Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 540: Chân tướng cái chết của thẩm diệc như (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Đúng vậy, mọi người không nên giấu em, khiến em giống như con ngốc mặc cho người ta thao túng như vậy.” Mạc Trọng Huy cười, bảo đảm, “Lần sau có chuyện gì sẽ không giấu em nữa.” Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, muốn thể này rồi, người gọi điện thoại cho hắn lại là Đường Tĩnh Vi, có lẽ bà mới nhận được tin tức. Mạc Trọng Huy nhìn điện thoại, lề mề không nghe máy.

“Mạc Trọng Huy, nghe đi, có gì thì nói rõ ràng với mẹ anh. Bây giờ bà ấy ở nhà một mình, không biết cái gì cả, nhất định rất lo lắng, rất sợ hãi.”

Nghe An Noãn nói thế, Mạc Trọng Huy mới ấn nút nghe. Giọng2nói lo lắng của Đường Tĩnh Vi truyền đến, “Huy, rốt cuộc ba con và bác cả làm sao thế? Mẹ nghe nói bọn họ bị Thẩm Diệc Minh giam lại rồi.” Mạc Trọng Huy thuật lại đúng sự thật, “Bọn họ bắt cóc Noãn Noãn, muốn dùng Noãn Noãn để uy hiếp Thẩm Diệc Minh, đưa ra điều kiện với ông ấy.” “Cái gì? Bọn họ lại làm ra chuyện đó hả?” Đường Tĩnh Vi kinh hãi kêu lên, “Cho nên bây giờ bọn họ thất bại, bị Thẩm Diệc Minh giam lại rồi?” “Chắc là vậy ạ”. “Cái gì gọi là chắc là vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói cho mẹ biết. Huy, bây giờ con đang8ở đâu?” “Con đang ở nhà họ Thẩm” Đường Tĩnh Vi sốt ruột, “Huy, ba và bác cả con xảy ra chuyện, sao con còn có thể ở nhà họ Thẩm được, con đang ở cạnh Noãn Noãn đúng không? Không phải là vì Noãn Noãn, cho nên cơn tức giận bọn họ, định không quan tâm đến bọn họ đấy chứ? Cho dù Thẩm Diệc Minh xử tử bọn họ, con cũng mặc kệ đúng không?” Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, con đã không quản được chuyện của bọn họ nữa rồi.” “Huy, sao con có thể nói như vậy, dù sao bọn họ cũng là ba và bác cả của con, là quan hệ huyết thống,6làm sao con có thể mặc kệ bọn họ được?”

“Mẹ, con xin lỗi, không phải Thẩm Diệc Minh chưa từng cho bọn họ cơ hội, chỉ tiếc bọn họ làm tổn thương Noãn Noãn hết lần này đến lần khác, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ông ấy. Lần này con thật sự không thể làm được gì. Mẹ yên tâm, không có bọn họ, mẹ vẫn còn có con, con và Noãn Noãn sẽ hiếu thuận với mẹ.”

Mạc Trọng Huy đã nói tuyệt tình như vậy rồi, Đường Tĩnh Vi hết cách, nghẹn ngào cầu xin, “Huy, cho dù ba con và bác cả con làm cái gì, con cũng không thể bỏ mặc bọn họ không quan tâm được, chúng ta là3người một nhà.”

“Mẹ, không còn sớm nữa, con và Noãn Noãn phải nghỉ ngơi đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Không đợi Đường Tỉnh Vi mở miệng nói tiếp, Mạc Trọng Huy đã cúp điện thoại, tắt máy. Thế giới dường như lập tức trở nên yên tĩnh, An Noãn ôm chặt hắn, khẽ hỏi: “Như vậy sẽ ổn sao?” “Noãn Noãn, vì người nhà anh mà em phải chịu bao nhiêu lần uất ức như vậy, anh sẽ không để cho em phải chịu tủi thân nữa. Ai cũng phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, bác hai em làm gì bọn họ là bọn họ tự làm tự chịu.”

“Mạc Trọng Huy, em yêu anh.”

An Noãn vùi đầu vào ngực hắn.5Khoảnh khắc đó, cho dù thế giới bên ngoài có bao nhiêu tranh đấu, bao nhiêu tranh chấp, trong lòng cô vẫn bình yên, dường như chỉ cần ở trong lòng hắn, trái tim sẽ có thể rất bình yên.

Đêm hôm đó, An Noãn gặp ác mộng, trong giấc mơ cô vừa khóc vừa co giật, trái tim Mạc Trọng Huy vô cùng đau đớn, hắn ôm chặt cô, “Noãn Noãn, không sợ, anh ở bên cạnh em, vẫn luôn ở bên cạnh em.” Lúc Thẩm Diệc Minh đến sơn trang, toàn bộ sơn trang đã nằm dưới sự khống chế của Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác. Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang đã bị giam lỏng ở địa bàn của Thẩm Diệc Minh, trong sơn trang chỉ còn lại một mình ông cụ Tiết. Thẩm Diệc Bái nói với ông, “Tiết Gia Minh và Tiết Gia Thành đã nhận được tin tức, đang trên đường về rồi.” Hai người con trai của ông cụ Tiết đều đang ở tỉnh khác, bây giờ nhà họ Tiết xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thẩm Diệc Minh gật đầu, trầm giọng nói, “Anh, Diệc Bác, hôm nay hai người vất vả rồi.”

Thẩm Diệc Bái vỗ nhẹ với ống, “Người một nhà, nói mấy câu khách sáo làm gì. Em gặp Noãn Noãn rồi chứ?”

Thẩm Diệc Minh gật đầu, “Bây giờ nó tạm ổn rồi, Huy đang ở cạnh nó.” “Đúng vậy, bây giờ may mà có Huy ở đó, nó chạy đến đây đưa Noãn Noãn đi đầu tiên. Thế giới của Noãn Noãn luôn rất đơn giản, rất đơn thuần, xảy ra loại chuyện này, phải khai thông thật tốt mới được.” Thẩm Diệc Minh nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: “Đợi xử lý xong chuyện này, em sẽ dành nhiều thời gian ở bên nó.”

“Khoảng thời gian tiếp theo sẽ rất bận rộn, em phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Thẩm Diệc Minh khẽ cười, “Em không sao, em đã quen rồi. Em luôn không muốn đấu tranh liên lụy đến Noãn Noãn, không ngờ vẫn cứ lôi nó vào trong.”

Thẩm Diệc Bái thở dài, “Đúng vậy, càng không muốn xảy ra chuyện gì thì chuyện đó càng dễ xảy ra. May mà không có chuyện gì, nếu không chúng ta sẽ không thể nào mà yên tâm được. Diệc Minh, hai anh em nhà họ Mạc em tính làm thế nào?”

Thẩm Diệc Minh đau đầu day ấn đường, khẽ nói, “Em vẫn chưa nghĩ ra, chỉ mong Noãn Noãn đừng đến cầu xin tha thứ nữa.”

“Anh cũng lo lắng nhất chuyện này. Con bé kia chịu bao nhiêu thua thiệt cũng không nhớ lấy, luôn nghĩ cho người khác, hết lần này đến lần khác khiến mình rơi vào nguy hiểm. Nếu như hồi đó nó không cầu xin tha thứ giúp Mạc Bình Sơn thì mọi chuyện đâu có phức tạp như ngày hôm nay. Lần này hai anh em nhà họ Mạc đều không thể may mắn tránh thoát được rồi.”

Thẩm Diệc Bác nói chen vào, “Anh cả, anh hai, hai người yên tâm đi, xảy ra chuyện ngày hôm nay, Noãn Noãn nhất định sẽ nhớ lâu, hai anh nên tin tưởng nó.”

Thẩm Diệc Minh cười gật đầu.

“Em đi vào trong đó xem sao đã.” Thẩm Diệc Minh nói rồi đi vào trong nhà.

Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng ở trong phòng ngủ của ông cụ Tiết, ông cau mày lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao con lại ở đây?”

“Con ở đây từ lâu rồi, khó khăn lắm ông ngoại mới ngủ được, ba có chuyện gì có thể đợi đến ngày mai rồi hãy nói không ạ?”

Thẩm Diệc Minh càng cau mày chặt hơn, thấp giọng nói: “Con theo ba đi ra ngoài một lát.” Thẩm Thần Bằng đi theo Thẩm Diệc Minh ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách. “Thần Bằng, con không nên ở đây, bây giờ con nên ở bên mẹ con nhiều hơn, bây giờ bà ấy rất cần con.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh hai tiếng, “Ba sai rồi, bây giờ người mẹ con cần nhất phải là ba! Ba là chồng của bà ấy, mà con chỉ là con trai của bà ấy, ba mới là người đầu ấp tay gối với bà ấy, là người thân thiết nhất với bà ấy.” “Thần Bằng, còn đang giận dữ gì với ba thế hả? Ông ngoại con làm gì với Noãn Noãn, không phải là con không biết, chẳng lẽ đến lúc này rồi con còn muốn bảo vệ ông ấy à?” Thẩm Diệc Minh thở dài, không biết làm sao, “Con luôn cảm tính như vậy, từ nhỏ ba đã nói với con, làm việc theo cảm tính quá sẽ khó mà thành được việc lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status