Tình nhân tuổi 18

Quyển 2 - Chương 56: Tự tìm coi thường



Nhìn thấy khuôn mặt tối cùng hai mắt thâm quầng, Vũ Tình kinh hoàng. "Vũ Hân, em làm sao vậy?"

"Chị, em bây giờ không có tiền, chị có thể đưa cho em một ít không!" Gặp mặt câu nói đầu tiên của Vũ Hân là muốn tiền!

Người phụ nữ này rất sĩ diện, tóm lại cho dù nghèo túng đến đâu, vẫn luôn làm ra vẻ cao sang!

Vũ Tình cau mày, chẳng lẽ các người chỉ biết tới cô khi không có tiền sao? "Thật xin lỗi, trong tay chị bây giờ không có tiền!"

Nghe được Vũ Tình nói như vậy, Vũ Hân nắm chặt tay nụ cười trên mặt chợt đanh lại, nhưng ngay lập tức lại điềm đạm đáng yêu. "Chị, em muốn đi làm kiếm tiền, chị biết em không có công việc, em không thể cả ngày rảnh rỗi! Trước kia Thang Duy Thạc nuôi em, bây giờ em chỉ có thể dựa vào mình!"

Nghe lời nói đó, Vũ Tình cảm kích và xấu hổ."Vậy em phải đi tìm cái công việc đi, Vũ Hân em đã tốt nghiệp đại học, tìm một công ty để làm thật dễ dàng!"

Năm đó mình làm như chết để em trai và em gái đến trường, chỉ mong là bọn chúng sau khi lớn lên có thể tìm được công việc tốt, có thể có cuộc sống tốt!

Vũ Hân lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, uống một ngụm nước trái cây nói: "Chị, em là vợ Thang Duy Thạc, ở giới kinh doanh rất nhiều người đều biết em! Em không muốn bị người ta cười, chị, em thật không muốn bị người cười! Chị, em nghĩ muốn mở shop thời trang, muốn làm bà chủ!"

"Vậy khi em ly hôn, Thang Duy Thạc không phải cho em tiền sao? Tiền đó chắc là cũng đủ em mở tiệm?" Mỗi khi nghĩ đến Thang Duy Thạc là chồng em gái, trong lòng Vũ Tình rất khổ sở, khổ sở và đau đớn!

Vũ Hân cúi đầu, nói dối: "Chị, tiền đặt cọc rất nhiều. Nhưng chị nghĩ xem em có cuộc sống nữa, mẹ muốn khám bệnh, sinh hoạt phí, em trai ở nước ngoài cũng muốn em gửi tiền, sao mà đủ dung hết được ạ?"

Thật ra sau li hôn, Hoàng Vũ Hân chỉ đưa mẹ một chút tiền. Mà ở nước ngoài em trai căn bản là không cần tiền của cô!

Phí phụng dưỡng kia đều do Vũ Hân xài hết! Vũ Tình không biết tính chân thật trong lời này, trong lòng cô phân vân!

"Chị, có tiền em nhất định trả lại chị!" Nhìn ra do dự của cô, Vũ Hân nói nhanh!

Suy nghĩ trong chốc lát, Vũ Tình thở dài hỏi: "Vậy em muốn bao nhiêu tiền? Nhiều chị cũng không có!"

"Chị, em chỉ mượn năm mươi ngàn!" Cô vươn năm ngón tay! Thật ra cô muốn một trăm ngàn, nhưng sợ chị mình không cho, vẫn năm mươi ngàn là tốt nhất, còn lại về sau nói sau!

Nghe con số, trong lòng Vũ Tình run lên. "Chị làm sao có nhiều tiền như vậy, chị kiếm không ra!"

"Chị, chị có thể hỏi anh rể, anh ấy có tiền!" Lúc này miệng Vũ Hân thật ngọt, kêu Thang Duy Thạc là anh rể!

Vũ Tình dùng sức lắc đầu. "Không, chị chưa từng hỏi anh ấy tiền!" Đúng vậy, dù Vũ Tình và Thang Duy Thạc ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ Vũ Tình đều là xài tiền của mình! Thang Duy Thạc làm việc bận rộn, cũng không chú ý tới điểm này!

"Chị, chị vì em mượn tiền anh ấy được không?" Vũ Hân vẻ mặt khát vọng nhìn Vũ Tình, che dấu hận ý mãnh liệt của cô!

Lần nữa dây dưa và khuyên rã họng, Vũ Tình có vẻ thật khó xử. "...... Được rồi, thế thì ~ ngày mai chị đưa cho em!"

Ngày mai? Không được, bây giờ toàn thân cô bắt đầu ngứa! "Chị, ngay bây giờ được không? Em muốn lấy tiền đặt cọc cửa hàng trước, em sợ người ta đến trước! Chị, bây giờ lấy tiền đến đây đi!"

Cơn nghiện lên rồi, toàn thân Vũ Hân run run lên. Hình ảnh trước mắt đã trở thành ba người, hai mắt trở nên dại ra. "Chị, cho em đi!"

Vũ Tình nhìn Vũ Hân kỳ quái, khó hiểu vì sao cô gấp như vậy! "Vũ Hân em làm sao vậy, giống như thật mỏi mệt?"

Ngáp một cái, nước mắt chảy ra. "Đêm qua không ngủ yên, vì chuyện mở tiệm thôi!"

"Ấy!" Nhìn thời gian trên di động, cô đi ra ngoài đã một thời gian! "Vũ Hân, ngày mai chị cho em tiền! Được không, bây giờ chị phải đi làm, không có cách nào khác!"

"Chị, vậy chị trước cho em ít tiền đi! Trước cho em lấy ba mươi ngàn được không? Em muốn mua vài món quần áo!" Vũ Hân giữ chặt tay Vũ Tình không cho đi!

Cơn nghiện lên, Vũ Hân ngáp thêm một cái, hơn nữa toàn thân run run!

"Em về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn em thật mệt?" Vũ Tình nghi hoặc nhìn chằm chằm, cảm thấy cô không giống cô nữa!

"Không — không, không!" Vũ Hân rất nhỏ nói, bứt rứt tinh thần!

Đúng lúc này xuất hiện hai thanh niên đi vào, không phải là ba bốn thanh niên mới đúng.

Nhìn thấy Vũ Hân, ra vẻ quen biết cười nói. "Ố, đây không phải cô nàng giàu có của chúng ta, thật khéo ở trong này gặp được em nha!"

Vũ Hân giận trừng mắt liếc bọn họ, ra vẻ không quen biết. "Các người nhận sai người, tôi không biết các người!"

"Ế, em thật là vô tình ớ, mấy tháng trước em còn tìm anh chơi mà!" Chàng trai vẻ mặt bị thương nói, sau đó giơ lên cổ tay lên khoe chiếc đồng hồ sang trọng. "Đây là lễ vật em tặng cho anh nè, chẳng lẽ em đã quên một đêm tuyệt vời của chúng ta sao?"

Vũ Tình hiểu được bọn họ có quan hệ gì, trong lòng cuồng đau một trận! Vũ Hân sao có thể trơ trẽn như thế, cùng một lúc quan hệ với nhiều người đàn ông như vậy? "Vũ Hân, tiền chị không thể cho em mượn!" Cô không thể tiếp tục đưa em mình tiền để cô tiêu xài như vậy!

Nói xong, Vũ Tình xoay người rời đi!

Vũ Hân gạt mấy tên đang dây dưa mình ra, chạy theo ra ngoài!

"Vì sao không cho em mượn? Chị đoạt chồng của em, bây giờ em chỉ lấy ít tiền, chị còn không đưa em sao?" Nhìn thấy chị cô quyết tâm không cho mình tiền, Vũ Hân điên cuồng hô lớn!

"Chị không hy vọng cho em tiền, rồi em lại tiêu xài hoang phí như vậy! Chị không hy vọng em đi cùng những người đàn ông như vậy! Vũ Hân, em không thể trở nên trơ trẽn như vậy!" Hy vọng cô có thể tự giải quyết mọi chuyện thật tốt, Nói xong, gạt tay Vũ Hân ra rời đi!

"Hạ Vũ Tình, cho dù là tôi có làm loạn, vẫn còn tử tế hơn cô, cô là đồ rẻ tiền, không tư cách nói tôi!" Vũ Hân hổn hển, chặn đường Vũ Tình lớn tiếng hét.

Vũ Tình ngây người, cô thật không ngờ mình làm tất cả để nuôi dưỡng em gái, giờ đây cô ấy lại đối xử với mình như vậy!

"Cô nhìn cái gì? Tôi nói không đúng sao? Cô là đồ rẻ tiền, cô cho mình là thanh cao với tôi sao?" Vũ Hân vẻ mặt xấu xa la to trước mặt Vũ Tình!

Bốp –

Tiếng vang thật lớn trên khuôn mặt xinh đẹp Vũ Hân vang lên.

Hoàng Vũ Hân ngây ngẩn cả người, khẽ vuốt hai gò má mình! Hai mắt Vũ Tình đỏ ửng nhìn em gái, cô không hối hận đánh em mình chút nào, một chút cũng không!

"Cô dám đánh tôi, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cô chỉ là đồ rẻ tiền, gái bao!" Hoàng Vũ Hân không thèm để ý hình tượng, lột mặt nạ ra hoàn toàn!

Không cho cô tiền, cô không cần phải ngụy trang nữa, tận tình mắng chị mình. "Cô, giật chồng của tôi! Cô cho là cô tốt đẹp gì, cô còn có mặt mũi nói tôi!"

Bốp —

Lại một bàn tay dừng ở trên mặt Vũ Hân, nước mắt Vũ Tình cũng chảy theo. "Vũ Hân, sao em có thể nói như vậy với chị? Em sao có thể nói như vậy từ nhỏ chị đã chăm sóc em, làm hết sức để em được tới trường? A?" Vũ Tình thương tâm rất nhiều lớn tiếng hô, nước mắt ngày càng trào ra!

"Ha ha, đừng tự cho mình tốt như vậy! Cô đừng đê tiện kiếm cớ như vậy, gặp được người đàn ông như Thang Duy Thạc, cô đương nhiên không thể buông tha!" Vũ Hân một chút cũng không cảm ơn, một chút cảm kích cũng không!

Điều này thật làm tổn thương Vũ Tình, trời ạ, cô có phải rất hồ đồ, có phải rất ngu ngốc không? Mẹ cô đã giáo huấn cô một lần, từ nhỏ đều yêu thương em gái, giờ lại em gái dạy bảo cô lần nữa.

Cô hi sinh tuổi thanh xuân, học hành và tất cả mọi thứ, cô là vì cái gì? Đều là vì ai?

Cô lo cho cuộc sống bọn họ, thế nhưng đổi lấy chỉ toàn là khinh thị và nhục mạ!

Mấy người này không chỉ không xem cô là ân nhân, càng không xem cô là người thân!

Tốt, cô ta mắng thật tốt!

Cô Hạ Vũ Tình không nợ em gái cái gì, cái gì cũng không thiếu!

Vì Vũ Hân căn bản không xứng làm cô cảm thấy bị mắc nợ, căn bản không xứng!

Vũ Tình đè lại đau đớn trong lòng, lau đi nước mắt. "Vũ Hân, hôm nay hai bạt tay này chị đòi lại công bằng. Chị cũng đã sai lầm rồi, là chị phạm phải, là tự tìm lấy! Về sau, về sau em đừng tới tìm chị, chị sẽ không cho em tiền, một chút tiền cũng không!"

Cơn nghiện đột kích, Vũ Hân bỗng quỳ rạp xuống đất, bắt lấy tay Vũ Tình. "Cho em tiền, cho em tiền! Chị, em sai rồi, em sai rồi, chị đánh em đi, chỉ cần chị cho em tiền, chị muốn đánh như thế nào đều có thể! Là em sai, là em sai!"

Vũ Tình thương tâm muốn chết, hất tay cô, chạy vào công ty!

————————————–

Vũ Tình cúi đầu che miệng, cắm đầu chui vào thang máy. Khi ý thức được đụng một người đàn ông thì chân mình đã giậm lên giày da!

Ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, lung tung gật đầu xin lỗi. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không chú ý tới!"

Khi nhìn thấy khuôn mặt như hoa lê người ấy biểu tình giật mình. "Dĩ Lam, cô là Dĩ Lam......"

Lau nước mắt, cô trả lời đối phương, nói: "Không, tôi không phải!" Nói xong, hai mắt mở lên nhìn đối phương, trong lòng nhất thời cả kinh. Trời ạ, người đàn ông trung niên này thật uy nghiêm, cô căn bản không dám nhìn thẳng. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng vào ông!"

Loại này cảm giác thật áp bức khiến cô lại xin lỗi, hơn nữa còn cúi đầu. Người này nhất định là nhân viên cao cấp, hay là khách quý của công ty!

"Cô tên là gì?" Không, cô ấy không phải là Dĩ Lam, cô ấy còn trẻ, chỉ có hai mươi mấy tuổi. Dĩ Lam của ông giờ đây phải là người phụ nữ năm mươi tuổi!

Cô gái trước mắt này và Dĩ Lam chỉ là có khí chất tương tự mà thôi!

Loại uy nghiêm này cảm thấy thật áp bức, khiến Vũ Tình ngoan ngoãn đáp: "Tôi là Hạ Vũ Tình!"'

"Aaa –" Đoạn Hồng Đào 'aa' một tiếng, như là có một mất mát và tiếc nuối.

Vũ Tình không dám thở mạnh, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, tiên sinh! Tôi~ tôi muốn về làm việc, có thể chứ?"

"À, được thôi!"

Giống như nghe được 'Vô tội nên phóng thích', Vũ Tình vội đi ra chỗ thang máy!

————————————–

Vũ Hân không có được tiền, vì để có được thuốc phiện, không thể thoát khỏi kiếp tiếp khách.

Từ một cô gái cao ngạo cô hoàn toàn trở thành một người đàn bà rẻ tiền, dù là loại khách nào, cô điều tiếp nhận!

Nhưng tiền mỗi ngày, cô không mua được quần áo xinh đẹp, không mua được đồ trang điểm cao cấp, càng không cho bà Hạ được một đồng!

Tất cả tiền đưa thẳng cho Hắc Bì, đổi lại chỉ được một túi bột trắng!

Mỗi khi cô hít xong, đều hung hăng mắng Hạ Vũ Tình thật lớn, không chỉ một lần thề sẽ nhất định bắt Vũ Tình trả giá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status