Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 615: Thẩm diệc minh đánh mạc trọng huy (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu An Noãn phản ứng cực mạnh, “Lão Lâm, anh có ý gì?” Lâm Dịch Xuyên thấy cô nhạy cảm như vậy thì khẽ cười nói: “Anh nói đùa thôi, đừng căng thẳng quá, anh sẽ không đưa Tảo Tảo đến quấy rầy em đâu.” Thấy sự hiu quạnh trên mặt Lâm Dịch Xuyên, trái tim An Noãn thắt lại. Người đàn ông này, cô đã làm anh tổn thương quá sâu.

Xe đến nhà họ Thẩm, An Noãn lại nghiêm túc hỏi một câu, “Lão Lâm, hôm nào anh đi? Em đến sân bay tiễn anh.”

“Ngày mai anh đi, em phải đi làm, không cần tiễn anh đâu.”

“Lão Lâm, cảm ơn anh, chúc anh hạnh phúc.”

An Noãn xuống xe đi về phía nhà họ Thẩm, Lâm Dịch Xuyên ở sau lưng đột nhiên gọi tên cô,2“An Noãn.”

Cô dừng bước, xoay người lại. Lâm Dịch Xuyên đi từng bước đến gần cô, nắm chặt tay cô, “An Noãn, em không thể nào một mình cả đời được, tìm người xa lạ ở bên nhau, không bằng ở bên anh, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, quen thuộc đến thế, không cần kéo dài nữa. Anh có Tảo Tảo, em có con, chúng ta nuôi dưỡng hai đứa bé này sống hết đời, như vậy không tốt sao?”

“Lão Lâm, em xin lỗi.”

An Noãn tàn nhẫn đẩy anh ra, đi thẳng vào nhà họ Thẩm. Trên thế giới này, người cô không muốn làm tổn thương nhất chính là Lâm Dịch Xuyên, cô không muốn cho anh hy vọng hết lần này đến lần khác rồi lại để anh thất vọng.

Đời8này, cô thà cô đơn một mình, cũng sẽ không ở bên anh nữa. An Noãn về đến nhà, đã hơi muộn, trong phòng khách lại vẫn sáng đèn, Thẩm Diệc Minh ngồi ngủ trên sofa.

An Noãn đau lòng đi tới, khẽ vỗ vai ông, “Bác hai, về phòng ngủ đi.” Thẩm Diệc Minh mở mắt ra, “Cháu về rồi à?”

“Bác vẫn đợi cháu sao?”

Thẩm Diệc Minh cười gật đầu, “Cháu không ở nhà, bác không yên tâm được. Biết rõ có Lâm Dịch Xuyên chăm sóc cháu, sẽ không có chuyện gì, nhưng bác vẫn không yên tâm. Càng lớn tuổi, lại càng không bình thường.” An Noãn thấy ấm áp trong lòng, cô dịch vào lòng Thẩm Diệc Minh. “Bác đối xử với cháu tốt như vậy, sẽ chiều hư cháu mất.”

Thẩm Diệc6Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cười nói: “Bác cưng chiều được, chiều hư cũng không sao.”

“Chiều hư rồi sau này ai còn dám lấy cháu nữa?”

Thẩm Diệc Minh thuận miệng hỏi: “Lần này Lâm Dịch Xuyên trở về tìm cháu, có phải là có suy nghĩ gì không?”

“Không ạ, bây giờ anh ấy là sếp của cháu, sẽ không còn quan hệ gì khác nữa.”

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài một cái, “Cháu gái, chuyện tình cảm, bác sẽ không ép cháu nữa, nhưng bác hy vọng cháu có thể biết quý trọng. Trên thế giới này không có mấy người sẽ đồng ý vì cháu mà vứt bỏ sự nghiệp, thậm chí là tất cả mọi thứ của mình giống như Lâm Dịch Xuyên đầu. Trước kia, bác rất sợ cháu sẽ rời3xa bác, khăng khăng phản đối các cháu, bây giờ nghĩ lại, nếu như ban đầu không phản đối như thế, có lẽ hai đứa đã sớm hạnh phúc rồi.” “Bác, cháu không yêu anh ấy.”

“Đến cái tuổi như bác rồi, cháu sẽ phát hiện, có yêu hay không đều không quan trọng. Đời này bác và bác dâu cháu chưa từng yêu nhau, nhưng hai bác vẫn sống với nhau cả đời như vậy. Lúc mất ngủ nằm ở trên giường, bác thường xuyên nghĩ, nếu như năm đó bác và mẹ cháu ở bên nhau, có lẽ không có cách nào đi được đến cuối cùng, bởi vì quá yêu sẽ luôn suy tính quá nhiều. Những năm này bác bạn đến nỗi gần như không về nhà. Một năm hơn ba trăm5ngày, số ngày bác ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải người phụ nữ nào cũng có thể giống như bác dâu cháu, rộng lượng ủng hộ sự nghiệp của bác như vậy.”

An Noãn không phục nói: “Nếu như là mẹ cháu, cháu tin bà ấy cũng có thể làm được.”

Thẩm Diệc Minh khẽ cười ra tiếng, “Nếu như là mẹ cháu, có lẽ bác sẽ không nỡ làm như vậy.”

“Bác hại.”

“Noãn Noãn, lúc còn trẻ theo đuổi tình yêu, lúc kết hôn vẫn nên tìm một người yêu cháu và có thể cho cháu một cuộc sống yên bình. Có thể không phải là Lâm Dịch Xuyên, nhưng không thể là Mạc Trọng Huy nữa.” An Noãn nghiêm túc gật đầu, dựa vào vai Thẩm Diệc Minh, thấp giọng nói: “Bác yên tâm đi, sẽ không phải là anh ấy nữa.” Đêm hôm đó Lâm Dịch Xuyên trở về Luân Đôn, ngày hôm sau Lee cố ý đi tìm An Noãn, nghiêm túc hỏi cô, “Đại boss bị cô làm tức giận đi rồi? Tối hôm qua cả đêm bay về Luân Đôn.”

An Noãn ngẩn ra, hỏi, “Lần này anh ấy đến là...”.

“Aaron đến không phải là vì gặp cô sao? Làm gì còn chuyện khác nữa. An Noãn, tôi cảm thấy cô có phúc mà không biết hưởng. Theo tôi thấy, cho dù là Aaron, hay là anh Mạc của tập đoàn Mạc thị, hai người đều có tình cảm rất sâu đậm với cô, tại sao cô lại vứt bỏ cả hai người bọn họ? Rốt cuộc cô muốn tìm một người thế nào?” An Noãn cau mày lại, cúi đầu xuống, “Anh không hiểu đâu.”

“Tôi không hiểu, tôi chính là cảm thấy người phụ nữ như cô quá khó tính rồi. Đối với một người phụ nữ mà nói, cái gì mới là hạnh phúc nhất, tìm một người đàn ông tốt gả cho người ta mới là hạnh phúc nhất. Giống như cô, bụng to rồi mà lúc nào cũng một mình, cô cảm thấy hạnh phúc à? Aaron cũng bỏ đi, tôi nhìn ra cô không yêu anh ta, vẫn là anh ta tình nguyện một phía. Anh Mạc của tập đoàn Mạc thị thì ưu tú biết bao, lại là ba của đứa bé trong bụng cô, tại sao cô không chịu chấp nhận anh ta chứ?” An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, nói rõ từng câu, “Nếu như tôi và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, có lẽ sau này tôi sẽ không có cách nào ở lại JM dốc sức cho anh nữa...” Lee khẽ ho một cái, lập tức đổi giọng, “Coi như tôi chưa nói gì đi, đúng rồi, thiết kế bước đầu của sơn trang nghỉ dưỡng đã ok rồi chứ?”

“Sắp rồi, đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Khoảng thời gian này mọi người trong đội của tôi cũng rất vất vả, hy sinh quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, có thể xin thêm chút tiền thưởng được không?” Lee khẽ cười ra tiếng, mắng, “Ngày hôm qua đại boss đến sao cô không trực tiếp xin anh ta? Không phải một câu nói của cô là giải quyết được à?” An Noãn trợn mắt lên, “Anh mới là lãnh đạo trực tiếp của tôi.” “Chậc chậc, nếu như biết tôi là lãnh đạo của cô, sao cô còn có thể trợn mắt với tôi hả? Được, tôi nhở đề nghị của cô rồi, tranh thủ tháng sau thực hiện cho các cô. Nếu như hạng mục này hoàn thành tốt đẹp, sẽ mang đến lợi nhuận không nhỏ cho công ty.”

Mấy ngày nay, thiết kế ban đầu bước vào giai đoạn kết thúc, An Noãn càng trở nên bận rộn hơn. Để mau chóng làm cho xong công việc, cô luôn tăng ca. May mà tuần này Thẩm Diệc Minh đều khảo sát ở nơi khác, chuyện An Noãn tăng ca, người nhà cũng chỉ than phiền mấy câu, An Noãn dỗ chút là được.

Mấy ngày bận rộn làm việc, cuối cùng thiết kế bước đầu đã xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status