Tình nhân bé nhỏ của tổng tài xấu xa

Chương 100



Bị giật mình, mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ như trái táo chín, ngượng ngùng rút bàn tay nhỏ của mình về.

Vốn là di động Mạc Tử Bắc kêu, anh nở nụ cười, khóe môi mị hoặc chúng sinh như tươi cười làm cho Giản Tiểu Bạch càng thẹn thùng.

“Ngại quá, anh đi nghe điện thoại!”

Anh đột nhiên lễ độ làm Giản Tiểu Bạch rất kinh ngạc, người đàn ông trước mắt này luôn làm những việc khiến người ta kinh ngạc, lúc thì vô cùng lạnh lẽo lúc lại dịu dàng như nước. Haizz! Giản Tiểu Bạch cũng không biết người nào mới đúng là anh.

“Alo! Mẹ! Chuyện gì vậy?” Thì là mẹ gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia không biết nói gì chỉ thấy Mạc Tử Bắc cau mày, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn, trong ánh mắt như ẩn chứa một vướng mắc rất lớn, giống như có rất nhiều chuyện ưu sầu không giải quyết được vậy. Anh chau mày, trái tim Giản Tiểu Bạch cũng căng thẳng theo.

“Con không đi! Kệ hắn ta đi! Tự làm bậy thì không thể sống chẳng thể trách người khác!” Đột nhiên nghe Mạc Tử Bắc nói như vậy, cũng không biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra. Sau đó lại nghe anh nói: “Kẻ cặn bã đó, đừng có nhắc hắn với con, con không muốn quan tâm! Cũng không xen vào!”

Sau đó anh cúp máy.

“Sao vậy?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được quan tâm hỏi.

“Không có việc gì!” Mạc Tử Bắc không muốn nói.

Giản Tiểu Bạch trong lòng lại thấy thất vọng, vừa rồi anh còn nói muốn cùng cô như thế này, như thế kia, mới một hồi mà ngay cả tâm sự cũng không thể chia sẻ, còn có thể mong đợi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn sao?

Trong lòng có chút thất vọng nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì. Vẫn xoay mặt đi nhìn cảnh sắc bên ngoài. Giữa non sông tươi đẹp xa xa là núi xanh, cây bách xanh, cảnh sắc một màu xanh mượt mà.

Mạc Tử Bắc thấy cô không thèm nói năng gì thì trong lòng đột nhiên cũng ý thức được điều gì đó. Anh mỉm cười mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch, em còn nhớ Ôn Hướng Đình không?”

“?” Giản Tiểu Bạch lắc đầu.

“Còn nhớ một chi nhánh nhỏ trong công ty Ôn thị không?”

“À! Người đó hả!” Cô nhớ ra rồi.

“Sao vậy?”

“Hắn ta là anh hai cùng cha khác mẹ với anh!” Mạc Tử Bắc lần đầu tiên ở trước mặt người khác nói đến chuyện này, ngay cả bạn thân nhất của anh là Doãn Đằng Nhân cũng chưa từng nói như thế.

“!?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Vì sao anh lại không mang họ Ôn?”

“Anh theo họ mẹ, nói cách khác anh là con riêng của ba anh.” Anh cười tự giễu.

“Con riêng?” Giản Tiểu Bạch có chút kinh ngạc.

Lần đầu tiên biết chuyện của anh, cô mới phát hiện cô không hề biết gì về anh nhưng không hiểu sao cô luôn bị người đàn ông này hấp dẫn.

Mạc Tử Bắc gật gật đầu nói: “Ôn Hướng Đình làm tổng giám đốc của Ôn thị, kết quả làm hỏng hết xí nghiệp của lão Ôn. Hiện tại lão Ôn đang nằm viện, bản thân ông ta cũng không có nơi để đi. Mẹ anh muốn anh làm cho ông ta một chuyện. Em nói anh có thể cho ông ta không?”

“Còn cái tên xấu xa dê xồm kia thì sao?” Cô nhớ một lần nọ, hắn ta thiếu chút nữa đã hại cô. Nếu không có Mạc Tử Bắc, cô có thể đã bị gã đó làm nhục hoàn toàn. Hắn ta thích săn lùng những cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn.

“Hắn ta thất nghiệp rồi sao?”

“Ôn thị bị Doãn Đằng Nhân thu mua, công ty sụp đổ hắn ta tự nhiên phải thất nghiệp, hơn nữa thảm nhất là hắn ta lại trở thành thái giám.”

“Thái giám?” Gương mặt Giản Tiểu Bạch ửng đỏ: “Sao anh biết?”

“Hiện tại giới kinh doanh đều đang lan truyền chuyện này, nói là bị người ta lén cắt, anh lại thấy không phải. Có điều là hắn ta gieo gió gặt bão, mẹ anh quá lương thiện, cả đời bị người ta ức hiếp bây giờ lại thấy tội nghiệp hắn ta, bà muốn anh sắp xếp một chỗ cho hắn ta.

“À!” Giản Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng có chút thương cảm cho gã đó, nhưng nghĩ đến gã dê như vậy, làm thái giám khỏi phải gây tai họa người khác thì trong lòng cũng coi như thản nhiên. “Anh tính sao?”

“Không đáng để ý tới!” Mạc Tử Bắc căn bản không muốn nói những chuyện riêng của anh nhưng không biết vì sao anh lại muốn nói hết với cô.

Lúc này đồ ăn cũng được dọn lên.

“Đến nhà hàng nổi chính là để ăn cá. Em nếm thử đi, hương vị tuyệt đối ngon hơn món chúng ta thường ăn ở khách sạn bội phần.”

Giản Tiểu Bạch gật gật đầu, không có khẩu vị lắm. Mai Thiếu Khanh vừa đi, trong lòng cô dù sao vẫn thấy không thoải mái, không phải luyến tiếc mà là chưa sẵn sàng, làm cho cô cảm thấy rất áy náy. Cô quan tâm anh không đủ cho tới nay cũng không đủ.

“Sao vậy? Vẫn không muốn ăn?” Mạc Tử Bắc dừng ở ánh mắt của cô.

Cô cười tươi cầm đũa bỏ thêm một miếng cá hấp cho vào miệng nếm thử: “Uhm! Hương vị không tồi!”

Mạc Tử Bắc nghe cô nói như vậy trong lòng rất là thỏa mãn, cũng ăn một miếng. Đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy cảm động, cho dù chỉ là cùng ăn một bữa cơm như vậy anh vẫn thấy vô hạn hạnh phúc. Không cãi nhau, cảm giác thật tốt.

“Tiểu Bạch, chuyện lúc sáng anh đề nghị, em đã nghĩ kỹ chưa?” Mạc Tử Bắc nhẹ giọng hỏi cô, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.

“Đề nghị gì?” Giản Tiểu Bạch không hiểu đầu cua tai nheo.

“Em dọn đến ở cùng anh!” Mạc Tử Bắc đẹp trai ngời ngời ngồi ở chỗ kia chờ mong câu trả lời của cô.

Giản Tiểu Bạch khẽ giật mình, cho anh một nụ cười trông rất mâu thuẫn, cuối cùng vẫn từ chối. “Tôi không làm người tình của anh được không?”

“Muốn anh lấy trái tim ra theo đuổi sao?”

“Đúng vậy, không ngờ những lời đã nói 5 năm trước rồi mà anh vẫn còn nhớ.” Giản Tiểu Bạch khóe miệng chùng xuống, trong lòng hiện lên chút tang thương, 5 năm trước cô đã từng nói muốn cô thì cần lấy trái tim ra theo đuổi.

“Lời của em anh vẫn còn nhớ rõ, lấy trái tim ra theo đuổi rất dễ dàng!” Mạc Tử Bắc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô chậm rãi nói. “Năm năm trước, anh không hiểu, yêu đối với anh lúc đó mà nói chỉ là một sự trói buộc. Anh cũng đã bị trừng phạt, năm năm sau anh hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa!”

“Có thể tin anh được bao nhiêu đây?” Năm năm trước anh đã không thật lòng rồi đúng không, năm năm sau sao có thể nào mong đợi anh thật lòng?

“Em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!” Mạc Tử Bắc chỉ thiếu đường là moi cả trái tim ra cho cô xem.

“Vậy anh theo đuổi tôi đi, không can thiệp vào cuộc sống của tôi, cũng không giở bất cứ một thủ đoạn đê tiện nào, nếu cảm động thì tôi sẽ cho anh một điều bất ngờ kinh ngạc.”

Điều bất ngờ mà cô muốn nói chính là Thiên Thiên. Nếu Mạc Tử Bắc qua được thử thách cô sẽ để Thiên Thiên nhận anh. Nếu là anh vẫn là chó không thay đổi được bản tính thì cả đời này cô cũng sẽ không nói cho anh biết.

“Theo đuổi em?” Mạc Tử Bắc vừa nghe liền thấy nhức đầu. “Theo đuổi thế nào?”

“Anh chưa từng yêu sao?”

Mạc Tử Bắc muốn nói là chưa nhưng vậy chẳng phải nói anh rất bất tài sao? Vì thế lập tức anh nói: “Yêu rồi!”

“Ừ!” Giản Tiểu Bạch trong lòng có chút thất vọng, cô vẫn chưa yêu ai, tinh khiết như một tờ giấy trắng, vậy mà gã này đã yêu rồi thực là làm cho người ta chán nản mà.

“Vậy thì lấy những chiêu thức khi yêu ra mà theo đuổi tôi đi, có lẽ tôi sẽ vui vẻ chấp thuận sự theo đuổi của anh.”

“Hẹn hò?”

“Okie!”

“Xem phim?”

“Được!”

“Đi nước ngoài du lịch?”

“Cũng tốt!”

“Tặng hoa?”

“Cũng được!”

“Vậy có thể ở chung không?”

“Không thể!” Giản Tiểu Bạch lườm anh một cái. “Chẳng lẽ lúc nào anh yêu đương cũng sống cùng với bạn gái sao?”

“Ai biết được!” Mạc Tử Bắc trợn mắt, anh căn bản chưa từng yêu, chỉ là cùng phụ nữ quấn lấy nhau mà cũng chỉ toàn là phụ nữ tự động đưa đên cửa, anh chỉ việc hưởng thụ thôi thì sao phải nghĩ tới mấy chiêu thức này chứ, có điều không phải trên TV đều chiếu như vậy sao?

“Anh đã từng sống chung với ai đó sao?” Giản Tiểu Bạch không biết giọng của mình đã bắt đầu căng lên.

Mạc Tử Bắc khẽ chết lặng: “Sống chung?”

“Đúng vậy, anh với bạn gái anh vừa bắt đầu đã sống chung sao?” Câu hỏi của cô làm cho đáy mắt Mạc Tử Bắc hiện lên tia u ám khó có thể nắm bắt.

“Em hy vọng anh đã từng sống chung hay chưa từng sống chung?” Mạc Tử Bắc cũng không dám trả lời lung tung, lỡ như nói nhầm, rồi dẫm phải bom thì khốn.

“Anh!” Giản Tiểu Bạch chán nản. “Nói như vậy là anh đã từng sống chung với những cô gái khác? Nói đi mấy người rồi!”

“!” Mạc Tử Bắc cong khóe môi: “Đúng là có mấy người thật nhưng mà không có sống chung. Chuyện quá khứ thôi đừng nhắc lại nữa. Anh sẽ dựa theo yêu cầu của em mà theo đuổi em!”

“Không nhắc tới!” Giản Tiểu Bạch căng thẳng trong lòng: Nói như vậy anh đã sống chung với vô số cô gái sao?

Cô không tự chủ được lại nhìn anh thật sâu, gã này có gương mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, rắn chắc, sức khỏe cường tráng còn có cả cái khí phách kiệt ngạo bất tuân kia nữa. Một người đàn ông toàn thân tràn ngập sức hấp dẫn nam tính như thế đương nhiên sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Phụ nữ rõ ràng biết anh là một cái xoáy đen có thể chết người, rõ ràng biết chỉ cần tiếp cận anh thì sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đến cả sinh mệnh cũng không còn nhưng vẫn không thể khống chế muốn được anh chú ý. Cũng như cô lúc trước cũng đắm chìm vào trong sức hấp dẫn của anh, không thể tự kềm chế, cho tới hôm nay cô vẫn chưa thể tự thoát ra được.

Anh có mấy cái phụ nữ đều không quá đáng nhưng mà vì sao tim cô lại khó chịu thế này?

Sắc mặt Giản Tiểu Bạch không khỏi ảm đạm hẳn, lòng cô giống như là uống dấm chua vậy, buồn bực, ê ẩm, chua chát. Cũng đều là gã này, anh nhất định là con ma mà kiếp mệnh này không thể nào trốn thoát.

Thôi! Tùy mệnh đi! Cô đột nhiên tin tưởng vào số mệnh! Có lẽ tất cả đều có liên quan đến số mệnh.

“Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc thấy cô không nói gì thì có chút lo lắng.

“Hở!” Giản Tiểu Bạch trừng anh liếc mắt một cái: “Anh có nhiều cô như vậy vì sao tôi không thể có nhiều đàn ông như vậy? Thật không công bằng!”

Mạc Tử Bắc hoảng hồn: “Anh nào có nhiều cô như vậy.”

“Nói vớ vẩn, vừa rồi rõ ràng anh nói có rất nhiều phụ nữ đấy thôi.” Cô không ăn nữa, cầm túi lên định đi.

Trên thái dương Mạc Tử Bắc lấm tấm mồ hôi, đều do mình quá dối trá, ôi trời dẫm phải bãi mìn rồi. Mắt thấy cô muốn đi thì tóm lấy cổ tay trắng trẻo của cô: “Nghe anh nói đi.”

Giản Tiểu Bạch cứng đờ người, bỉu môi, cô nghĩ mình có phải đã quá nhỏ nhen rồi không: “Nghe anh nói cái gì?”

“Anh chưa từng sống chung với cô gái nào nhưng mà thật sự thì đã từng có qua lại với mấy cô.” Anh rất thẳng thắn thành khẩn. Đàn ông hơn ba mươi tuổi làm sao có thể chưa từng có người phụ nữ nào.

Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Từng có người phụ nữ khác, anh đã cùng với người phụ nữ khác anh còn cùng với mình, thật bẩn quá đi! Trong lòng khó chịu!

Cô bỏ bàn tay anh ra lạnh lùng nói: “Tôi không ăn nữa, anh mau lên đi!”

Cô lại trở lại ghế mình, chờ anh ăn xong.

Mạc Tử Bắc không biết mình đã nói gì mà rõ ràng hại cô tức giận như vậy: “Em cũng ăn đi!”

“Không ăn!”

“Ăn đi!” Anh hảo tâm khuyên.

Sao anh cứ cảm thấy bây giờ cảm giác cứ như là đang yêu vậy nhỉ? Cô bạn gái tức giận, còn anh còn thì vụng về trêu cho cô vui. “Bây giờ có tính là đang yêu không nhỉ? Anh đã trêu em rồi chẳng lẽ em muốn anh hôn sao?”

Giản Tiểu Bạch xì một tiếng bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô cũng hiểu mình có chút hẹp hòi, đều đã là chuyện quá khứ còn nắm lấy không buông, có phải là rất không độ lượng hay không. Sau đó cô nghĩ tới ba điều quy ước.

“Tôi hy vọng sau khi anh quen tôi sẽ không tìm những người phụ nữ khác. Nếu để tôi biết được thì cả đời này anh cũng đừng hòng biết được điều ngạc nhiên bất ngờ của anh là gì. Bây giờ chúng ta sẽ đặt ra ba điều quy ước.”

“Ớ! Okie! Em nói đi!” Mạc Tử Bắc sửng sốt, ban đầu là anh chủ động đề nghị chuyện này sao bây giờ lại thành cô chủ động vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status