiện giờ hắn đang rất khó chịu, cũng bận rộn nhiều việc.

Lúc buổi tối, Thẩm Diệc Minh gọi điện cho cô, An Noãn do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.

Giọng nói mệt mỏi của Thẩm Diệc Minh vang lên ở đầu dây, “Cháu gái, cuối cùng cháu cũng chịu nghe điện thoại của bác rồi.” “Bác có chuyện gì không?” Giọng điệu của An Noãn khá xa cách.

Đầu bên kia khẽ thở dài. “Ông cụ nhà họ Mạc qua đời rồi, cháu biết chuyện này chưa?”

Cô chỉ “rồi” một tiếng đơn giản.

“Ngày mai bác sẽ đến tang lễ của ông cụ, cháu đi cùng bác chứ?” “Thôi, tôi sẽ tự đi.”

Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ nói: “Cháu gái, vẫn còn giận bác à?” “Tôi không dám giận ngài.” “Cháu...” “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin cúp điện thoại trước, Lâm Dịch Xuyên đang gọi đến.”

An Noãn không cho đối phương đáp lại mà tắt cuộc gọi luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status