Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 832: Luôn vô tình nhớ đến cô (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Đồng Hiểu nói xong, lê bước chân nặng nề đi ra khỏi gara

Anh muốn đi lên trước kéo cô lại, nhưng đôi chân như bị cứng lại, không nhúc nhích được

Một lúc lâu sau, anh mới lái xe về nhà họ Thẩm

Tiết Ngọc Lan vẫn đợi anh ở phòng khách, vừa nhìn thấy anh liền đứng lên đón, “Con đưa Đồng Hiểu về nhà rồi chứ?” “Mọi người đã giúp Đồng Hiểu cái gì?” Tiết Ngọc Lan ngẩn ra, sau đó nói hết mọi chuyện một lần

Bà thở dài nói, “Con bé Đồng Hiểu này quá thật thà, bị uất ức chỉ biết im lặng chịu đựng, thật là làm người ta đau lòng

Bây giờ bị con đá, không biết đồng nghiệp của nó sẽ cười nhạo nó thế nào.”

Thẩm Diệc Minh đi từ phòng sách ra, thấy Tiết Ngọc Lan vẫn ở dưới tầng, ông khẽ gọi,3“Muộn thế này rồi sao bà còn chưa ngủ?”

“Tôi không ngủ được, trong lòng có tâm sự.”

Tuy nói như vậy, nhưng bà cũng ngoan ngoãn lên tầng

Thẩm Diệc Minh cũng quay người, Thẩm Thần Bằng yếu ớt gọi một tiếng, “Ba, con có chuyện muốn trao đổi với ba.” Thẩm Diệc Minh dừng bước lại, Tiết Ngọc Lan cũng dừng bước

Đêm khuya, gia đình ba người ngồi trên sofa trong phòng khách, bầu không khí rất kì lạ.

“Ba, con định kết hôn với Cố Thu, nhanh chóng tổ chức hôn lễ.” Sắc mặt Thẩm Diệc Minh tái xanh, hai tay ông siết chặt lại

“Chẳng lẽ con không biết nó đã từng kết hôn rồi à!”

“Đó cũng là bị ba mẹ ép, con để cô ấy chịu uất ức nhiều năm như vậy, bây giờ, con muốn bảo vệ cô ấy.”

Thẩm Diệc Minh đứng lên, bóng dáng cao lớn0khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

“Nó muốn vào nhà họ Thẩm ta, có hai khả năng, một là ba chết, hai là con cút ra khỏi nhà họ Thẩm” Thẩm Diệc Minh nói xong đi lên tầng, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng

Thẩm Thần Bằng động vật dậy, gào lên với bóng lưng ông, “Ba đã từng nói, đời này cho dù con tìm cô gái thể nào, ba cũng sẽ không phản đối.”

Thẩm Diệc Minh đi thẳng lên tầng không dừng lại.

Tiết Ngọc Lan thở dài, nói mềm mỏng, “Đồng Hiểu có chỗ nào kém hơn Cố Thu, trước kia Cố Thu là người mẫu, người đi ra từ cái giới đó luôn không rõ ràng không sạch sẽ

Đồng Hiểu là một cô giáo, giản dị, hiền lành, xuất thân trong sạch

Con chỉ thấy Cố Thu đáng thương, chẳng lẽ5Đồng Hiểu không đáng thương sao? Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, miễn cưỡng ở bên nhau, con còn có thể tìm được cảm giác trước kia à? Cảm giác qua rồi là sẽ hết, đừng có chìm đắm trong quá khứ nữa, con người đều phải nhìn về phía trước.” Thẩm Thần Bằng lạnh lùng ngắt lời bà, “Mẹ, Cố Thu là người duy nhất trong lòng con

Những năm qua, cho dù con qua lại với ai cũng chỉ là muốn tìm bóng dáng Cố Thu trên người bọn họ.” Tiết Ngọc Lan bị chọc giận, chỉ muốn cho anh một cái tát

“Con hãy nhớ kĩ những lời hôm nay con nói, sau này đừng chạy đến trước mặt mẹ khóc.” Thẩm Thần Bằng lái xe về chung cư, nhà cửa trống rỗng, vắng lặng

Nằm trên sofa, anh cầm điện thoại gọi cho Cố Thu, “Cố Thu,4qua đây với anh được không?” Đầu kia im lặng một lát, sau đó là giọng trầm thấp không vui nói, “Thẩm Thần Bằng, anh coi em là cái gì hả?” “Anh nhất định sẽ lấy em, bây giờ anh muốn em có thể ở bên cạnh anh.” “Muộn lắm rồi, để hôm khác đi.”

“Vậy anh đến chỗ em.”

Đầu kia thở dài, “Thẩm Thần Bằng, đừng làm loạn nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai cùng ăn cơm.”

“Cố Thu, anh yêu em.”

“Được rồi, em biết rồi, em cũng yêu anh

Ngoan, nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.” Anh lại lẩm bẩm với cái điện thoại đã bị ngắt, “Cố Thu, anh yêu em” Anh không biết lời này là nói với Cố Thu, hay là đang tự nói với mình, cũng có lẽ là anh muốn xác định cái gì đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thần9Bằng bị tiếng chuông cửa đánh thức, mở mắt ra, phát hiện mình lại ngủ cả đêm trên sofa.

Anh đi ra mở cửa

“Chào buổi sáng.” Cố Thu cười chào hỏi.

Thẩm Thần Bằng đứng đực ra tại chỗ

“Không cho em vào nhà à?” Cô cười.

Anh nghiêng người ra cho cô đi vào

“Sao em lại đến đây?” Cố Thu bĩu môi, “Xem ra anh không muốn nhìn thấy em lắm nhỉ, hôm qua là ai ở trong điện thoại nói yêu em hết lần này đến lần khác hả?”

Lúc này Thẩm Thần Bằng mới dãn mày ra, kéo cô vào lòng

Cô giãy giụa trong lòng anh, “Đừng làm loạn, đi đánh răng rửa mặt đi, em làm bữa sáng cho anh.” Cố Thu đi thẳng vào phòng bếp

Thẩm Thần Bằng thì đến phòng tắm

Tắm xong, anh khoan khoái đi từ phòng tắm ra, thấy bóng người bận rộn trong phòng bếp, anh lại ngẩn ngơ, không nhìn rõ rốt cuộc cô ấy là ai

“Em nấu cháo hải sản anh thích nhất này.”

Giọng nói trong trẻo của Cố Thu truyền tới từ phòng bếp

Anh chậm rãi đi tới trước mặt cô, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng

“Cố Thu, anh đang nằm mơ sao? Em quay lại thật rồi à?”

“Đừng làm loạn nữa, cháo chín rồi.” Cố Thu múc cho mỗi người một bát cháo hải sản.

Thẩm Thần Bằng ngồi ở phòng ăn, nhìn bát cháo đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng trước mặt, anh cau mày lại.

Đồng Hiểu bị dị ứng hải sản, lúc ở bên nhau hai người thường ăn cháo trắng

Rõ ràng có dị ứng hải sản nhưng rất không tự giác, mỗi lần ăn tôm chiên xù xong, trên người đều bị mẩn đỏ, phải hai ba ngày mới dịu

Mới đầu anh không biết, lần nào đến đâu cũng sẽ gọi món này, sau đó phát hiện ra, không cho cô ăn nữa

“Sao thế? Anh không muốn ăn à?”

Thẩm Thần Bằng hoàn hồn lại, cười lắc đầu, “Lần sau nấu cháo trắng là được rồi.” Cố Thu cúi đầu, khẽ nói, “Trước kia không phải anh ghét nhất ăn cháo trắng sao?”

“Bây giờ không ghét nữa rồi.”

Thói quen là thứ rất đáng sợ

Ăn sáng xong, Thẩm Thần Bằng khăng khăng đòi rửa bát

Cố Thu không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nghi ngờ hỏi, “Anh biết rửa bát à?”

Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô một cái, “Đừng xem thường anh, bây giờ việc nhà gì anh cũng biết làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status