Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 624: Anh sẽ bảo vệ cho em và con của chúng ta (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu An Noãn trở lại công ty, Lee đang ở công ty đợi cô. Anh ta nói đùa: “Thời gian buổi trưa, bà bầu nên ở phòng làm việc nghỉ ngơi, vác bụng to đi ra ngoài, cô không sợ bị người ta đụng vào à?”

An Noãn trợn mắt, “Phủi phui cái mồm anh, anh không thể bớt khẩu nghiệp chút à?” “Đùa thôi, đùa thôi. Tôi đến tìm cô là để hỏi tình hình thiết kế sửa lại sao rồi?”

“Tạm ổn rồi, hai ngày nay mọi người đều phải tăng ca.”

“Thật ra thiết kế của mọi người không có sai lầm gì lớn, chỉ là hôm đó cô không báo cáo tốt. Vừa rồi Mạc thị gọi điện thoại đến, hỏi lúc nào có thể sửa xong thiết kế2bước đầu, phải báo cáo lại một lần nữa.”

“Trước khi tan làm chiều nay là có thể sửa xong.” “Vậy được, tôi lập tức đi trả lời bọn họ.” Lee không đi ngay, anh ta chống hai tay lên bàn làm việc của cô, nghiêm túc quan sát mặt cô. “Làm gì thế?”

“Tôi nghe nói Tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn Thẩm thị xuất thân trong gia đình có truyền thống quân nhân, gia thế cực lớn, mà cô lại là em gái của anh ta. An Noãn, rốt cuộc cô có lại lịch gì?” “Tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Lee bĩu môi, “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, không muốn nói cũng không sao, tôi cũng đoán được rồi. Sau này có thể nhờ cô đi cửa8sau cái hạng mục chính phủ kia không?”

An Noãn rất khinh thường hừ một tiếng. Bấy giờ, Lee mới ỉu xìu rời đi. Đêm hôm đó, An Noãn tăng ca ở công ty đến chín giờ mới về nhà. Về nhà lại bị ông cụ Thẩm mắng cho một trận.

An Noãn đi đến khoác cánh tay ông cụ, “Ông ngoại, cháu đỡ ông về phòng.”

Ông cụ Thẩm vừa đi về phòng vừa hỏi, “Cháu gái, không phải đã nói là không tăng ca nữa rồi à, sao lại không nghe lời thể hả? Sức khỏe của cháu sao có thể chịu được?”

“Ông ngoại, lần sau cháu sẽ không như vậy nữa.”

Ông cụ Thẩm hết cách, ngồi xuống giường, do dự hỏi: “Hai ngày nay cháu có liên lạc với6Huy không?”

An Noãn lắc đầu. “Cũng không biết thằng bé đó thế nào rồi?” Ông cụ Thẩm lẩm bẩm. An Noãn chỉ đành an ủi ông cụ, “Ông ngoại, ông yên tâm đi, bên cạnh anh ấy có rất nhiều người chăm sóc, không sao đâu.”

“Không thể nói như vậy được, có lẽ nó chỉ cần cháu chăm sóc thôi. Noãn Noãn, từ đầu đến cuối ông ngoại đều có cảm giác như vậy, lần này chúng ta làm quá đáng quá rồi.”

“Ông ngoại, ông đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Dỗ ông cụ ngủ rồi, An Noãn mới trở lại phòng của mình. Đánh răng rửa mặt xong, cô nằm xuống giường.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị3số điện thoại của Mạc Trọng Huy.

Khoảnh khắc đó, cô có một loại cảm giác đang nằm mơ.

Cô bắt máy, giọng nói có sức hút của hắn vẫn quen thuộc như vậy.

“An Noãn, em đã ngủ chưa?” “Chưa, tôi đang chuẩn bị ngủ.” “Anh không quấy rầy đến em chứ?” An Noãn khẽ trả lời, “Không, tôi vẫn chưa ngủ.”

Mạc Trọng Huy không ngờ An Noãn sẽ bắt máy, nhưng cô bắt máy rồi hắn lại không thể nào nói hết những lời giấu kín trong lòng được.

“Mạc Trọng Huy, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”. Tâm trạng hắn chùng xuống, hắn nói: “An Noãn, anh chỉ muốn nói với em, cuộc họp ngày mai anh sẽ đích thân tham gia, đến lúc đó có5anh ở đó, em không cần căng thẳng.”

“Cảm ơn anh.” Cô hờ hững nói.

“An Noãn.”

“Còn chuyện gì nữa à?”

Đầu kia ho một tiếng, hỏi:”Mấy ngày nay em còn bị chuột rút không?”

“Không, các bác dâu ngày nào cũng làm món ngon bổ sung canxi cho tôi, sau đó thì không bị nữa.” “Vậy thì tốt.” Mạc Trọng Huy thở phào nhẹ nhõm.

“An Noãn, anh có một thỉnh cầu, em có thể quay lại bên anh trước không, để anh chăm sóc em, chăm sóc con của chúng ta. Em yên tâm, anh không có ý gì khác, chỉ là muốn làm tròn trách nhiệm của một người ba. Anh bảo đảm, đợi sau khi đứa bé ra đời, nếu như em vẫn khăng khăng rời đi, anh nhất định sẽ không trói buộc em.”

An Noãn hít sâu một hơi, “Mạc Trọng Huy, đừng như vậy. Tôi mang thai, ở nhà có rất nhiều người chăm sóc tôi.” “Lúc em bị chuột rút, người nhà của em chăm sóc em thế nào? Đêm em đói, muốn ăn gì, ai làm cho em ăn? An Noãn, mấy tháng còn lại để anh chăm sóc em được không?”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng ép tôi.” “An Noãn, anh không ép em, anh nghiêm túc, anh thật sự muốn cùng em đón con của chúng ta chào đời.”

An Noãn khẽ thở dài, nói: “Anh yên tâm đi, sau khi con chào đời, tôi nhất định sẽ cho hai người gặp nhau. Xin lỗi, tôi hơi mệt rồi, tạm biệt.” Cô nên hỏi tình hình vết thương của hắn, nhưng cô lại không hỏi một câu nào. Hôm sau, An Noãn và Lee cùng đến tập đoàn Mạc thị. Trải qua lần thất bại trước, bước vào tập đoàn Mạc thị, tay An Noãn không nhịn được run lên, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm. Lee ở bên cạnh trêu cô, “An Noãn, nói thế nào cổ cũng đi theo Aaron lâu như vậy, chuyện lớn gì mà chưa từng gặp, đến mức căng thẳng như thế à? Không nói quan hệ mập mờ của cô với anh Mạc, Tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn Thẩm thị còn là anh của cô nữa mà.” An Noãn bĩu môi, “Tôi sợ báo cáo lại thất bại, làm mất mặt anh tôi.” Lee giơ tay vỗ đầu An Noãn, cười nói: “Cô mà nghĩ như vậy thật thì lát nữa mất mặt chắc rồi, là nhà thiết kế cao cấp của JM mà lại không tự tin như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng.”

An Noãn mím môi, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang đứng ngay phía trước, híp mắt nhìn bọn họ với vẻ mặt khó lường.

Lee vội vàng thu tay lại, trêu chọc, “Đáng chết, anh ta tưởng là tôi đang lợi dụng cô.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa.”

An Noãn hờ hững nói, đi thẳng đến bên cạnh thang máy. Cô và Lee đứng ở bên cạnh thang máy bình thường, đợi thang máy xuống.

Mạc Trọng Huy sải bước từ thang máy chuyên dụng đi đến bên phía An Noãn, Lee lập tức nhường chỗ. Khoảnh khắc đó, khí thế mạnh mẽ của Mạc Trọng Huy khiến cô cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên loãng ra, có chút không thở nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status