Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 757: Thai chết lưu (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Đồng Hiểu đứng lên, lạnh lùng nói, “Không cần mọi người nuôi con tự nuôi.” Đồng Hiểu trở về phòng, khóa cửa lại.

Chu Vũ Vi vẫn ở phòng khách dùng lời nói bẩn thỉu nhục mạ cô, Đồng Hiểu dùng chăn che tại lại, cô hy vọng thế giới có thể yên bình lại biết bao.

Sáng sớm hôm sau, cô không dám ra ngoài

Chu Vũ Vi chạy đến, ra sức gõ cửa phòng cô

Đồng Hiểu đi đến mở cửa, kiên định nói, “Mẹ, con sẽ không bỏ đứa bé này đâu.” Hình như lúc này Chu Vũ Vi đã bình tĩnh lại, “Tối hôm qua, mẹ và ba con, chị con, anh rể con đã bàn bạc xong rồi, con sinh đứa bé này ra đi, sau khi sinh ra cho làm con thừa tự của chị và anh rể con

Chị con kết hôn nhiều2năm như vậy rồi mà vẫn chưa có con, mọi người đang tính cho chị con nhận nuôi một đứa, con sinh cho bọn nó là bọn nó viên mãn mà cũng sẽ không liên lụy đến con.”

Đồng Hiểu thật sự không dám tin vào tai mình, cô cười lạnh nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời này? Con không phải là công cụ sinh con, đứa bé là con của con, sinh ra rồi con sẽ không cho bất cứ ai cả.” Câu nói của Đồng Hiểu đã dấy lên lửa giận của Chu Vũ Vi, bà ta gầm lên giận dữ, “Đồng Hiểu, con là con gái, chưa kết hôn đã sinh con, người khác sẽ nói thế nào? Còn không phải nói nhà ta không biết dạy dỗ, dạy ra loại con gái không biết xấu hổ như thế7này sao? Hơn nữa con nuôi con, sau này còn lấy chẳng thể nào được, có người đàn ông nào dám lấy con nữa

Sinh con ra sau đó cho chị và anh rể con đi, bọn nó sẽ không bạc đãi nó đâu

Sau đó, con ngoan ngoãn về Bắc Kinh làm, ở thành phố lớn tìm người đàn ông nào giàu có, giúp đỡ gia đình một chút.” Đồng Hiểu nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, đây là con của con, con sẽ không cho bất cứ ai hết.”

“Con!”

Chu Vũ Vi suýt nữa lại ngất đi

Đồng Phi nhìn thấy, vội vàng đi qua đỡ bà ta, hung dữ nhìn Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, em muốn khiến mẹ tức chết à? Sinh con cho chị thì làm sao? Nếu như chị có thể sinh, chị sẽ không cần đứa bé này đâu

Kết hôn9nhiều năm như vậy mà không sinh được con, nhà họ Khưu đã rất có ý kiến với chị rồi.” Đồng Hiểu đặt nhẹ tay lên bụng, nghiêm túc nói: “Đứa bé này, em sẽ không cho bất cứ ai cả.”

Sau khi ầm ĩ không vui như vậy, cuộc sống của Đồng Hiểu ở nhà càng chật vật hơn

Chu Vũ Vi và Đồng Phi đối chọi với cô khắp nơi, nhà có chuyện gì cũng bảo Đồng Hiểu làm.

Có lúc Đồng Ngạn Thiên thương con, nhưng ở cái nhà này ông ta không làm chủ nổi, chỉ có thể thỉnh thoảng lén giúp cô làm chút chuyện trong khả năng cho phép.

Có lúc Đồng Tử sẽ làm việc nghĩa, hôm nay ăn tối xong, Chu Vũ Vi phân phó Đồng Hiểu rửa bát, Đồng Tử thờ ơ nói một câu, “Mọi người bắt nạt một5người phụ nữ có thai như vậy hay lắm à?”

Trong cái nhà này, tất cả mọi người đều sợ Chu Vũ Vi, nhưng người Chu Vũ Vi sợ nhất chính là con trai.

“Con trai, bây giờ bụng chị hai con vẫn chưa rõ, làm chút việc nhà chỉ coi là rèn luyện, đợi bụng chị con lớn rồi, mẹ còn có thể để chị con làm việc nhà sao?”

Đồng Tử bĩu môi, nhìn về phía Đồng Hiểu đang bận rộn nói: “Chị hai, chị đừng rửa bát, em rửa giúp chị.” Đồng Hiểu im lặng, Chu Vũ Vi vội vàng nói, “Con trai, hôm nay mẹ rửa bát được rồi chứ? Thật không hiểu, chị hai con cũng không đối xử tốt với con, sao con phải bảo vệ nó như vậy?” Bởi vì một câu nói của Đồng Tử mà Đồng Hiểu không cần3rửa bát nữa

Cô gõ cửa vào phòng Đồng Tử, cảm ơn cậu ta

Đồng Tử tinh ranh nhìn cô, cười nói: “Chị hai, nếu chị thật sự muốn cảm ơn em thì tặng em một cái máy tính đi.” Đồng Hiểu cau mày, “Không phải em có máy tính rồi sao?” “Cấu hình của cái máy này quá thấp, chơi game luôn bị giật

Chị, chị mua cho em một cái đi, sắp đến sinh nhật em rồi, coi như quà sinh nhật của em được không?” “Đồng Tử, chị xin lỗi, bây giờ chị không có tiền.”

“Chị, chị thôi đi, mẹ nói rồi, trong túi xách của chị có một cái phong bì, bên trong có hai mươi nghìn tệ.” Đồng Hiểu ngẩn ra

“Chị, chị không cho em, sớm muộn cũng sẽ bị mẹ lấy mất

Chị mua cho em cái máy tính đi, em sẽ nhớ ơn chị, sau này ở trong cái nhà này sẽ giúp chị, không ai dám bắt nạt chị nữa.”

Đồng Hiểu hít một hơi, vội vàng trở về phòng mình.

Cô mở vali ra, phong bì vẫn còn, nhưng hai mươi nghìn tệ bên trong đã không cánh mà bay

Đồng Hiểu cầm cái phong bì trống không chạy đi tìm Chu Vũ Vi.

“Mẹ, trả lại tiền cho con!” Chu Vũ Vi đang ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi, vừa cắn hạt dưa

Bà ta cau mày, lạnh lùng hỏi: “Sao con biết là mẹ lấy tiền?” Đồng Hiểu cắn môi, “Chẳng lẽ không đúng?” “Đúng, số tiền này là mẹ lấy

Đồng Hiểu, con cũng thật là, mang nhiều tiền về như vậy cũng không chủ động đưa cho mẹ, còn phải để mẹ tự lấy, thật không nên.” Đồng Hiểu gắt lên, “Tiền này là con vay bạn con để chuẩn bị dùng lúc sinh con.” Chu Vũ Vi cười hỏi: “Bạn gì mà hào phóng như vậy, mượn được hơn hai mươi nghìn tệ, không phải là ba đứa bé chứ?”

“Mẹ, con xin mẹ trả tiền lại cho con đi, khoản tiền này đối với con mà nói rất quan trọng.”

Chu Vũ Vi không vui, hừ lạnh, “Cả tháng Tết này con ăn uống ở nhà, dù sao cũng phải trả một chút tiền sinh hoạt chứ

Bây giờ mới giúp việc rất đắt, con ngoan ngoãn thì mẹ sẽ hầu hạ con ăn uống đàng hoàng

Nếu con cứ nhất định đòi hai mươi nghìn tệ này lại, vậy con dọn ra ngoài đi, mẹ sẽ coi như chưa từng sinh con ra.”

Đồng Hiểu mím môi, trái tim co thắt đau đớn.

“Đồng Hiểu, mẹ thật không ngờ con sẽ lén giấu hai mươi nghìn tệ, mẹ cũng không ngờ con sẽ tìm mẹ đòi khoản tiền này

Cả nhà chúng ta bây giờ đều không có công việc, ngày nào cũng nhiều người ăn cơm ăn đồ ăn như vậy, tiền điện tiền nước biết bao nhiêu là tiền

Bây giờ con lại mang thai, ngày nào cũng phải mua nhiều đồ ăn hơn

Chẳng lẽ không nên chủ động đưa khoản tiền này cho mẹ à?”

Cuối cùng Đồng Hiểu vẫn không đòi lại được tiền

Đêm hôm đó, lúc đi vệ sinh, Đồng Hiểu nhìn thấy máu

Cô sợ hãi chạy đi tìm Chu Vũ Vi, Chu Vũ Vi lạnh lùng nói, “Bây giờ có chuyện biết tìm mẹ rồi à, có tiền sao còn giấu không đưa mẹ.”

“Mẹ, đứa bé sẽ không có chuyện gì chứ? Tại sao lại có máu?”

“Sáng mai đi bệnh viện kiểm tra xem, chắc là không sao đâu.”

“Không, bây giờ con phải đi bệnh viện, mẹ đến bệnh viện cùng con được không?” Chu Vũ Vi cau mày lại, khó chịu nói, “Đồng Hiểu, con điên rồi à, bây giờ là mấy giờ rồi, mới rạng sáng, nhà lại không có xe, chúng ta đi bệnh viện kiểu gì, chẳng lẽ bảo ba con dùng xe máy đưa con đến bệnh viện à?” Đồng Hiểu dùng sức gật đầu, cô không quan tâm được nhiều như vậy, vào lúc này, cô chỉ muốn đến bệnh viện, xác định đứa bé không sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status