Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 776: Đau đớn sao? (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Có thể trước đây anh Thẩm đã làm chuyện gì đó tổn thương cô, nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi thái độ, đối xử tốt với cô như vậy, đáng được tha thứ

Mặc dù tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng vẫn muốn nói một câu thật lòng, bỏ qua một người ưu tú như vậy, sau này sẽ khó tìm được đấy.”

Hôm nay là buổi học chính trị hàng tuần, Thẩm Thần Bằng đã chờ Đồng Hiểu ngoài trường học từ sớm, nhìn thấy rất nhiều người đi ra nhưng vẫn chưa thấy Đồng Hiểu xuất hiện

Nhìn thấy Hà Thu Đình lái xe ra, anh nhìn về phía tay lái phụ, xác nhận Đồng Hiểu không có trên xe

Nhưng mà anh lại nhìn thấy một bó hoa hồng rực rỡ, hình như2khá quen.

Lông mày hơi nhíu lại, anh biết hoa hằng ngày anh cho người đem đến đều bị Đồng Hiểu ném đi

Nhưng ném đi là một chuyện, còn cho người khác lại là một chuyện khác, trong lòng anh thấy khó chịu

Cuối cùng Đồng Hiểu cũng đi ra

Anh dừng xe trước mặt cô, cô làm như không thấy, vẫn đi thẳng về phía trước.

Anh nhẫn nại đi theo cô, không ngừng ấn còi, Đồng Hiểu vẫn thờ ơ

“Kít” một tiếng, anh dừng xe chắn ngang trước mặt cô, mở cửa xuống xe

Đồng Hiểu dừng bước, lạnh lùng nhìn anh.

Anh đi đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “Đồng Hiểu, em muốn cao ngạo đến khi nào? Trước đó anh bỏ em đã khiến em mất mặt, nhưng thời gian này, anh theo đuổi em7như vậy, không phải đã rất nể mặt em sao? Em phải biết chừng mực, sự nhẫn nại của anh có giới hạn, em đừng quá đáng.”

Đồng Hiểu cười khinh bỉ, lạnh lùng nói, “Thẩm Thần Bằng, anh dùng cách này theo đuổi được không ít cô gái nhỉ?”

Anh nheo mắt lại.

“Mặc dù tôi ngu ngốc, nhưng cũng không ngốc đến mức phạm một sai lầm đến hai lần.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, nhẫn nại giải thích, “Đồng Hiểu, lần trước là anh không đúng, anh không nên nghe mấy lời không vui là đã chia tay với em, thật ra nguyên nhân chính là vì anh không muốn nhìn thấy em ở cạnh người đàn ông khác

Bây giờ nhớ lại, hóa ra ngày đó là anh ghen.” Đồng Hiểu chỉ cảm thấy9buồn cười, “Thẩm Thần Bằng, chuyện trước đây tôi quên rồi, bây giờ nhìn thấy anh tôi rất khó chịu, xin anh tránh xa tôi một chút.”

“Đồng Hiểu!” Anh hừ lạnh, “Rốt cuộc em muốn anh làm gì em mới đồng ý quay lại với anh?”

Cô hỏi lại, “Anh chơi tôi còn chưa chán sao? Thẩm Thần Bằng, phụ nữ bên cạnh anh nhiều như vậy, tôi tin rằng có rất nhiều người muốn theo anh, xin đừng dây dưa với tôi nữa.”

Thẩm Thần Bằng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Đồng Hiểu, đừng làm loạn nữa, chúng ta sống bên nhau thật tốt được không?”

Đồng Hiểu hất tay anh ra, đi thẳng

Thẩm Thần Bằng nhìn theo bóng lưng của cô vội vàng nói: “Đồng Hiểu, cho dù thế nào5anh cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.” Thứ mà anh muốn có, trừ Cố Thu là ngoài ý muốn, còn những thứ khác không có chuyện không có được.

Đồng Hiểu đi chợ mua thức ăn và chút đồ dùng trong nhà mang về

Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đứng cạnh cửa phòng trọ của cô, mỉm cười nhìn cô.

Thấy cô cầm đồ ăn trong tay, anh cười nói: “Anh đói bụng rồi, đã lâu không được ăn đồ em nấu, rất nhớ mùi vị đó, hôm nay cuối cùng cũng có lộc ăn rồi.” Đồng Hiểu đứng cạnh cửa, không có ý mời anh vào phòng

“Nhanh mở cửa đi, đứng ở ngoài này em không thấy mệt anh cũng thấy lạnh.” Đồng Hiểu cảm thấy buồn cười

“Thẩm Thần3Bằng, anh còn biết xấu hổ không?” Anh cười tự giễu, “Anh bị em cự tuyệt nhiều như thế, làm gì còn mặt mũi nào

Được rồi, đừng tức giận nữa, như em nói chuyện đã qua thì cho qua đi, chúng ta hướng về phía trước được không?” Thẩm Thần Bằng cầm lấy đồ ăn, Đồng Hiểu dùng sức hất ra, tất cả rơi trên người anh

Thẩm Thần Bằng đang muốn nổi giận thì Đồng Hiểu đã quay lưng đi vào thang máy

Đi ra khỏi chung cư, nhất thời cô cũng không biết đi đâu

Ở thành phố này, người bạn duy nhất của cô chỉ có Chung Hân Văn

Cô gọi điện thoại cho Chung Hân Văn, đầu kia nhanh chóng bắt máy

“Đồng Hiểu, tìm tớ có việc gì sao?”

“Hân Văn, cậu ở đầu thế, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”

Chung Hân Văn khẽ nhìn sang Chương Lâm Vân, khẽ gật đầu

“Được, cậu ở đâu, tớ đến đón.” “Không cần, cậu chỉ cần nói cậu đang ở đâu, tớ đi tìm cậu.” “Bắc Kinh lớn thế này, cậu không tìm nơi đâu

Bây giờ chắc cậu đang ở nhà, tớ qua đón cậu, cậu xuống dưới chờ tớ đi.”

Cúp điện thoại, Chương Lâm Vân vội vàng hỏi, “Là Đồng Hiểu sao?”

Chung Hân Văn mỉm cười nói, “Thật là khéo, Đồng Hiểu gọi điện thoại nói muốn cùng ăn cơm với em, đây coi như là duyên phận của hai người.”

Chương Lâm Vân cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói, “Cô ấy nhất định không muốn nhìn thấy anh.”

“Hay là thế này, cho anh một cơ hội, anh đi đón cậu ấy đi.”

Chương Lâm Vân hơi do dự, cuối cùng vẫn không dám đồng ý, “Em đi đi, anh sợ anh đi đón cô ấy không chịu đến đây.”

Chung Hân Văn thở dài, “Cũng được, Đồng Hiểu chính là người như vậy.” Chung Hân Văn cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Chương Lâm Vân lập tức gọi nhân viên phục vụ Đến, gọi thêm mấy món Đồng Hiểu thích ăn

Rất nhanh Chung Hân Văn đã đến chỗ Đồng Hiểu đứng chờ

Đồng Hiểu lên xe, Chung Hân Văn nghi ngờ hỏi, “Sao đột nhiên cậu lại muốn ăn cơm với tớ thể”

Đồng Hiểu chống tay lên trán, nặng nề nói, “Thẩm Thần Bằng đang ở bên ngoài phòng trọ của tớ.” Chung Hân Văn tức giận nói: “Thẩm Thần Bằng đến muốn làm gì! Đã chia tay rồi, vì sao còn cứ quấn lấy cậu không tha thế?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Không biết, lúc trước nói tuyệt tình như thế, tớ cũng không biết bây giờ anh ta muốn gì?” Chung Hân Văn hỏi thử, “Đồng Hiểu, lần này, cậu có động lòng không?” Đồng Hiểu cười nhạt, “Hân Văn, người khác không hiểu tớ, cậu còn không hiểu rõ tớ sao?”

“Chính vì tớ hiểu rõ cậu, sợ cậu lại động lòng lần nữa, cậu luôn rất dễ mềm lòng.”

“Lần này sẽ không, những nỗi đau trước kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.” “Đồng Hiểu, thật ra hôm nay tớ đã hẹn với Chương Lâm Vân.” Đồng Hiểu sửng sốt, nhìn về phía cô, “Tớ làm đảo lộn kế hoạch của cậu sao?” “Đâu có, lúc cậu gọi cho tớ, tớ đã gặp Chương Lâm Vân ở câu lạc bộ kia rồi.”

“Vậy...”

“Bây giờ anh ấy vẫn đang ở câu lạc bộ, nếu cậu không ngại, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Đồng Hiểu thấy hối hận, “Hân Văn, thật có lỗi, tớ không biết.” “Không sao, tớ với anh ấy cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi, không phải hẹn hò.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status