Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 332: Em có thể cho anh một cơ hội (4)


“Nhìn thấy anh là chạy, anh là dã thú hay sao hả?”

“Dã thú cũng không để tiện như anh, muộn thế này rồi còn lừa em ra ngoài, nếu để ông ngoại với bác hai2em biết được thì làm sao?” Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, không hề thả lỏng chút nào, hắn thở dài nói: “Anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ vì muốn gặp8em một chút thôi.” “Giờ thấy rồi, có thể để em về được chưa?”

“Tất nhiên là không thể rồi.” Mạc Trọng Huy khẽ bật cười, hắn ôm cô chặt hơn, cười nói: “Khó khăn lắm6mới gặp được nhau, sao anh nỡ để em đi được.” “Thế anh muốn thế nào?” “Em nói xem anh muốn thể nào?” Hắn khẽ cắn môi cô.

An Noãn tê dại cả người, cô ra3sức đẩy hắn, khẽ quát: “Mạc Trọng Huy, anh mà thiếu đàn bà à? Thiên Đường có bao nhiêu cô gái đẹp như thế không phải anh thích chọn đại ai cũng được sao?”

Mạc Trọng5Huy nghe vậy cũng không hề tức giận, như đã quen rồi, cô mà không nói thế này đã không phải là An Noãn nữa rồi. Hắn khẽ nắm lấy cổ tay cô, thỏ thẻ: “Đi thôi, lên xe trước rồi nói.”

Thấy An Noãn còn muốn giằng ra, Mạc Trọng Huy tỏ vẻ để tiện nói: “Cũng bị lừa ra đến đây rồi, em không thể ở bên anh một chút được sao?” Lên xe, trợ lý Trương ngồi ở ghế lái chào hỏi cô: “Cô An, lâu rồi không gặp.” An Noãn hừ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng họ lái xe tới Shine, An Noãn biết hắn đã sắp xếp kế hoạch hoàn hảo cả rồi, có giằng co nữa cũng vô cùng.

Về tới phòng, Mạc Trọng Huy thậm chí còn không chờ nổi đóng cửa lại đã đè cô lên tường hôn ngấu nghiến. Tầng này rất trống, không ai có thể lên được đây, nhưng An Noãn vẫn cảm thấy rất kì cục, như thể hai người đang diễn cảnh hôn nhau trước mặt tất cả mọi người vậy. Cô giãy dụa đẩy hắn ra, Mạc Trọng Huy tóm lấy cả hai tay cô, chân cũng ghì chặt lấy chân cô, không cho cô có bất cứ cơ hội nào để vùng vẫy. An Noãn bị hắn hôn đến mức không thở nổi, lúc này nụ hôn của hắn mới chịu dời lên má cô. “Mạc Trọng Huy, anh có thấy tởm không hả? Cứ nhất định phải biểu diễn ở đây à?”

Mạc Trọng Huy nghe vậy liền sững người. Hắn cố gắng kiềm chế dục vọng, đẩy cô vào nhà tắm. “Anh đã chuẩn bị hết quần áo cho em để trong phòng quần áo rồi, em vào tắm rồi thay đồ ngủ thoải mái đi, anh hứa sẽ không làm gì em đâu, chỉ ôm em ngủ một giấc thôi, được không?”

An Noãn hơi cảm động, cô khẽ nói: “Em đã tắm rồi.” “Thế thì vào thay đồ đi, không cần anh đích thân phục vụ chứ.” An Noãn lườm hắn một cái rồi đi vào phòng quần áo. Trong phòng quần áo có một hàng tủ dài, kéo ra đều là đủ loại đồ nữ, xuân hạ thu đông kiểu nào cũng có, váy, áo, lễ phục dạ hội, đồ ngủ, trang sức, cái gì cần đều có đủ cả. Những nhãn hiệu và kiểu dáng đó đều là loại không thể mua được ngoài thị trường, sáng lóa cả mắt An Noãn. An Noãn thay đồ xong đi ra thì nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Cô khẽ thở dài rồi bò lên giường. Mạc Trọng Huy tắm xong lau khô tóc, trông thấy cô gái kia lại đang giả bộ ngủ. Dù không làm gì, chỉ có thể nhìn cô từ xa thôi hắn cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. cảm giác giường bên cạnh lõm xuống, sau đó một cánh tay dài vắt lên hông cô, bị mùi hương quen thuộc trên người hắn quấn lấy khiến An Noãn thở có chút nặng nề. Mạc Trọng Huy dùng sức lật người cô lại, tỏ ra đáng thương nói: “Không cho anh thì ít nhất cũng phải để anh thấy mặt em chứ, sau tối nay không biết tới lúc nào mới được trông thấy em nữa.” An Noãn cũng không thể giả vờ tiếp được, khẽ khàng nói: “Sáng mai phải làm sao? Em phải đi thăm mộ mẹ với ông ngoại em.”

Hắn ôm chặt cô trong lòng, thì cằm lên mái tóc mềm mượt của cô, cất giọng quyến rũ an ủi: “Không sao, sáng mai Thẩm Thần Bằng sẽ tới đón em về nhà họ Thẩm.”

“Anh ấy uống say như thế, lỡ không tỉnh thì sao?” An Noãn nói xong liền nghe thấy tiếng cười của Mạc Trọng Huy. “A, em biết rồi, Thẩm Thần Bằng giả vờ say à?” “Không thì sao, em nghĩ một người say khướt có thể tìm được chung cư của người phụ nữ của mình một cách chính xác được à, đã thế còn là một nơi hẻo lánh nữa chứ.” “Các anh đúng là cùng một giuộc, Cố Thu đáng thương, không biết có biết là bị anh ấy lừa không nữa.” An Noãn càng nghĩ càng thấy giận, đá hắn lăn xuống giường, nhưng cô không dám đá tiếp vì đá nhầm chỗ. Mạc Trọng Huy rít một tiếng, không nhịn được mắng: “Em làm gì thế? Anh mà tiện đường con cháu thì có lợi gì với em không hả?” An Noãn đỏ mặt, trốn ra xa: “Em không cố ý, anh ra sofa ngủ đi, nếu không sáng mai em sẽ mách bác hai em là anh đã làm gì em đấy.”

“Em thật sự không muốn sống hạnh phúc bên anh à?”

“Sao chúng ta có thể sống hạnh phúc được? Người nhà anh không đồng ý, người nhà em cũng không đồng ý, chúng ta lại còn có bao quá khứ đáng buồn kia nữa...”

“Đủ rồi, em đừng nói gì nữa, lăn vào lòng anh ngay, nếu không anh không dám bảo đảm là sẽ làm gì em đâu.” “Chỗ đó của anh còn dùng được không?” Cô vừa buột miệng liền thấy hối hận. Vì ngay một giây sau đó, Mạc Trọng Huy đã lật người lại đè lên cô, không cho cơ có bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn ngậm lấy môi cô, giữ lấy cánh tay cô, gần như không hề chần chừ gì mà tiến vào cơ thể cô.

Xong chuyện, thật ra Mạc Trọng Huy cũng thấy hơi sợ, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, chắc tức lộn ruột lên rồi, nhưng hắn lại thấy buồn cười. Mạc Trọng Huy hắng giọng, cố tình tỏ ra lấn lướt: “Sau này đừng có nói mấy câu có dùng được không" trước mặt đàn ông, đàn ông không chịu nổi điều này đâu.” “Biết rồi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này em sẽ không nói những lời như thế trước mặt người đàn ông khác đâu.” An Noãn còn cố tình nhấn mạnh “người đàn ông khác”.

Quả nhiên, tên nào đó liền đen mặt, quát: “Em không có cơ hội đó đâu, em là của anh.” Hắn ôm cô vào lòng, đêm đó tuy ngắn ngủi nhưng lại rất thỏa mãn.

Sáng hôm sau, An Noãn bị hắn hôn cho tỉnh cả ngủ, cô mở mắt ra, cười hỏi: “Mạc Trọng Huy, thế này có tính là lén lút yêu đương không nhỉ?” “Không tính, chúng mình thật sự yêu nhau, anh sẽ cố gắng để bác hại em chấp nhận anh. Còn em đấy, anh có thể cho phép em chăm sóc đứa bé kia, nhưng tốt nhất em nên tránh xa ba của thằng bé ra, đừng để anh thấy em và anh ta có bất cứ phát triển mờ ám nào, nếu không...” “Nếu không thì anh sẽ làm gì?” Cô nhướng mày hỏi. “Anh sẽ khiến JM phải đóng cửa ở Bắc Kinh.” An Noãn cười giễu, “Anh tưởng cái công ty nhỏ ở Bắc Kinh sẽ ảnh hưởng được tới Lâm Dịch Xuyên à? Công ty nhà người ta là công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới đấy nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status