Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 681: Kết thúc hoàn mỹ (14)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Cung Chủ Nhi cắn môi, miệng nói lí nhí: “Bác gái, ngoại trừ con trai của bác ra, cháu sẽ không còn yêu ai được nữa.”

“Cái con bé ngốc này, sao phải khổ vậy chứ?”

“Bác gái, cháu đi trước đây, nhìn thấy ba người họ hạnh phúc như vậy, trong lòng cháu rất khó chịu.” An Noãn cho con trai chơi ở nhà họ Mạc một ngày

Có lẽ do thường ngày ở nhà họ Thẩm nó cũng được chơi với nhiều người nên thằng bé hoàn toàn không sợ người lạ, nó chơi với Đường Tĩnh Vi đến quên cả trời đất, làm cho bà ta vô cùng vui vẻ

Đến bữa tối, Đường Tĩnh Vi thấp giọng xuống, nói: “Đinh Đinh thực sự quá đáng yêu, bác rất muốn ngày nào thằng bé cũng được ở bên mình, nhưng bác biết2là không được

An Noãn, cháu và thằng bé có thể ở lại đây với bác hại ngày được không? Mấy ngày nữa là bác phải làm phẫu thuật rồi, cũng không biết có thể xuống được bàn mổ không...” “Mẹ,” Mạc Trọng Huy ngắt lời bà ta: “Con đã nói là phẫu thuật không hề nguy hiểm, phẫu thuật xong sẽ chỉ giúp cơ thể mẹ khỏe mạnh hơn thôi.” “Mẹ muốn thằng bé ở chơi với mẹ thêm hai ngày nữa là rất quả đáng sao? Dù gì mẹ cũng là bà nội của thằng bé, con cháu nhà người khác ra đời, khi ba mẹ đi làm đều do ông bà nội nuôi lớn

Vì sao mẹ muốn gặp cháu trai thôi mà khó khăn như vậy chứ?” Mạc Trọng Huy hạ giọng: “Mẹ, chuyện thành như thế này trách9ai được? Mẹ đã từng cùng cô nhục mạ đứa bé này là con hoang, khi đó mẹ có nghĩ đến hậu quả không?” “Mẹ có mắng đâu.” Đường Tĩnh Vi giản biện: “Cho tới bây giờ mẹ chưa từng mắng nó như thế, là cố của con mắng chứ.” “Nhưng lúc cô mắng, mẹ cũng đang ở đấy còn gì

Mẹ có từng vì cháu trai của mẹ mà làm cái gì không? Mẹ chẳng làm gì cả, để mặc cho cô nhục mạ cháu trai và con dâu của mẹ.”

Đường Tỉnh Vi cúi đầu.

An Noãn kéo áo Mạc Trọng Huy: “Thôi đủ rồi, đừng nói nữa, đểu là chuyện đã qua cả, sau này đừng nhắc đến nữa.” Đường Tỉnh Vi ngẩng đầu nhìn An Noãn, ánh mắt bà ta hơi phức tạp

“Bác gái, không có việc gì, chuyện đã6qua cháu cũng không để ở trong lòng

Trong khoảng thời gian này là do cháu làm không tốt, không đưa Đinh Đinh về đây thăm bác.” “An Noãn, hôm đó ở trên đường, bác gái...”

An Noãn cười nhẹ: “Bác gái, chuyện quá khứ chúng ta chớ để trong lòng

Bác là bà nội của Đinh Đinh, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được

Sau này cháu sẽ đưa thằng bé về đây thăm bác nhiều hơn.” “An Noãn, cháu thật sự không trách bác?” An Noãn lắc đầu: “Nhắc đến thì chúng ta đều có lỗi, thôi chúng ta cứ coi nó là chuyện quá khứ mà quên đi nhé”

Đường Tĩnh Vi gật mạnh

Sau khi ăn tối xong, An Noãn muốn đưa thằng bé về nhà, Đường Tĩnh Vi cũng không hiểu thì cố giữ bọn họ ở lại,0bà ta chỉ nói sau này An Noãn phải thường xuyên đưa thằng bé về đây chơi hơn

Mạc Trọng Huy lái xe đưa hai mẹ con về nhà họ Thẩm, trên đường đi tâm trạng của hắn rất tốt, dường như hắn vô cùng vừa lòng với biểu hiện của An Noãn

“Hôm nào rảnh, chúng ta đi đăng ký kết hôn lại đi.” Hắn nói với vẻ nhẹ nhõm, dường như đây là chuyện ván đã đóng thuyền, tái hôn chỉ còn là hình thức mà thôi

An Noãn quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lạnh lùng nói: “Lúc trước khi quyết định ly hôn với anh, tôi cũng không nghĩ tới chuyện muốn tái hôn.”

“An Noãn!”

“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói gì cả, không tái hôn là không tái hôn

Tôi nói những lời kia ở trước mặt mẹ7anh là vì tôi cảm thấy bà ấy rất đáng thương, dù sao bà ấy cũng là bà nội của Đinh Đinh, tôi không muốn quá tuyệt tình

Nhưng như thế không có nghĩa là tôi sẽ tái hôn với anh, đây là hai việc khác nhau.”

Mãi cho đến khi trở lại nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này, cô nhóc này luôn có bản lĩnh làm người khác tức chết

Xe tiến vào nhà họ Thẩm, từ xa An Noãn đã nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh

Cô không tự chủ mà khẩn trương lên: “Bác hai tôi về.” Mạc Trọng Huy vẫn không nói chuyện, hắn đỗ xe lại rồi kéo cửa xe ra

An Noãn xuống xe, cau mày nói với hắn: “Mạc Trọng Huy, anh đi về trước đi, bác hai tôi ở nhà đấy.” “Anh không muốn lại trốn tránh ông ấy nữa, anh sẽ đi nói với ông ấy rằng anh muốn tái hôn cùng em.” “Mạc Trọng Huy, anh!”

“Đi thôi.”

Mạc Trọng Huy ôm cô đi vào trong nhà

An Noãn cảm nhận khi mỗi bước chân đến gần, trái tim cô càng run rẩy vì dù sao cô chưa có sự đồng ý của bác hai mà đã đưa con đến nhà họ Mạc

Với tính tình của bác hai, nhất định sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem

Quả nhiên, bọn họ vừa đi vào nhà thì thấy Thẩm Diệc Minh đang khoanh tay trước ngực, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, mọi người trong nhà đều nháy mắt với họ

“Bác hai, bác về lúc nào vậy? Sao bây giờ bác về không gọi điện thoại báo cho nhà trước?” An Noãn đưa con cho Mạc Trọng Huy, còn mình đi qua lấy lòng Thẩm Diệc Minh

Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nhìn cô, ông nói mà từng câu đều lạnh như băng: “Nếu cháu cứ khăng khăng muốn ở cùng nó thì đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm đi.” Thẩm Diệc Minh vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều giật mình, ông cụ Thẩm lên tiếng: “Con nói đoạn tuyệt với nhà họ Thẩm mà được à? Hai đứa trẻ đang rất tốt, vì sao con cứ nhất định phải chia rẽ chúng? Hai đứa cũng có con rồi, để chúng nó sống tốt với nhau không được à?”

An Noãn cố gắng tươi cười, đi qua nũng nịu ôm lấy cánh tay của Thẩm Diệc Minh: “Bác hai, bác nỡ đoạn tuyệt quan hệ với cháu sao ạ? Cháu là con gái bác, cho dù đoạn tuyệt quan hệ thì cũng không thể đoán được huyết thống đâu

Thẩm Diệc Minh hất tay cô ra rồi quát lên: “Từ khi cháu đến nhà họ Thẩm này đều chưa từng để cho bác phải bớt lo, có con gái như thế này thì thà không có còn hơn.” Thẩm Diệc Minh đang thực sự tức giận, ông phất tay áo đi khỏi phòng khách, đi thẳng lên lầu

Ông cụ Thẩm vỗ bả vai Mạc Trọng Huy: “Không sao đâu, bác hại không nỡ gả Noãn Noãn cho cháu vì sợ cháu cướp mất con gái của nó ấy mà, cháu thông cảm cho người làm cha như nó nhé

Yên tâm đi, ông ngoại ủng hộ hai đứa, bác hại có hung dữ hơn nữa cũng không qua nổi ông đâu.”

Cung Chủ Nhi rời khỏi biệt thự nhà họ Mạc và lái xe về căn hộ của cô ta

Mạc Bạch Linh vẫn còn đang sống ở đây, tối nay cô ta nhất định phải đuổi bà ta đi.

Mở cửa vào nhà, cô ta thấy Mạc Bạch Linh đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

“Chủ Nhi, cháu về rồi à?” Mạc Bạch Linh đon đả đi ra lấy lòng cô ta.

Cung Chủ Nhi hít sâu một hơi, sau đó nói: “Thật có lỗi, xin cô chuyển ra khỏi nhà cháu.”

“Chủ Nhi, sao cháu lại như vậy? Thằng Huy nó chỉ tức giận nhất thời thôi, cháu nghe lời nó làm gì?”

Cung Chủ Nhi lạnh mặt xuống: “Xin cô dọn ra ngoài.”

Chủ Nhi, sao cháu có thể lấy oán trả ơn như vậy được? Hôm nay cô vì cháu nên mới đến nhà họ Mạc, sao cháu có thể đuổi cô đi được? Nếu không phải vì cháu thì cô sẽ về nhà, sẽ làm cho Huy tức giận sao? Bây giờ cháu mà đuổi cô thì cô biết đi đâu? Tất cả bất động sản của cô ở Bắc Kinh đều bị đóng băng rồi, cô không có chỗ để đi.”

Giọng nói của Cung Chủ Nhi đã trở nên lạnh lùng: “Thật có lỗi, đó là chuyện của bà, không liên quan gì đến tôi.” Mạc Bạch Linh tức giận lắm: “Hay cho Cung Chủ Nhi cô, cổ ác lắm, có phải có cảm thấy tôi và Huy xích mích, giờ tôi không có chỗ để cho cô lợi dụng được nên có muốn đá tối đi để lấy lòng Huy phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status