Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 924: Anh thật sự sợ mất em (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Hiểu Hiểu, hôm nay mẹ gọi hai con về nhà ăn cơm thật ra là vì có chuyện muốn bàn bạc với hai con

Tuy con và Thần Bằng đã đăng ký rồi nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, chúng ta nghĩ nên tổ chức sớm để nhớ lúc đó con có thai, lại phải bận bịu chuyện làm đám cưới thì mẹ không yên lòng.”

Thẩm Thần Bằng nói qua quýt, “Mẹ, chuyện nhỏ ấy mẹ cứ tự sắp xếp đi ạ, con và Đồng Hiểu đã cùng nhất trí sẽ chỉ tổ chức tượng trưng thôi, làm đơn giản là được ạ.” Tiết Ngọc Lan hài lòng gật đầu, “Bây giờ chúng ta phải gặp mặt cha mẹ của Đồng Hiểu

Lần trước lúc ba mẹ con đến Bắc Kinh, chúng ta đã3không có cơ hội được gặp họ, nhân lúc này tổ chức hôn lễ mà gặp mặt hai bên gia đình thôi.”

Đồng Hiểu mím môi, cúi đầu.

Thẩm Thần Bằng nắm chặt tay cô ở dưới gầm bàn, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô

Tiết Ngọc Lan nhìn biểu cảm của Đồng Hiểu mà hơi nóng nảy, “Hiểu Hiểu, có phải ba mẹ con còn chưa biết chuyện của con và Thần Bằng không, không phải bọn họ sẽ phản đối các con đấy chứ?” Đồng Hiểu lắc đầu, nói lí nhí, “Con sẽ mau chóng đón ba mẹ lên ạ.” “Vậy là tốt rồi, về sau đều là người một nhà cả, nên thường xuyên qua lại.” Đêm đó Tiết Ngọc Lan giữ bọn họ ở lại, nhưng bọn họ kiên trì1phải quay về căn hộ của mình

Trên đường trở về, Đồng Hiểu ngồi trên xe vẫn luôn im lặng

Tất nhiên là Thẩm Thần Bằng biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì, anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của cô, “Hôm nào anh và em cùng về Cẩm Giang nhé?” Nếu như có thể, cô thật hi vọng hôn lễ của mình không có người thân tham gia

Nhưng, nhà họ Thẩm sẽ nghĩ như thế nào về cô đây? “Yên tâm, có anh ở đây, tất cả đều sẽ tốt thôi.” Đồng Hiểu nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.” “Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng vốn nên đồng tâm, em nói như vậy là thành khách sáo đấy.”

Lúc về đến căn hộ đã không còn3sớm.

Vừa về đến nhà, Đồng Hiểu đã nói câu chúc ngủ ngon rồi đi về phía phòng của mình.

Thẩm Thần Bằng tiu nghỉu sờ chóp mũi, đi theo phía sau cô.

Lúc đến cửa, cô dừng lại, xoay người, nghi ngờ hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Anh..

Cái kia...”

Anh phát hiện có một số yêu cầu mình không thể nói nên lời, càng ngày anh càng không giống mình, quá con mẹ nó hèn nhát

“Rốt cuộc là chuyện gì?” “Vừa nãy ở bên nhà mới ngủ một giấc, giờ anh không ngủ được.”

Đồng Hiểu nhún vai, “Vậy anh xem TV ở phòng khách đi, một lát nữa hẫng về phòng đi ngủ.” Thẩm Thần Bằng cau mày, “Ý của anh là...” Nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng anh cũng phun ra được một3câu, “Ý của anh là, chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Vừa rồi ăn cơm hơi muộn, em không ăn khuya nổi.” “Vậy quên đi, em nghỉ ngơi đi.” Đồng Hiểu nhìn anh, một lần nữa nói: “Ngủ ngon.”

Thấy cô đi vào phòng đóng cửa lại, trong lòng Thẩm Thần Bằng thẩm tự khinh bỉ mình, anh quá con mẹ nó vô dụng, hai người họ là vợ chồng hợp pháp đấy!

Anh ngồi ở sofa phòng khách xem tin tức, nhìn một lúc lâu mà chẳng nghe lọt người dẫn chương trình nói cái gì

Trong đầu anh toàn là hình bóng của Đồng Hiểu, càng nghĩ càng thấy thân thể nóng rực lên

Anh vội vào phòng tắm xối nước lạnh, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều

Anh không9ngừng tự nói với mình rằng không thể dùng sức mạnh với cô, nếu không sẽ chỉ đẩy cô ra xa anh hơn thôi

Đồng Hiểu đã sớm không phải là cô gái nhỏ không hiểu sự đời, vừa rồi Thẩm Thần Bằng ngập ngừng tất nhiên là cô hiểu, chỉ là đang giả ngu thôi.

Trong khoảng thời gian này anh đối xử với cô rất tốt, hoàn toàn thuận theo cô, nhưng không hiểu vì sao mà cô luôn cảm thấy rất không chân thực, thế này không giống Thẩm Thần Bằng

Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được

Bên ngoài phòng khách mở TV nên có âm thanh truyền đến

Rất lâu sau, âm thanh mới biến mất, tiếp đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, anh đã trở về phòng

Mỗi đêm, họ lại nằm trên giường của mình, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, suy nghĩ về tâm tư của nhau

Nghĩ tới đây, Đồng Hiểu không nhịn được phải bật cười

Người ngoài nhìn vào thật buồn cười, vì trong mắt người nhà họ Thẩm, hai người họ đang vô cùng ân ái.

Lăn lộn rất lâu vẫn không ngủ được, thấy đã hai giờ sáng mà cô vẫn không hề thấy buồn ngủ, dù sao ngày mai cũng không cần đi làm nên cô dứt khoát xuống giường, vào bếp rót cốc nước uống.

Cầm cốc nước, cô đang định trở về phòng mình thì lại thấy cửa phòng ngủ của Thẩm Thần Bằng mở ra, hai người đối mặt với nhau

Thẩm Thần Bằng cau mày hỏi cô: “Muốn vậy rồi em còn chưa ngủ à?” Cô cười, “Em đã ngủ một giấc rồi, vì khát quá nên đi rót cốc nước uống.”

Anh gật đầu, “Anh thấy hơi đói, em nấu cho anh bát mì nhé.”

Đồng Hiểu đặt cốc xuống, vào bếp nấu mì cho anh, miệng lại phàn nàn, “Vì sao em phải nấu chứ?” “Vì em là bà xã của anh mà.” “Em là vợ chứ có phải là người giúp việc đâu.” Thẩm Thần Bằng nhìn theo bóng lưng cô đi vào trong bếp mà trên môi nở nụ cười.

Đồng Hiểu nấu hai bát mì, hai người ngồi ăn trong phòng ăn

Đêm rất yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng đồng hồ chuyển động rất nhỏ

“Ngày mai anh phải đi công tác.” Thẩm Thần Bằng lên tiếng trước

Đồng Hiểu cảm thấy hơi bất ngờ, “Sao bây giờ anh mới nói?”

“Nói hay không có gì khác biệt với em đâu, anh cho là em không quan tâm.” Đồng Hiểu mím môi, không nói gì.

“Anh không đi lâu đâu, chỉ hai, ba ngày thôi

Chờ anh về sẽ đi cùng em về Cẩm Giang.” Đồng Hiểu gật đầu

Hai người chậm rãi ăn mì, ăn trong thời gian khá lâu

Đồng Hiểu thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Thẩm Thần Bằng ở sau lưng cô nói: “Muộn lắm rồi, ngày mai hẵng rửa, em về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Cô rửa sạch tay rồi đi ra khỏi bếp, chuẩn bị trở về phòng mình

“Đồng Hiểu.” Anh đột nhiên gọi cô lại

“Chuyện gì?” “Vào phòng của anh đi, nói chuyện với anh.” Cô hơi do dự.

Anh nóng nảy, “Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không làm gì em cả.”

Đồng Hiểu khẽ cười và nói “được”.

Và vào lúc đó, Đồng Hiểu bắt được ánh mừng thẩm trong mắt Thẩm Thần Bằng.

Giường trong phòng ngủ của anh rất to, mỗi người nằm ở một bên, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đến tay cô cũng không dám sờ.

“Ngày mai anh đi công tác, em có muốn đi theo không?” “Anh đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu, em đi theo làm gì

Hôm nay mẹ anh nói hôn lễ sắp được tổ chức rồi, em phải đi mua vài món đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status