Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 929: Ngoài dự liệu (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Bữa tối kết thúc, tài xế của Thẩm Diệc Minh tới đón bọn họ, Thẩm Thần Bằng phụ trách đưa Chu Vũ Vi về chỗ ở.

ở cổng câu lạc bộ, Tiết Ngọc Lan kéo tay Đồng Hiểu, nhỏ giọng nói với cô, “Hiểu Hiểu, mẹ đã biết hết tình hình gia đình con rồi, những năm qua con cũng chịu không ít khổ cực

Bây giờ không cần nghĩ gì nữa, yên tâm làm cô dâu, những chuyện khác cứ để mọi người lo.” Cổ họng Đồng Hiểu nghẹn lại, tầm mắt trở nên mơ hồ

Một người là mẹ chồng, một người là mẹ ruột của cô, tại sao cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu từ mẹ ruột? “Thế này đi, con cùng mẹ về nhà họ Thẩm, để Thần Bằng đưa ba mẹ con về chỗ ở.”

Đồng Hiểu gật đầu, cùng3Tiết Ngọc Lan và Thẩm Diệc Minh lên xe

Về đến nhà họ Thẩm, những người khác vẫn chưa ngủ

An Noãn kéo Đồng Hiểu đến phòng khách, mọi người nhao nhao hỏi cô kiểu váy cưới này có được không, bánh kẹo cưới dùng loại hộp đựng này có được không, thiệp mời đặt làm như vậy có đẹp không..

Hóa ra ở nhà họ Thẩm, mỗi người một nhiệm vụ, ai cũng đều đang đợi lấy ý kiến cuối cùng của Đồng Hiểu

Thấy người nhà họ Thẩm đoàn kết, gia đình ấm áp như vậy, trong lòng Đồng Hiểu như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua

“Bác dâu, thím út, Noãn Noãn, cứ theo ý mọi người là được rồi, cháu không có ý kiến gì cả.”

Tiết Ngọc Lan bê một bát mì nóng hổi đi từ phòng bếp ra, cười nói: “Làm sao1có thể không có ý kiến gì? Chuyện cả đời chỉ có một lần, mặc dù tình huống nhà chúng ta đặc biệt, không thể cho con một hôn lễ hoành tráng, nhưng ít nhất cũng phải đâu ra đây đúng không? Hai ngày nữa bảo Thần Bằng dành thời gian, chúng ta cùng bàn bạc chi tiết hôn lễ.”

Bà nói rồi kéo Đồng Hiểu lên khỏi sofa, “Hiểu Hiểu, mẹ thấy ở câu lạc bộ con chưa ăn được bao nhiêu nên nấu cho con bát mì, để ở phòng ăn rồi, con mau đi ăn đi.” Đồng Hiểu không khống chế được nước mắt, nghẹn ngào, “Mẹ, cảm ơn mẹ.” Tiết Ngọc Lan vuốt tóc cô, “Con bé ngốc, Noãn Noãn đã nói hết với mẹ những gì trước kia con phải chịu rồi

Sau này gả đến nhà họ Thẩm chúng ta3sẽ không có ai bắt nạt con nữa, mọi người sẽ yêu thương con.”

An Noãn bĩu môi, oán trách, “Bác dầu, sao bác lại bán đúng cháu thế, không phải đã nói rồi sao, chị Đồng Hiểu sẽ trách cháu lắm chuyện mất

Em thề em thật sự không có ác ý, em chỉ hy vọng người nhà có thể đối xử với chị tốt hơn một chút.”

Chung Hân Văn ngồi ở bên cạnh rụt cổ nói, “Tớ cũng không cố ý, tớ chỉ nói cho một mình An Noãn thôi, không có ác ý.”

“Được rồi.” Tiết Ngọc Lan mắng, “Hiểu Hiểu không phải là người hẹp hòi như vậy

Đi, chúng ta ăn mà thôi.”

Đồng Hiểu ngồi ăn mì, Tiết Ngọc Lan ngồi ở bên cạnh cô.

An Noãn ghen tị nói: “Bác đúng là càng ngày càng thiên vị

Đồng Hiểu vừa gả đến đây là3trong lòng bác không có cháu nữa

Vậy sau này Đồng Hiểu sinh cháu trai cho bác, có lẽ trong mắt bác không còn chúng cháu nữa rồi, cháu nghĩ đã thấy đau lòng.”

“Đi đi đi, cháu là sướng nhất rồi, một mình Huy thương cháu là đủ.”

Người nhà họ Thẩm ai cũng quá thông minh, bọn họ biết yêu thương lẫn nhau, bọn họ chân thành đối xử với Đồng Hiểu, cô gái hiền lành này nhất định sẽ chuyển hết sự yêu thương này lên Thẩm Thần Bằng

Đương nhiên không phải An Noãn tùy tiện trêu bọn họ, bọn họ đều “vô tình” nhắc nhở Đồng Hiểu tầm quan trọng của đứa bé đối với nhà họ Thẩm

Đồng Hiểu ăn xong mì lên tầng, tắm rồi nằm ở trên giường, nhìn đèn thủy tinh sáng trên đỉnh đầu, ánh sáng này giống như9cuộc sống của cô bây giờ, có chút hư ảo

Lúc về, Thẩm Thần Bằng thấy cô đã nằm ở trên giường rồi, anh đi qua ngồi xuống giường, vỗ lên mặt cô, cười hỏi: “Có muốn ăn đêm không? Bữa tối em chưa ăn được bao nhiêu.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Mẹ anh đã nấu mì cho em rồi.” Anh hài lòng vuốt tóc cô, “Xem đi, em gả cho anh hạnh phúc biết bao, nhiều người thương em như vậy

Sau này, em sinh cho bọn họ đứa cháu trai, có lẽ ngay cả anh cũng không là gì cả nữa.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Anh đừng nói linh tinh nữa, mau đi tắm đi.”

Anh cúi người hôn mạnh lên môi có một cái rồi mới vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Đồng Hiểu càng khó ngủ

Cô nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cuộc sống có thể như vậy, cô nên biết đủ rồi

Thẩm Thần Bằng đi từ phòng tắm ra, cởi trần, chỉ quấn một cái khăn tắm phía dưới, hình như ở nhà anh đặc biệt thích mặc ít như thế, Đồng Hiểu đã nói anh rất nhiều lần rồi

Anh đi tới cạnh giường ngồi xuống, dùng khăn lông lau tóc, cười nói: “Đồng Hiểu, em đừng ngủ trước, đợi anh lau khô tóc rồi cùng ngủ.” Đồng Hiểu lườm anh, ngồi dậy, cầm lấy khăn lông trong tay anh, quỳ bên cạnh lau tóc cho anh

“Chẳng mấy khi được vợ phục vụ, thật tốt.” “Muốn em tiếp tục phục vụ thì im miệng.” Thẩm Thần Bằng cười he he hai tiếng, ngậm miệng thật

Cô nhẹ nhàng lau tóc giúp anh, “Đợi hôn lễ của chúng ta kết thúc, đưa ba mẹ em về Cẩm Giang đi.” Thẩm Thần Bằng do dự một chút, cười nói: “Nghe theo em hết, sau này chuyện trong nhà do em quyết

Mẹ anh quyết định sính lễ một triệu tệ, anh cảm thấy quá ít, em cảm thấy thế nào?” “Đủ rồi, một triệu tệ đủ cho bọn họ dưỡng già ở Cẩm Giang rồi.”

“Chủ yếu là mẹ anh biết em chịu tủi thân ở nhà từ bé nên thấy khó chịu

Bà ấy là một người luôn bênh vực người thân của mình, sau này em sẽ từ từ phát hiện ra.”

Đồng Hiểu nói đùa, “Người nhà anh ai cũng bênh vực người thân của mình, sau này nếu như em cãi nhau với anh, nhất định không thắng được.”

Thẩm Thần Bằng đoạt lấy khăn lông từ trong tay cô, nghiêm túc nhìn cô, “Em thật là, nói ra lời này thật sự sẽ làm tổn thương bọn họ đấy

Bọn họ đối xử với em thế nào, em không cảm nhận được à?”

Đồng Hiểu bĩu môi, “Em nói thế thôi, em biết mọi người đều rất tốt với em.”

“Em đấy! Lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, khiến người ta khó đoán

Những ngày qua em luôn lạnh lùng với anh, anh cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể làm em vui vẻ

Anh biết lần đó anh không nên nghi ngờ em, những con người cuống đến một mức nào đó sẽ không khống chế được lời nói của mình

Nếu như em vì chút chuyện nhỏ này mà giận anh, vậy sau này ngày nào anh cũng phải thận trọng, mệt mỏi thể nào chứ?”

Đồng Hiểu vẫn giữ tư thế quỳ ôm chặt anh, “Không đâu, em sẽ không động một chút là tức giận, anh cũng không được nghi ngờ em nữa

Chúng ta hòa thuận, phải luôn hạnh phúc.” Thẩm Thần Bằng thở phào nhẹ nhõm, khẽ đẩy cô ra, nâng mặt cô lên hôn

Đêm đó, Đồng Hiểu không có bất cứ chút phản kháng nào mà luôn nghênh đón anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status