Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 39: Phòng cưới


Thường Bách liên thay đổi sắc mặt, mắng nhẹ, “Bà nói bậy gì vậy, sao lại nói chuyện với An Noãn như vậy?”

“Tại sao tôi không thể nói chuyện như vậy? Nó đã không phải là thiên kim tiểu thư như trước rồi, chúng ta cũng không cần nịnh nọt nó như trước đây”

Thường Tử Phi ốm An Noãn vào lòng, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc lạnh.

“Mẹ, nếu như mẹ nói vậy nữa, e là con phải mời mẹ ra ngoài”

Nghệ Tuệ tức giận nói, “Lão Thường, ông nghe rồi đó, đây là thái độ của con trai ông, bây giờ có An Noãn rồi, ông với tôi đều không là gì nữa”

“Đó là do bà tự chuốc lấy” Thường Bách quát, “Noãn Noãn là đứa bé tốt, chúng ta nhìn nó trưởng thành, nó có thể

bên cạnh Tử Phi là chuyện tốt của hai đứa nó, bà đừng ở đó phá đám nữa. Chúng ta về nhà trước đi, để hai đứa nó ăn bữa cơm Giao thừa đi”

“Tôi không về, đây là nhà của con trai tôi, hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây” Nghệ Tuệ ngồi xuống ghế sofa.

“Sao bà lại ngang ngược vậy, theo tôi về nhà, đừng làm loạn nữa” Thường Bách kéo bà ta, nhưng Nghệ Tuệ chết cũng không chịu đứng dậy.

“Bà đừng làm mất mặt ở chỗ con trai nữa có được không? Chuyện của con trai bà nhúng tay vào có ích sao? Bọn nó thanh niên yêu nhau, bà chẳng lẽ lại muốn ngăn cấm?”

Ánh mắt sát khí của Nghệ Tuệ nhìn về hướng An Noãn, mỉa mai nói, “Nó vốn không yêu Tử Phi của chúng ta. Nó không có được tình yêu của Mạc Trọng Huy nên mới chọn Tử Phi nhà chúng ta làm dự bị mà thôi.”

Thường Tử Phi úp mặt An Noãn vào trong lòng mình, nói với Nghệ Tuệ với giọng lạnh nhạt, “Mẹ, mẹ muốn ở thì mẹ ở đi, con và An Noãn rời khỏi đây?

Thường Tử Phi nói xong ôm lấy An Noãn rời đi.

Nghê Tuệ liền đuổi theo sau, hỏi, “Hai đứa muốn đi đâu hả?”

“Đi đâu cũng được”

Giọng nói Thường Tử Phi cực kỳ lạnh lùng, ôm lấy An Noãn rời khỏi nhà, đóng cửa thật mạnh. Bên ngoài gió rét căm căm, anh cởi áo khoác dày của mình khoác lên cơ thể gầy gò của cô.

An Noãn giãy giụa, “Thương Tử Phi, anh muốn mất mạng à, lạnh lắm đó”

“Không sao, lên xe sẽ ấm”

Thường Tử Phi nói xong ôm An Noãn lên xe. Chuyện đêm nay nằm ngoài dự liệu của anh, cũng sẽ làm An Noãn tổn thương lớn. Bây giờ anh chỉ muốn dẫn An Noãn rời khỏi nơi này.

An Noãn ngồi trên xe, cảm giác không còn lạnh nữa, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi.

“Ba mẹ anh còn ở trong nhà, chúng ta rời khỏi như vậy hình như không được tốt lắm.”

Thường Tử Phi vuốt tóc cổ, đau lòng nói, “Mẹ anh nói em như vậy mà em còn suy nghĩ cho cảm nhận của mẹ, em đúng là đồ ngốc”

An Noãn nhếch môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Thường Tử Phi, nếu như mẹ anh nhất quyết không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh định làm thế nào?”

Thường Tử Phi suy nghĩ nghiêm túc một hồi, rồi cười nói: “Anh nói rồi, cho dù cả thế giới có phản đối, anh cũng phải ở bên cạnh em”

An Noãn dường như nghe được lời thề lãng mạn nhất trên đời, trong lòng có cảm giác cảm động không thể diễn tả.

Thường Tử Phi dẫn cô đến căn hộ cao cấp, bố trí rất đẹp mắt và ấm cúng, là kiểu mà An Noãn yêu thích.

“Thường Tử Phi, rốt cuộc anh còn bao nhiêu căn nhà nữa?” An Noãn trêu chọc.

Thường Tử Phi khẽ vuốt tóc cô, cười nói, “Không nhiều, cũng mấy căn đó thôi, nhưng mà đủ cho chúng ta ở sau này”

Anh nói xong đột nhiên lại ghé sát tai cô nói, “Căn hộ này là sửa chữa theo phong cách mà em yêu thích, vốn muốn làm phòng cưới của chúng ta. Em có muốn suy nghĩ về hôn lễ của chúng ta sớm hơn không?”

An Noãn hờn dỗi nói, “Ai kết hôn với anh chứ, em không suy nghĩ đâu.”

Trương Húc dè dặt bước chân vào căn phòng VIP số 1, nhìn thấy bóng dáng cao to của ông chủ mình đứng bên cửa sổ có chút buồn bã.

“Ngài Mạc, ngài Mạc”

Trương Húc gọi nhẹ hai tiếng sau lưng hắn.

“Ngài Mạc, bữa cơm giao thừa đã chuẩn bị xong rồi.”

Mạc Trọng Huy lắc lắc ly rượu trên tay, lẩm bẩm, “Cậu nói xem, bọn họ ăn cơm Giao thừa xong sẽ làm gì nào?”

Trương Húc suy nghĩ một hồi mới hiểu ra.

“Ngài Mạc, cô An là người rất giữ mình, tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ không...” Trương Húc chưa nói xong đã ý thức mình đã nói sai, bởi vì cặp lông mày của Mạc Trọng Huy hơi nhướng lên sau khi nghe xong.

“Ngài Mạc, hồi nãy bà Thương đã đến phá đám trong căn hộ của họ, đoán chắc là bữa cơm tối nay bọn họ sẽ ăn không yên đấu”

Mạc Trọng Huy không nói chuyện, ánh mắt u ám nhìn ra bên ngoài.

“Ngài Mạc, thật ra ngài không cần lo lắng chuyện cổ An và Thương Tử Phi ở bên nhau, bà Thường tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tôi nghĩ ngài nên đón cô An qua đây đi, để tránh cố An phải chịu ấm ức ở nhà họ Thường. Con người cô An rất hiền lành, sao có thể là đối thủ của bà Thường chứ?”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy trở nên ảm đạm hơn.

“Trợ lý Trương, giúp tôi làm một việc

Mạc Trọng Huy vừa mới dặn dò xong, cửa phòng liên bị người khác đá ra từ bên ngoài.

Hà Tư Kỳ nổi giận lôi đình bước vào trong, la hét với Mạc Trọng Huy, “Em biết anh trốn ở đây mà. Mạc Trọng Huy, ý anh là gì, mỗi năm anh đều ăn Tết với em, tại sao năm nay lại trốn em? Có phải anh không cần em rồi không?”

Mạc Trọng Huy cau mày, nói nhỏ với Trương Húc, “Cậu đi làm việc đi” Sau khi Trương Húc rời khỏi, căn phòng lớn chỉ còn lại hai người. Hà Tư Kỳ lập tức đổi giọng, đi qua bên cạnh Mạc Trọng Huy, đưa tay ôm lấy cổ hắn, “Nếu như anh ăn cơm Giao thừa với em, em sẽ tha thứ cho anh lần này”

“Đừng làm ầm ĩ nữa, anh cho người đưa em về nhà” Mạc Trọng Huy hất tay cô ta ra.

Hà Tư Kỳ không vui, mặt lạnh lùng hỏi, “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh có ý gì? Cách chiều chuộng em trước kia đâu rồi? Giờ anh xem em là gì hả, có phải nhìn thấy em là phiền, nên không muốn gặp em nữa?”

Mạc Trọng Huy nhếch môi, đây là dấu hiệu hắn đang tức giận.

Hà Tư Kỳ trước giờ đều không sợ hắn, tiếp tục hét lên, “Mạc Trọng Huy, em từng nói, nếu như một ngày nào đó anh không yêu em nữa, không sao, em rời khỏi Giang Thành, về Bắc Kinh. Không có anh, em không phải mất đi tất cả, còn chị em để lại cho em hồi ức. Hay là em cũng có thể lên thiên đường tìm chị, như vậy chị cũng sẽ không cô đơn nữa.”

“Em biết hiện giờ trong lòng anh chỉ có An Noãn, cho dù cô gái ấy trước đây từng muốn lấy mạng em. Nếu như giữa em và cô ta, anh thật sự chọn cô ta, vậy thì em sẽ tự động rời đi.”

Hà Tư Kỳ nói xong liền rơi nước mắt vì đau lòng.

“Thật ra em biết, trước giờ anh chưa từng yêu em, anh chỉ yêu đôi mắt của em thôi. Trước đây, khi thấy em khóc, anh liền cau mày. Bây giờ, cho dù em trước mặt anh khóc sướt mướt, anh cũng không có cảm giác gì. Mạc Trọng Huy, anh thừa nhận đi, cả Hà Tư Nghiên anh cũng không yêu nữa, giờ anh chỉ yêu An Noãn”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status