Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 538: Không được mềm lòng với kẻ địch nữa (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Lúc này Mạc Bình Sơn lại nói đến đạo nghĩa anh em. Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại, lạnh lùng nói, “Xin lỗi, tôi đã từng nói tình nghĩa ba con của tôi và ông đã hết. Từ giây phút các người đưa Noãn Noãn đến đây, tôi và nhà họ Mạc đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, mong các người tự bảo trọng.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói rồi đưa An Noãn rời đi.

Mạc Bình Giang nhìn theo bóng lưng bọn họ, lớn tiếng nói với theo: “Noãn Noãn, bác xin lỗi, thật sự xin lỗi cháu. Bác không muốn như vậy, nhưng bác không còn cách nào khác, lập trường của bác khiến bác không thể không đưa cháu đến đây.”

An Noãn không hề dừng bước lại mà bước thẳng lên xe.2Cô biết cô không thể mềm lòng nữa, cô không thể bởi vì mình mềm lòng mà hại bác hai.

Thấy xe của bọn họ rời đi, Mạc Bình Sơn nghẹn ngào nói với Mạc Bình Giang, “Anh, em xin lỗi, là em hại anh, em không nên kéo anh xuống nước. Em tin làm người, em không biết nhà họ Doãn và ông cụ Tiết lại có quan hệ dây dưa như vậy, em bị bọn họ lừa, em cũng hại luôn cả anh.”

Mạc Bình Giang lắc đầu, thản nhiên nói: “Bỏ đi, không cần nói gì hết, là số phận của mỗi người rồi. Thẩm Diệc Minh trời sinh sổ làm thủ lĩnh, mà chúng ta có lăn lộn thể nào cũng không phải là đối thủ của ông ta, chỉ là trò cười với ông ta8mà thôi. Đời này người anh phục nhất chính là ông ta, ông ta không chỉ thắng anh trong chuyện tình cảm, ở trên sự nghiệp cũng bỏ xa anh.” “Anh...”

“Nếu như là Thẩm Diệc Minh, cho dù Noãn Noãn không phải con gái ruột của ông ta, ông ta cũng nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này với Noãn Noãn. Mà anh vì lợi ích của mình lại bắt cóc Noãn Noãn. Anh thật sự hồ đồ rồi, cho dù chết đi gặp Diệc Như, bà ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Mạc Bình Giang vô cùng hối hận, cứ day ấn đường mãi.

Mạc Bình Sơn cúi đầu, “Anh, em xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh.” Mạc Trọng Huy đưa An Noãn rời đi, ở trong xe, hắn cứ ôm cô6mãi, ôm cô rất chặt.

An Noãn dựa vào trong lòng hắn, khẽ nói: “Bác cả anh, còn có ba anh nữa, anh thật sự không đưa bọn họ đi à?”

Mạc Trọng Huy nghiêm túc gật đầu, “Làm sai dù sao cũng phải trả giá, chúng ta không thể bảo vệ cho bọn họ cả đời được, chính vì trước kia anh thỏa hiệp, mới khiến bọn họ làm hại em nhiều hơn. Noãn Noãn, anh xin lỗi, từ nay về sau anh sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội làm hại em nữa.”

An Noãn chui vào lòng hắn, vào giờ phút này, hình như chẳng có gì có thể chia cắt bọn họ được.

“Mạc Trọng Huy, em không ngờ ngay cả bác cả cũng đối xử với em như vậy. Em luôn cho rằng bác3ấy thật sự yêu mẹ em, ít nhất vì mẹ em, cũng sẽ không làm hại em. Cho nên bác ấy gọi điện thoại nói muốn gặp em, em đã đi ngay. Sau đó bác ấy muốn đến công viên vĩnh hằng của nhà họ Thấm, em đã có chút nghi ngờ, nhưng em vẫn tin tưởng bác ấy là người tốt, có phải là em rất ngu ngốc không?”

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Không trách em, bọn họ là người nhà của anh, trước giờ bác cả luôn là người tốt, lần này cũng không biết tại sao lại bị ba anh lợi dụng.”

“Anh nói bác hai em sẽ làm gì bọn họ?”.

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Đó là chuyện giữa bọn họ, chúng ta không cần5quan tâm.”

“Được.”

An Noãn biết chuyện trở thành như ngày hôm nay là cô tự làm tự chịu, từ trước đến nay cô đều nhìn cái thế giới này quá tốt đẹp, nghĩ con người quá hiền lành. Bị tổn thương hết lần này đến lần khác, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng xét lại mình, luôn bị lừa dối, khiến người bên cạnh lo lắng. Bây giờ bác hại ở nơi khác không kịp về, cũng không biết ông sẽ lo lắng thể nào,

“Mạc Trọng Huy, nhất định bây giờ bác hại rất lo lắng cho em, em có thể liên lạc được với bác ấy không?” Mạc Trọng Huy giơ tay xoa đầu cô, an ủi, “Bây giờ em an toàn rồi, nhất định bác hai em sẽ nhận được tin tức đầu tiên, yên tâm đi.” “Mạc Trọng Huy, có phải em rất đáng ghét không, em luôn khiến mọi người lo lắng, gây phiền phức cho mọi người.” “Cô bé ngốc, anh đã nói rồi, chuyện này không trách em, bác hai em cũng sẽ không trách em, thương em còn không hết ấy chứ.” An Noãn dựa vào ngực hắn, “Em hy vọng cái giới này có thể đơn giản hơn một chút, không có giết hại, không có đấu tranh thì tốt biết bao.” Mạc Trọng Huy thở dài, “Em luôn ngây thơ như vậy, có lẽ anh nên đưa em rời khỏi nơi này.” “Em cũng rất muốn rời khỏi nơi này, đến một thành phố đơn giản, sống một cuộc đời đơn giản. Nhưng mà không thể, nơi này có điều khiến em bận tâm.” So với cái nơi đấu tranh, chém giết này, cô cảm thấy Giang Thành yên bình hơn nhiều.

Bọn họ về đến nhà họ Thẩm đã là rạng sáng. Mặc dù đã nhận được tin tức, An Noãn đã liên lạc nói cô đang trên đường về nhà rồi, nhưng ông cụ Thẩm vẫn chưa ngủ, luôn đợi ở phòng khách. An Noãn về nhà, nhìn thấy ông cụ hà hơi liên tục, còn là cái bộ dạng sốt ruột chờ đợi đó thì vô cùng đau lòng. “Ông ngoại.” Cô khàn giọng gọi, chạy đến ôm chặt ông cụ. Ông cụ thở thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cô vào lòng, nghẹn ngào nói: “Cháu gái, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

“Ông ngoại, cháu xin lỗi, cháu luôn khiến ông phải lo lắng.” Thấy An Noãn rơi nước mắt, ông cụ vô cùng đau lòng, giơ tay lau khô nước mắt cô, dỗ dành: “Không sao, không sao, về là tốt rồi.” “Ông ngoại, cháu cùng ông về phòng.” Ông cụ gật đầu, ông thật sự mệt rồi. Nằm ở trên giường, ông cụ cứ nắm tay An Noãn mãi, không nỡ buông ra, giống như hễ buông ra thì cô sẽ biến mất. “Noãn Noãn, từ khi cháu trở về nhà họ Thẩm, cháu phải chịu rất nhiều khổ sở, ông bắt đầu hối hận rồi, có phải là hồi đó ông không nên tìm cháu về không? Nếu như ông không tìm cháu về, thế giới của cháu vẫn yên bình, không có đấu tranh.”

An Noãn cười nói: “Nhưng ông nỡ sao? Không tìm cháu về, có nghĩa là không có ai gọi ông là ông ngoại, bây giờ cũng không có ai ở đây nói chuyện với ông, ông chỉ có thể yên lặng nhớ cháu, nhớ mẹ cháu.”

Lúc này ông cụ mới cười sang sảng, nắm tay cô, “Đúng thế, con người luôn mâu thuẫn, không tìm cháu về, có lẽ cả đời này ông không có cách nào yên lòng được, phải mang tiếc nuối vào quan tài.” “Ông ngoại, ông đừng có hở ra là nói chết thế, dọa người lắm.” “Yên tâm đi, bây giờ ông ngoại vẫn không muốn chết, có thể sống thêm ngày nào hay ngày ấy. Ông hy vọng tốt nhất là có thể kiên trì được đến ngày con cháu ra đời, như vậy ông thật sự không còn bất cứ chút tiếc nuối nào nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status