Tình nhân bé nhỏ của tổng tài xấu xa

Chương 127



“Cậu không có thù oán với ai, cô Giản nhìn cũng không giống như có thù với ai, việc này thật sự rất kỳ quái!” Doãn Đằng Nhân trăm điều không thể giải thích được: “Vậy thì nguyên nhân là gì chứ?”

“Mình không biết, nhìn thực sự khiến người ta nghi vấn, khó hiểu. Hắn ta đến được một lần thì dù sao mình thấy vẫn có lần thứ hai. Hiện tại mình rất lo, không biết lần thứ hai sẽ đến khi nào.” Mạc Tử Bắc lo âu khiến Doãn Đằng Nhân rất là thông cảm. Hai người đang trò chuyện thì y tá đưa hai người cảnh sát đến.

Mạc Tử Bắc không muốn đánh thức Giản Tiểu Bạch, nhìn cô quá mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, lại còn bị mất nhiều máu như vậy. Anh không nỡ để cô lại nhớ lại cái cảnh tưởng khủng khiếp đó một lần nữa.

Lấy lời khai, cảnh sát đến phòng giám sát yêu cầu băng ghi hình. Toàn bộ hành trình đều có Doãn Đằng Nhân đi cùng nhưng cảnh sát cũng chưa đưa ra được một đáp án chắc chắn chỉ là suy đoán mà thôi. Nói là phải tra ra người này nhưng trong lòng Mạc Tử Bắc cũng không ôm ảo tưởng gì, anh chỉ có tự mình làm tốt công tác chuẩn bị chu toán mới bảo đảm không có sơ hở.

Cảnh sát đi rồi. Hùng Lập Tân đứng ở cửa có chút đăm chiêu nhìn khu nhà khám bệnh phía đối diện. Doãn Đằng Nhân sau khi đưa cảnh sát rời đi trở về liền phát hiện anh ta đang ngẩn người, nhịn không được đi đến hỏi: “Sao vậy? Đối diện có mỹ nữ sao?”

Hùng Lập Tân bật cười: “Tôi đối với mỹ nữ không để tâm lắm, trái lại anh Doãn nhìn rất hào phòng, chắc có rất nhiều phụ nữ rồi?”

“Ấy! Đừng nói lung tung. Người ta là đàn ông ngây thơ đấy!” Doãn Đằng Nhân lén nhìn cửa phòng bệnh, chỉ mong Tiểu Túc không có nghe thấy. Gần đây anh ta đúng là rất ngoan, chỉ có một cô gái là Tiểu Túc.

“À!” Hùng Lập Tân cười cười, không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn về phía đối diện ngẩn người.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Doãn Đằng Nhân lại bị khơi lên.

Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi rốt cuộc vẫn nói: “Trên tầng cao nhất tòa nhà đối diện có một kính viễn vọng hồng ngoại, nếu tôi không đoán sai có khả năng có người đang quan sát chặt chẽ tình hình của chúng ta ở bên này.”

“Á! Ở đâu? Sao tôi không thấy?” Doãn Đằng Nhân vội vàng hỏi.

Hùng Lập Tân chậm rãi đưa mắt nhìn phía đối diện, lại nheo mắt nhìn chòng chọc, một lát sau mới nói với Doãn Đằng Nhân: “Anh ở đây nhìn thẳng về tầng mười lăm tòa nhà đối diện, phòng thứ tư phía bên phải có một điểm đỏ, tự anh nhìn đi!”

Anh ta vỗ vai Doãn Đằng Nhân một cái rồi về phòng mình. Doãn Đằng Nhân bắt đầu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, đúng là có một điểm đỏ, nhưng như vậy cũng không thể kết luận đó là kính viễn vọng hồng ngoại.

“Đúng là kỳ quái, sao mình lại không phát hiện ra nhỉ? Tiểu tử này đúng là kinh người, rốt cuộc là làm sao phát hiện được? Mình đúng là khó hiểu muốn chết.”

Anh lầm bầm lầu bầu xong thì không biết Tiểu Túc đã chạy tới phía sau nhấc chân đá anh ta một cái: “Ngẩn ra đó làm gì?”

Doãn Đằng Nhân không chút kinh ngạc, quay người lại, cười nói với Tiểu Túc: “Cưng à, em nhìn tầng mười lăm đối diện, chỗ phòng thứ tư bên phải có phải có một điểm đỏ không?”

Tiểu Túc nheo mắt lại nhìn rồi kinh ngạc nói: “Kính viễn vọng hồng ngoại?”

Giọng của cô rất thấp nhưng Doãn Đằng Nhân vẫn nghe ra.

“Cái gì? Sao em biết? Anh cũng nhìn không ra, sao mà em thấy được vậy? Em cũng đâu phải là thiên lý nhãn cháu của con khỉ hoả nhãn kim tinh?”

“Không rảnh nói chuyện tào lao với anh. Tôi thấy nơi này thật sự rất nguy hiểm, tám phần chúng ta thật sự bị theo dõi. Có thể không phải chúng ta mà là Giản Tiểu Bạch.” Tiểu Túc rất nghiêm túc nói với Doãn Đằng Nhân.

Thấy cô không có vẻ gì giống như đang nói giỡn, Doãn Đằng Nhân nghiêm trang hẳn lên hỏi: “Chúng ta có nên qua phía đối diện xem một chút không?”

“Có lẽ không đợi chúng ta đến phía đối diện thì hắn cũng đã dời đi rồi. Từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ trong toàn bệnh viện, chúng ta còn chưa lên lầu e là đã bị hắn dời đi rồi.

“À! Nói có lý, Tiểu Túc anh yêu em chết mất thôi. Em thật sự là quá thông minh.” Doãn Đằng Nhân vuốt đuôi ngựa của Tiểu Túc.

Bị cô hung hăng trợn mắt lườm một cái: “Đừng có cho tôi nghe lời ngon ngọt đó. Tôi còn không biết anh cả ngày ra vẻ gian xảo, cà lơ phất phơ, từ trong ra ngoại đều buồn nôn. Đàn ông đàn ang hơn ba mươi tuổi rồi mà còn giả vờ thanh niên mười tám, mười chín. Anh đúng là có đủ ghê tởm. Tôi thực hối hận đã làm vệ sĩ cho anh, anh rõ ràng thân thủ tốt như vậy còn muốn tìm vệ sĩ, tôi thấy anh là có ý định bất lương.”

“Trời đất chứng giám, Tiểu Túc em dám nói em tiếp cận anh không có mục đích? Hừ hừ đến lúc đó bị anh phát hiện ra bí mật của em rồi thì cũng đừng trách anh!” Doãn Đằng Nhân ra vẻ hung ác cảnh cáo.

Túc Nhĩ Nhiên lườm anh ta một cái rồi trở về phòng bệnh. Doãn Đằng Nhân thấy cô không thèm để ý thì chỉ muốn ngay lập tức xử lý cô nhưng mà vẫn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.

Gọi Mạc Tử Bắc ra rồi đem phát hiện vừa rồi nói cho Mạc Tử Bắc biết. Mạc Tử Bắc vừa nghe được tin này liền lập tức căng thẳng: “Nhân, mình thấy mình nên chuyển Tiểu Bạch về Mạc thị thôi! Mình thật sự không biết có thể tiếp tục kiên trì nữa không. Mình sợ rồi!”

Nhìn anh thực yếu ớt, Doãn Đằng Nhân cũng rất hiểu. “Có điều chúng ta phải thương lượng với Hùng Lập Tân một chút đi! Mình thấy anh ta thật sự không phải người bình thường.”

“Ừ!” Mạc Tử Bắc đồng ý.

Bọn họ gõ cửa đi vào phòng Hùng Lập Tân. Hùng Lập Tân đang ngồi ở trên sô pha nhíu chặt mày lại. Nhìn thấy bọn họ đi vào, trên mặt anh ta lại treo lên nụ cười ôn hòa.

Mạc Tử Bắc nói thẳng ý của mình: “Tôi muốn trực tiếp đưa Tiểu Bạch về Mạc thị. Hiện tại tôi thực sự lo cho cái chỗ như ở bệnh viện này. Nhân viên quá phức tạp, tôi không thể mạo hiểm.”

“Nhưng mà, nhưng mà lỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?” Lâm Hiểu Tình không thể không nói xen vào.

“Tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất đến Mặc thị chữa bệnh. Điều kiện sẽ không kém so với bệnh viện bao nhiêu.”

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Nhưng nếu lại xuất hiện tình huống xuất huyết nhiều như chiều nay thì dọc đường anh từ Mạc thị đưa cô ấy đến bệnh viện này có lẽ cô sẽ ấy chết mất.”

“Ơ!” Mạc Tử Bắc lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đứng không vững: “Anh Hùng nói rất có lý. Tôi không nghĩ tới.”

Nếu Tiểu Bạch mà chết thì anh không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Chỉ mới nghĩ tới mà cả người đã đổ mồ hôi, tay chân lạnh ngắt, trái tim cũng như một như một miếng.

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên tăng cường cảnh giác. Đợi ba ngày nữa cơ thể của cô ấy hồi phục tương đối rồi mới tính chuyện trở về được!” Hùng Lập Tân nói ra đề xuất của mình. “Đương nhiên nếu mọi người muốn thì hiện tại đi cũng được. Có điều xin đứng ở lập trường của Tiểu Bạch mà suy nghĩ một chút đi!”

“Cứ theo như ý anh Hùng đi. Là Mạc tôi lo lắng quá. Không sao tôi sẽ bảo vệ tốt mẹ con họ, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Không, tôi cảm thấy chuyện này không phải đơn giản là nhắm vào Tiểu Bạch.” Lâm Hiểu Tình đột nhiên nói. “Vừa rồi tôi hình như nhìn thấy có người làm động tác bắn tôi.”

Lời của cô vừa ra khỏi miệng đã bị Hùng Lập Tân vội vàng cười phủ nhận: “Em gần đây quá mệt mỏi nên có thể nhìn nhầm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status