Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 869: Đồng hiểu,xin em cho anh thêm một cơ hội nữa! (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Trong sáu năm qua tôi không hề biết mùi vị đau lòng là gì

Từ sau khi phục hồi trí nhớ đến nay, tôi thường xuyên đau lòng

Chỉ cần nghĩ đến cô ấy là tim lại đau đớn

Dù cô ấy đứng ở trước mặt tôi, nhìn thấy cô ấy, tim tôi vẫn sẽ đau.” Trợ lý Phùng kinh ngạc, “Tổng giám đốc...”

“Sáu năm qua, cuộc sống của tôi có thể dùng từ thuận buồm xuôi gió để hình dung

Trong lúc còn đang học đại học đã vào tập đoàn Thịnh Huy nổi tiếng quốc tế để thực tập, vừa tốt nghiệp xong đã vào hàng ngũ cán bộ cấp cao của tập đoàn, tôi leo nhanh hơn bất cứ ai

Không chỉ như thế, tôi còn đính hôn cùng cô chủ của Thịnh Huy nữa

Người ngoài nhìn vào thấy tôi có3được cả tình yêu lẫn sự nghiệp, có không ít người hâm mộ tôi.”

“Tổng giám đốc.” “Nhưng không có ai biết, tôi tình nguyện trở về làm cậu học sinh nghèo không ai chú ý lúc trước, phóng xe đạp chở người con gái tôi yêu chạy khắp thành phố này, nghe cô ấy ngồi ở phía sau vui vẻ cất tiếng hát và tiếng cười vang

Cái cảm giác thỏa mãn đó vượt qua cả việc hiện tại tôi được người người kính trọng gọi tôi là “Hách tổng.”

Trợ lý Phùng im lặng

Cậu ta đã theo anh ba năm, cậu ta chưa từng nhìn thấy anh có tâm trạng như bây giờ

“Sáu năm qua tôi sống quá an nhàn, vui vẻ yêu đương với Nina, còn cô ấy lại ở bên này của địa cầu, yên lặng tiếp nhận0nỗi đau khổ khi mất đi tôi, chịu đựng sự nhục mạ của người nhà tôi và sự chỉ trỏ của hàng xóm láng giềng

Đến ngay cả hiện tại tôi muốn tốt với cô ấy, chẳng những không được người đời chấp nhận, mà còn để cô ấy phải chịu đựng những lời đồn nhảm.” Một thoáng im lặng qua đi, anh cầm lấy chìa khóa trên bàn làm việc

Trợ lý lo lắng: “Tổng giám đốc, anh không thể đi được ạ, một lát nữa còn có một cuộc họp rất quan trọng.” Hách Triết không để ý mà cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng

Trợ lý nhìn theo bóng lưng vội vàng của anh mà thầm than thở.

Hỏi thế gian tình là gì mà boss lý tính như thể cũng có lúc cảm tính như vậy?

Nhưng5có nhiều vướng mắc như vậy làm sao có kết quả được, tình cảm sáu năm với cô Thịnh đâu phải nói kết thúc là có thể kết thúc được?

Những ngày gần đây, chắc có lẽ nhờ những suy nghĩ lý trí này chống đỡ nên Hách Triết mới không làm ra những chuyện hoang đường.

Đồng Hiểu bị ánh nắng gay gắt làm chói mắt, bỗng nhiên có một chiếc xe Bentley dừng lại ở trước mặt cô

Hách Thiết bước từ trên xe xuống, đón cái thùng giấy trong tay cô rồi ném vào ghế sau, anh đẩy cô ngồi vào ghế lái phụ.

Anh ngồi ở ghế lái, cúi người giúp cô cài dây an toàn rồi lái xe đi

Trong quá trình làm một loạt các động tác thành thạo, anh không hề nói một lời nào.

Đồng Hiểu cảm4thấy phương hướng không đúng nên hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu? Đây không phải là hướng về nhà em.” Anh không trả lời, cuối cùng cho xe dừng ở trước cổng Cục dân chính.

“Hách Triết, anh điên rồi!”

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, “Bé con, chúng ta kết hôn đi

Chúng ta đã từng hẹn nhau, chờ em vừa tốt nghiệp, cho dù là nghèo khó hay phú quý, chúng ta cũng sẽ kết hôn.”

“Anh điên thật rồi!” Đồng Hiểu mở dây an toàn rồi mở cửa xuống xe

Cô mở cửa sau, ôm đống đồ của mình xuống

Hách Triết cũng cảm thấy mình điên rồi, cái ý nghĩ này tới bất chợt, nhưng lại kiên định vô cùng

Anh xuống xe đuổi theo kéo cánh tay cô lại, nói: “Anh rất nghiêm túc.”

Đồng Hiểu ngẩng đầu nhìn Hách9Triết, từng lời cô nói như đánh mạnh vào tim anh, “Vậy vợ chưa cưới của anh phải làm sao bây giờ? Cả công việc của anh nữa?”

“Rời khỏi Thịnh Huy, dù anh có đến đâu cũng có thể cho em được một cuộc sống tốt

Thậm chí chúng ta có thể trở về Cẩm Giang, nơi chúng ta lớn lên.”

Đồng Hiểu mấp máy môi, nói rất nhỏ: “Trong lòng em, anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm

Sáu năm vừa qua, nhà họ Thịnh cho anh sinh mệnh mới, anh định báo đáp họ như vậy sao?” Câu nói của Đồng Hiểu làm anh không sao mở lời được

Cô vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào xe, Hách Triết không ngăn cản

Anh ngồi ở trên xe rất lâu, cho tới khi chuông điện thoại bỗng vang lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị, hít sâu một hơi rồi ấn nút trả lời

“Ken, em đang ở sân bay, anh tới đón em đi.” Anh cau mày, “Sao em không nói trước một tiếng?” Đầu bên kia vang lên tiếng cười trong vắt, “Em sợ em nói ra, anh sẽ không cho em tới.” Cúp điện thoại, anh đổi phương hướng, đến sân bay

Trong biển người nhốn nháo ở sân bay, Thịnh Thị Hàm đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, cô bỏ cả hành lý, chạy nhào vào ngực Hách Triết.

“Ken, em nhớ anh quá!”

Cô chủ động hôn Hách Triết nhưng anh chỉ đón nhận hời hợt rồi đẩy cô ra.

Hai người lên xe, xe đi về phía tập đoàn Thịnh Huy

Thịnh Thị Hàm hỏi anh: “Em đột nhiên tới thế này, anh sẽ không tức giận đúng không?”

“Không.”

Anh trả lời rất bình tĩnh, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều

Cô mím môi, tiếp tục hỏi: “Có phải anh còn đang giận em không?” “Đâu có.”

Cổ vẫn không nhịn được muốn giải thích, “Tình huống sáu năm trước thật sự rất đặc biệt, khi đó anh nằm trong phòng ICU, bác sĩ nói anh sẽ không tỉnh lại nên em mới gửi cho ba mẹ anh một khoản tiền, hi vọng bọn họ có thể sống tốt hơn

Sau đó kỳ tích xảy ra, anh tỉnh lại

Em thừa nhận sau đó em thật sự rất ích kỷ, em không muốn mất đi anh

Nếu như có thể, em nguyện tự mình đến xin lỗi người nhà của anh, cầu xin họ tha thứ.”

Hách Triết liếc cô, “Trước đó anh có bạn gái, em có biết không?” Cô cúi thấp đầu xuống, “Em cũng muốn đến để xin lỗi trực tiếp bạn gái cũ của anh.”

Hách Triết không nói thêm gì nữa, lái xe đến thẳng tập đoàn Thịnh Huy

Nhân viên của Thịnh Huy nhìn thấy cô chủ Thịnh kéo tay boss đi vào công ty, thế là tin đồn tự tiêu tan

Đương nhiên vẫn còn có những người cười trên nỗi đau của người khác, lén lút bàn tán, “Đồng Hiểu đúng là đáng thương, tin đồn vừa truyền ra, chính cung nương nương đã đến tuyên bố quyền sở hữu rồi.”

“Tôi lại thấy đáng đời cô ta, cứ nghĩ là mình có thể biến thành phượng hoàng

Boss mà rời khỏi nhà họ Thịnh thì chẳng là cái thá gì cả, anh ta có thể vì Đồng Hiểu mà từ bỏ tiền đồ tốt như vậy sao? Chỉ là trong thời gian bạn gái không có ở đây thì cảm thấy trống rỗng, cô đơn, nên cần cô ta để đỡ buồn mà thôi.”

Cả đêm hôm qua không ngủ, giờ phút này đầu óc hơi ngất ngư, Đồng Hiểu bò lên giường ngủ trưa

Cô ngủ một giấc rất sâu, đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại du dương đánh thức

Cô mơ mơ màng màng nhấn nút trả lời, thậm chí còn không biết người gọi tới là ai

Hách Triết ở đầu bên kia nói “alo” nhưng không thấy có tiếng đáp lại, Anh cúp điện thoại rồi gọi lại

Lúc này Đồng Hiểu đã tỉnh hơn, cô hỏi một cách yếu ớt, “Có chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status