Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 786: Người nhà họ thẩm ra tay (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu May mà có duyên một lần, tìm được một đối tượng khá hợp.” Hà Thu Đình dừng xe, dẫn Đồng Hiểu vào một quán bar.

Đồng Hiểu lập tức cau mày lại, “Thu Đình, hai người hẹn gặp nhau ở quán bar à?” “Đúng vậy, anh ấy là một trong các cổ đông của quán bar này, rất giỏi đúng không?” “Thu Đình, hay là chúng ta đừng vào nữa, lần đầu tiên gặp mặt lại hẹn ở quán bar, tôi thấy hình như không phải là người tốt.” Hà Thu Đình trợn mắt, “Đồng Hiểu, xin cô hãy tin vào mắt nhìn của tôi được không?”

Trong quán bar ồn ào, bọn họ tìm chỗ ngồi, khoảng một tiếng trôi qua, đối phương mới đủng2đỉnh đến.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đồng Hiểu đã rất không thoải mái, trên mũi gã đính một viên kim cương, có vẻ rất không đứng đắn

Mặc dù là bạn quen qua mạng của Hà Thu Đình nhưng người này lại tỏ ra có hứng thú với Đồng Hiểu hơn

“Cô Đồng Hiểu, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không quen anh.” “Vậy thì bây giờ quen rồi đúng không, xin chào, tôi tên là Tiêu Duệ, rất vui được làm quen với cô.” Người đó giơ tay về phía Đồng Hiểu, nhưng Đồng Hiểu không hề giơ tay ra

Hà Thu Đình từ nhân vật chính trở thành nhân vật phụ nên7mặt đã biến sắc.

“Anh Tiêu, tôi nghĩ anh nên nói chuyện với bạn tôi nhiều hơn.”

Đồng Hiểu nói xong quay sang phía Hà Thu Đình, “Thu Đình, tôi có chút việc, tôi đi trước đây.”

Sắc mặt Hà Thu Đình hòa hoãn hơn một chút.

Nhưng Đồng Hiểu vừa mới đứng dậy, Tiêu Duệ cũng đứng dậy theo, “Cô Đồng, cô đi đâu, để tôi đưa cô đi.” Đồng Hiểu khẽ cau mày, không vui nói, “Không cần đâu.” Đồng Hiểu cầm túi rời đi, Tiêu Duệ lại đuổi theo, chụp lấy cổ tay cô

Đồng Hiểu sầm mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Anh Tiêu, xin anh tự trọng một chút.”

Tiêu Duệ chế giễu, “Đồng Hiểu, cô đừng giả vờ nữa, cô chỉ là9một người phụ nữ bị anh Thẩm đá, sao phải giả vờ thanh cao như vậy? Đi theo tôi, mặc dù tôi không cao quý như Thẩm Thần Bằng, nhưng ít ra cũng có thể bảo đảm cho cô có một cuộc sống cao sang phú quý

Thế nào? Cô suy nghĩ xem.”

“Mời anh bỏ tay ra!” Đồng Hiểu nhấn mạnh từng chữ.

Tiêu Duệ lại cười, “Đồng Hiểu, sao cô phải như vậy? Trước đây cô ở bên anh Thẩm, không phải là vì ham tiền ham quyền của anh ta sao? Những thứ này tôi cũng có thể cho cô

Tôi chỉ muốn được nếm thử xem người đàn bà mà anh Thẩm đã từng dùng như thế nào, mùi vị đó chắc cũng không5tệ.”.

Đồng Hiểu dùng sức hất tay gã ra, nhưng Tiêu Duệ không quan tâm đến đám đông xung quanh, cưỡng ép ôm cô vào lòng.

Đồng Hiểu ra sức vùng vẫy, đúng là gặp phải tên điên rồi.

“Các người đang làm gì thế hả?” Một giọng nói lạnh lùng u ám đột nhiên vang lên, Thẩm Thần Bằng đứng ngay phía sau bọn họ, sắc mặt tái mét

Tiêu Duệ theo phản xạ có điều kiện bỏ ngay tay ra, run giọng giải thích, “Anh Thẩm..

tôi..

tôi...” Thẩm Thần Bằng híp mắt lại, trầm giọng nói với Tiêu Duệ, “Đi đến phòng VIP của tôi đợi tôi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu.”

“Anh Thẩm, hiểu nhầm rồi, thật sự là hiểu nhầm rồi, tôi chưa động vào3cổ ta.”

Con ngươi đen thẫm của Thẩm Thần Bằng rét lạnh, Tiêu Duệ sợ hãi ngậm miệng lại

Đồng Hiểu chỉnh lại quần áo xộc xệch, chuẩn bị rời đi, Thẩm Thần Bằng đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô rời đi

Cô nhất thời quên mất phản kháng, lúc đi đến hầm gửi xe mới nhớ ra để vùng vẫy

“Thẩm Thần Bằng, bỏ tay ra.” Thẩm Thần Bằng làm như không nghe thấy, tay siết mạnh hơn

Anh không nói hai lời đẩy cô vào trong xe, chiếc xe lao như bay trên đường

“Thẩm Thần Bằng, anh nhất định phải như vậy à?” “Két...” một tiếng, anh dừng xe vào lề đường

“Đồng Hiểu, một mình Chương Lâm Vân vẫn chưa thỏa mãn được em à? Tại sao em vẫn phải ra ngoài tìm đàn ông?”

Đồng Hiểu không muốn giải thích gì cả.

“Đồng Hiểu, nếu như Chương Lâm Vấn không thỏa mãn được em, hay là quay về bên anh đi? Anh bảo đảm mỗi ngày mỗi đêm đều làm em thỏa mãn.”

Đồng Hiểu cười lạnh, “Thẩm Thần Bằng, từng ở bên anh chính là quyết định sai trái nhất cả đời tôi

Bởi vì tôi từng quen anh nên bị gắn cái mác là người đàn bà của Thẩm Thần Bằng, những anh em bên cạnh anh đều muốn nếm thử xem mùi vị người đàn bà của Thẩm Thần Bằng ra sao.” Thẩm Thần Bằng hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ra tất cả.

Xe lại tiếp tục lên đường, lần này anh lái xe rất chậm, nhưng cuối vẫn đến chung cư của cô

Dừng xe xong, cô thử mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại

“Đồng Hiểu, anh ta có tốt với em không?” Đồng Hiểu ngay người, lập tức phản ứng lại, khẽ cười nói: “Chương Lâm Vân rất tốt với tôi, luôn nâng tôi trong lòng bàn tay, coi tôi như công chúa nhỏ của mình.” “Đồng Hiểu, nếu như anh cũng có thể coi em như công chúa nhỏ của anh, em còn có thể quay lại bên anh được không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, chuyển chủ đề, “Xin anh hãy mở cửa xe ra.” Thẩm Thần Bằng dịch lại gần, nâng mặt cô lên, gần như cuồng loạn, “Đồng Hiểu, anh nói anh cũng có thể coi em như công chúa nhỏ của anh, nâng em trong lòng bàn tay chiều chuộng em, em có thể quay về bên anh được không?” “Không thể!” Cổ nhấn mạnh từng chữ

“Thẩm Thần Bằng, xin anh đừng quấn lấy tôi nữa, anh không xứng đáng với những gì tôi đã bỏ ra vì anh!” “Đồng Hiểu, anh cũng chỉ từng làm sai một chuyện thôi, chẳng lẽ làm sai một lần là em phủ định tất cả sao? Em đã quên trước đây chúng ta cũng đã từng rất ngọt ngào

Em đã quên anh cũng đã từng coi em như công chúa nhỏ, chiều chuộng em rồi sao?”

Thẩm Thần Bằng, muộn rồi.”

Anh thở hổn hển, tức giận hét lên, “Đồng Hiểu, vậy anh sẽ xem xem em gả vào nhà họ Chương thể nào, xem xem nhà họ Chương có cho phép một người bình thường không có bối cảnh nào như em bước vào nhà bọn họ hay không?”

Thẩm Thần Bằng nói xong mở khóa xe

“Thẩm Thần Bằng, cho dù tôi không thể bước vào cửa nhà họ Chương, cho dù cả đời này tôi không lấy chồng, Đồng Hiểu tôi cũng sẽ không vào nhà họ Thẩm của anh, trở thành người phụ nữ của anh.” Đồng Hiểu nói xong xuống xe, cửa xe gần như vẫn chưa đóng lại, xe của Thẩm Thần Bằng đã phóng đi rồi, tốc độ nhanh đến kinh người.

Lao thẳng qua mấy cái đèn đỏ, anh lại đến quán bar

Vừa vào đến phòng VIP, anh không nói hai lời, túm lấy cổ áo Tiêu Duệ, đánh cho gã một trận.

“Anh Thẩm, tôi biết sai rồi, tôi không nên có ý với người phụ nữa của anh, tôi biết sai rồi.” Câu đó của gã khiến Thẩm Thần Bằng càng tức giận hơn, anh cầm chai rượu trên bàn, đập mạnh vào đầu Tiêu Duệ.

Căn phòng lập tức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Tiêu Duệ cùng với âm thanh chai rơi xuống đất bị vỡ tan ra

Tất cả mọi người đều ngây ra, không ai dám khuyên giải, không ai dám đi lên ngăn cản

Mãi đến lúc Tiêu Duệ đau đến mức nằm lăn ra đất, máu càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng Chung Hân Nhiên cũng không thể đứng nhìn được nữa, cô ta đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, ôm lấy cánh tay anh, “Anh Thẩm, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status