Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 848: Anh sắp kết hôn (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Người đàn ông xoay người đối diện với Đồng Hiểu, anh ta khẽ cười.

“Mời ngồi.” Đồng Hiểu đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, người đàn ông cũng đi tới ngồi xuống đối diện với cô

“Cô có muốn uống gì không?” Đồng Hiểu xua tay, “Không cần đâu, em không muốn uống gì cả.”

Hách Triết cười, ánh mắt dừng lại ở hai quyển album khá dày trong ngực cố.

Đồng Hiểu chú ý tới ánh mắt của anh ta, bèn nói: “Tối hôm trước em mới trở về Cẩm Giang một chuyển, đi mượn cô chú hai quyển album ảnh

Hi vọng hai quyển album này sẽ trợ giúp được cho anh trong việc phục hồi ký ức.”

Đồng Hiểu đưa album ảnh tới trước mặt Hách Triết

Người đàn3ông lật cuốn album ra, xem từng trang một.

Đồng Hiểu thận trọng hỏi: “Anh có ấn tượng gì không?”

Anh khẽ chau mày, “Nói thật là tôi hoàn toàn không nhớ ra được gì.”

Đồng Hiểu nhếch miệng, nói với vẻ buồn buồn, “Vậy anh tìm em có chuyện gì vậy?” “Tôi muốn nói với cô cầu xin lỗi, trước đó tôi đã có sự hiểu lầm về cô.”.

“Không sao, anh bị mất trí nhớ mà, em có thể hiểu được.” Đồng Hiểu bỗng nói: “Hôm trước về Cẩm Giang, suýt chút nữa em đã nói ra tin anh vẫn còn sống, nhưng nếu như em nói, ba mẹ anh nhất định sẽ tới Bắc Kinh ngay, đến lúc đó anh lại không nhận bọn họ thì họ sẽ0bị tổn thương lắm.” Nhìn vẻ mất mát trong ánh mắt cô, anh ta bỗng có cảm giác đau lòng

Loại cảm giác khó hiểu kia không cách nào diễn tả bằng ngôn từ được, thậm chí còn không thể giải thích được

“Cô Đồng, sau tan làm cô có rảnh không, có thể đi cùng tôi đi đến trường đại học tôi từng học không? Có thể đến đó tôi sẽ nhớ ra được cái gì đấy.”

Ánh mắt Đồng Hiểu lóe lên, cô ngạc nhiên, “Anh muốn tìm lại ký ức?”

Hách Triệt nghiêm túc gật đầu, “Cô nói đúng, tôi không thể vô trách nhiệm như thế được

Từ trước đến nay tôi chưa từng sợ hãi cái gì, tôi cũng không nên e ngại với ký ức lúc5trước

Nhưng cho dù tôi có tìm lại được ký ức thì tôi nghĩ có một số việc cũng không thể trở về được như lúc trước nữa, cuối năm nay tôi và vợ chưa cưới sẽ kết hôn.” Đồng Hiểu nhướng mắt, tức giận nói: “Anh yên tâm, chờ anh hồi phục trí nhớ rồi, cho dù anh có muốn em ở lại bên cạnh anh, em cũng không đồng ý đâu.”

Hách Triết mỉm cười

Vừa đến giờ tan làm, Đồng Hiểu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Mặc dù Đồng Hiểu rất không muốn để cho người khác nhìn thấy, nhưng xe của Hách Triết dừng ở ngay bên ngoài tòa nhà, khi lên xe, cô nhìn thấy rõ các đồng nghiệp đang chỉ trỏ bàn4tán.

Cô kiên trì ngồi vào ghế lái phụ, boss đại nhân tự mình lái xe

“Tôi không quen đường lắm, cô chỉ đường giúp tôi được chứ?”

Đồng Hiểu gật đầu, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

“Trường đại học tôi đã từng học, tôi đã học nhiều năm ở đó như vậy, chắc cũng có không ít ký ức.” Đồng Hiểu cúi đầu, lẩm bẩm, “Thế chẳng bằng tới trường của em, ký ức ở nơi đó mới gọi là nhiều đấy.” “Hả? Cô nói gì? Nói to hơn một chút.” Đồng Hiểu nhếch miệng, “Không có gì.” Năm Đồng Hiểu mới tới Bắc Kinh, gần như ngày nào Hách Triết cũng tới trường của cô, nhiều khi anh còn theo cô vào tận lớp học, đến ngay cả các9thầy cô giáo dạy Đồng Hiểu cũng biết đến anh.

Thỉnh thoảng anh có việc không đến, thậm chí thầy cô giáo còn hỏi, “Đồng Hiểu, bạn trai em đâu?” Tình cảm của họ ở trường học lúc ấy đã trở thành một giai thoại, lan truyền rất rộng

Đến mức về sau anh được đi du học nước ngoài, mọi người còn ném cho cô một ánh mắt đồng tình

Chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đi xe đạp chở cô bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn, đi qua lại từng góc trong sân trường, thậm chí qua từng phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh

Hình ảnh như vậy bây giờ không còn được thấy nhiều nữa, có thể đối với Đồng Hiểu, nó chính là hồi ức đẹp đẽ cả đời này cô cũng khó mà quên được.

Chàng thanh niên trẻ tuổi năm đó bây giờ đã thành một người đàn ông thành thục, có mặt lực và rất thành công, mà Đồng Hiểu cũng đã không còn là cô nữ sinh thuần khiết đáng yêu năm đó nữa

Hách Triết cho xe dừng ở bên ngoài trường học, hai người cùng sóng vai đi trong sân trường cổ kính

Lúc này đang là giờ tan học, trong sân trường có rất nhiều sinh viên qua lại

“Rất nhiều năm trước, chúng ta cũng là một thành viên trong số họ, chỉ tiếc thời học sinh một đi không trở lại.” Đồng Hiểu nhìn từng gương mặt trẻ tuổi tươi cười mà không nhịn được phải cảm khái.

Hách Triết cười, “Xem ra việc mất đi đoạn ký ức kia là chuyện rất đáng tiếc

Sáu năm trước tôi tỉnh lại trong một bệnh viện, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thậm chí tôi còn không nhớ nổi tên của mình

Về sau, bọn họ nói cho tôi biết tôi bị gặp tai nạn xe cộ, bác sĩ vốn cho rằng tôi sẽ trở thành người thực vật, nhưng tôi lại tỉnh lại như kỳ tích

Thời gian đó, bạn gái của tôi vẫn luôn ở bên chăm sóc cho tôi, lúc đó cô ấy chỉ là bạn học của tôi

Một thời gian sau chúng tôi rất tự nhiên trở thành người yêu, chúng tôi cùng học ở Harvard, cùng tốt nghiệp, cùng vào Thịnh Huy, tình cảm của chúng tôi rất ổn định

Tháng một này chúng tôi đính hôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối năm nay sẽ kết hôn.”

“Vậy tại sao anh lại về Bắc Kinh?”

“Ba vợ của tôi lớn tuổi rồi, chẳng mấy chốc ông ấy sẽ nghỉ hưu

Công ty ở bên này lại xảy ra vấn đề, nên ông ấy để tôi tới đây để rèn luyện, sau một năm sẽ về Mỹ, tiếp nhận vị trí của ông ấy.”

Đồng Hiểu hít sâu, tương lai của anh xán lạn như vậy, cô bắt đầu hoài nghi chuyện để cho anh nhớ lại có phải quá tàn nhẫn với anh không.

“Thời điểm ban đầu tôi rất muốn tìm lại ký ức của mình, người không có ký ức thì không thể hoàn chỉnh được, lúc ấy tôi đã cố gắng rất nhiều, tìm chuyên gia tốt nhất nhưng đều vô dụng, dần dà tôi không ôm hi vọng nữa

Sau đó, sinh hoạt không bị ảnh hưởng nên tôi thấy không quan trọng

Cho tới bây giờ, tôi đã cảm thấy hơi e ngại với những ký ức cũ này

Dù tôi có thể nhớ ra được chuyện lúc trước hay không, tôi đều vẫn sẽ cố gắng nếm trải

Cảm ơn cô đã thức tỉnh tôi.”

Hai người đi ở sân trường một vòng, nhưng anh không nhớ được gì

“Không sao, từ từ sẽ được thôi, em tin anh chỉ cần ở đây một lúc là sẽ nhớ lại được.” Đồng Hiểu an ủi anh

Anh cười gật đầu, “Chỉ hi vọng là như thế.”

“Tối nay cô có hẹn với ai không? Tôi mời cô đi ăn cơm.”

Khi Hách Triết lái xe đến câu lạc bộ Noãn, Đồng Hiểu cau mày lại.

“Tại sao lại tới đây?”

“Lần trước tôi cùng Thẩm tổng của Thẩm thị tới đây ăn cơm, thấy khung cảnh ở đây rất đẹp, hương vị cũng không tệ

Đúng rồi, chắc cô cũng biết Thẩm tổng phải không? Hình như anh ta đánh giá cô không được tốt lắm, giữa hai người có khúc mắc gì à?”

Đồng Hiểu mím môi, nói thản nhiên: “Chúng tôi cũng không quen lắm.” Hôm nay là sinh nhật của Tiết Ngọc Lan, nhà họ Thẩm đặt một bàn tiệc ở câu lạc bộ, cả nhà đều đến đông đủ

Tiết Ngọc Lan cầu nguyện, thổi nến, sau đó ngồi xuống bắt đầu thở dài.

An Noãn cười trêu bà, “Bác gái, hôm nay là ngày vui, mọi người cùng làm sinh nhật cho bác, sao bác lại thở dài thế ạ?”

Tiết Ngọc Lan lườm Thẩm Thần Bằng, bà nói: “Người khác bằng tuổi của bác đều đã con cháu đề huề cả rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status