Tĩnh nữ truyền

Quyển 3 - Chương 25: Bắt đầu ra giá


Lông mày của Kim Bích Đạc trong nháy mắt nhảy lên, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: "Thì ra thiếu niên họ Hoàng Vũ đã đánh bại Hoa huynh ở Túy Đông Tuyết của Khúc thành lại là cô nương sao?"

Kim Bích Đạc vừa nói ra lời này, sắc mặt người ở chỗ này đều khẩn trương lên.

Tầm mắt của Quan Vân Nghĩa nhìn về phía Hoa Ngọc Dung và Phượng Tĩnh Xu mang theo ý chế nhạo "thì ra là như vậy" và "ngươi cũng có ngày hôm nay", Hoa Ngọc Dung thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Khanh Dĩ Yên lại nhìn Phượng Tĩnh Xu với vẻ ghen ghét, thầm hận nàng lại hấp dẫn sự chú ý của người khác một lần nữa, đặc biệt là sự chú ý của Kim Bích Đạc, nàng đã phí sức để đi theo Kim Bích Đạc ra sao, lại vẫn không lấy được vài phần kính trọng của hắn, mà nữ nhân này vừa tới liền hấp dẫn được sự chú ý của hắn, bảo làm sao nàng không hận!

Tịch Thấm Nhụy thì lộ ra vẻ tò mò cùng với dò xét nhìn Phượng Tĩnh Xu, lòng ngạc nhiên nữ tử trước mắt có dung mạo nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú này lại thật sự đánh bại đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung như trong lời đồn sao? Tuổi nhỏ hơn Hoa Ngọc Dung thì coi như xong, khiến người ta giật mình là "hắn" lại là một nữ nhân! Đây thật đúng là tài nữ đó!

Phượng Tĩnh Xu lại bị một câu nói của Kim Bích Đạc làm cho sắc mặt biến hóa, bây giờ nàng đã mặc trang phục nữ nhi, cho dù đêm đó người thân cận đến hiện trường cũng không thể nào nhận ra nàng, mà tên nam nhân trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã liền nhận ra, xem ra tên nam nhân này quả thật không đơn giản!

Lúc này Quan Nhạc Huyên mới hưng phấn kêu lên: "Kim công tử, ngươi nói thật sao? Biểu ca thật bại bởi Tĩnh Xu muội muội?" Nhìn thấy Kim Bích Đạc khẳng định gật đầu một cái, nàng ha ha cười nói: "Biểu ca, ngươi thật kém đó! Thế mà lại thua bởi Hoàng Vũ muội muội! Ha ha ha!" Sau đó lại đưa tay vỗ vai Phượng Tĩnh Xu, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng: "Tĩnh Xu muội muội, muội được lắm đấy! Nhanh nhanh nhanh, mau nói cho tỷ tỷ biết tình huống lúc đó như thế nào đi, biểu ca thua muội như thế nào? Oa, không nhìn ra muội còn là một tài nữ đó!"

Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng, nói: "Cái này cũng không phải là chuyện lớn gì, " ánh mắt xoay chuyển, thản nhiên cười với Kim Bích Đạc, nói: "Đều nói người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, chắc hẳn Kim công tử còn biết rõ hơn muội, không bằng Huyên tỷ tỷ mời hắn nói xem thế nào?"

"Ha ha ha, được, Kim công tử, ngươi nói cho chúng ta biết một chút chứ?" Quan Nhạc Huyên lập tức chuyển sang Kim Bích Đạc.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người còn lại, Kim Bích Đạc cười đồng ý, nhưng lại giơ lên bàn tính trước ngực. Quan Nhạc Huyên thấy thế khẩn trương kêu nói: "Ai ai ai, Kim công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Kim Bích Đạc lấy ánh mắt vô tội nói: "Kim mỗ đang tính toán các vị nên trả cho ta bao nhiêu tiền!"

"Trả tiền?" Quan Nhạc Huyên trợn to hai mắt, "Chúng ta lại không làm gì, làm chi phải trả tiền cho ngươi?"

Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, đều nói đống vàng đống bạc, cũng phải tính qua bàn tính vàng, bám víu nói chuyện tình cảm với nhau, phải xem bàn tính vàng có công bằng không, xem ra Kim công tử này lại thích vơ vét của cải! Vì vậy lập tức trong lòng cũng đã ra bàn tính nhỏ, tiến lên một bước nói: "Kim công tử, xin hỏi, ta đưa ra đề mục cho Hoa huynh không biết Kim công tử đã có đáp án chưa?"

Nhìn thấy Kim Bích Đạc lắc đầu, Phượng Tĩnh Xu liền nói: "Không bằng như vậy đi, tiểu nữ tử sẽ dùng đáp án này tới thuê Kim công tử kể chuyện một lần, thế nào?"

Kim Bích Đạc vừa nghe, ở trong lòng tính toán, Phượng Tĩnh Xu thấy thế, lại nói: "Nếu như Kim công tử cảm thấy hôm nay ta công bố đáp án đề mục ra ngoài cũng chưa có giá trị, vậy ta lại dùng ẩn ngữ tới trao đổi đi!"

Ánh mắt Kim Bích Đạc sáng lên, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, bắt đầu cò kè mặc cả: "Năm!"

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu: "Hai."

Kim Bích Đạc nhượng bộ: "Bốn!"

Phượng Tĩnh Xu vẫn lắc đầu, "Hai."

Hai mắt Kim Bích Đạc càng phát ra sáng ngời, đến khi nhìn Phượng Tĩnh Xu, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt lại mơ hồ tản ra ánh sáng vàng mê người, , "Ba!"

Phượng Tĩnh Xu vẫn lắc đầu, "Hai."

Lúc này Kim Bích Đạc cũng không nhượng nữa, kiên trì nói: "Liền ba, ta không thể bớt nữa!"

Phượng Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt kiên trì của Kim Bích Đạc, suy tính một lát, thở dài nói: "Được rồi, ba thì ba!"

Đám người ở một bên thấy hai người ở trong đại sảnh cò kè mặc cả, đều có chút trợn tròn mắt —— hai người này, cũng không nhìn thấy đang làm việc ở đâu sao! May mà trận cò kè mặc cả này coi như thuận lợi, nhanh chóng kết thúc, sau đó Kim Bích Đạc cất giọng, vừa muốn bắt đầu nói, người hầu báo tin lại đi vào: "Lão gia, trang chủ Ngọc Tranh trang và bảo chủ Yến gia bảo đến!"

"Phụ thân!" Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên đồng thời kêu lên.

Lúc này, một người làm khác lại đi lên: "Lão gia, cục trưởng An Toàn cục mang theo phu nhân Phong Thanh, trang chủ Tĩnh trang mang theo phu nhân Hoa Dung, trang chủ Tố Ly trang mang theo phu nhân Tuyết Ảnh, từ chủ Hoa Gian từ mang theo phu nhân Nguyệt Phi tới chơi!"

"Mau mau cho mời!" Thoáng cái liền tới mấy nhân vật quan trọng, Quan Vân Nghĩa cũng cẩn thận lên.

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, cùng hai người Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh nhìn nhau một cái, Phong Thanh? Hoa Dung? Tuyết Ảnh? Nguyệt Phi? Tứ đại tỳ nữ này, hành động thật là nhất trí!

Những năm gần đây ngoài Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh ra Phượng Tĩnh Xu chưa từng thấy qua những người khác của vương phủ, nghe nói tứ đại tỳ nữ này tiếp chưởng tất cả sản nghiệp dưới tay Duy nhi, chia ra thành lập Phong Trạch môn, Tĩnh trang, Phiêu Tuyết trang và Lạc Nguyệt bảo, hơn nữa chia ra gả cho thủ hạ của Tĩnh Ảnh chính là tứ đại thủ lĩnh của tổ chức —— cục trưởng An Toàn cục Dụ Nhiên Vũ, quân lệnh Quân Cơ xử Quân Đan Hiên, trang chủ Tố Ly trang Trang Trạch Dung và từ chủ Hoa Gian từ Hoa Song Tư, ban đầu nghe sơ sơ Phượng Tĩnh Xu còn cười thật lâu, trêu ghẹo nói nàng có sở trường ghép thành đôi đây à! Tứ đại tỳ nữ này cũng không uổng ban đầu Phượng Tĩnh Xu tự mình chọn lựa, trong mười năm đều thay đổi lớn, không còn khúm núm như trước kia nữa, trở nên tự tin, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau đã khác, triệt để thay đổi cách nhìn, huống chi từ biệt mười năm, có thể có thành tựu như ngày hôm nay Phượng Tĩnh Xu cũng vì họ cảm thấy vui mừng.

Vì không ảnh hưởng Quan Vân Nghĩa chiêu đãi khách, cũng vì tránh cho lúc bốn tỳ nữ nhìn thấy nàng kích động đến làm người ta sinh nghi, Phượng Tĩnh Xu đề nghị đoàn người đến hậu viện, không quấy rầy Quan Vân Nghĩa, vì vậy đoàn người trước khi khách nhân đến đã rời khỏi phòng tiếp khách, nghe Kim Bích Đạc kể chuyện.

Buổi tối hôm đó Phượng Tĩnh Xu liền gặp mặt bốn tỳ nữ, mấy người tất nhiên kích động một hồi, sau đó cầm đuốc soi bóng đêm, kể rõ mọi việc thay đổi trong mười năm này. Từ bốn tỳ nữ lại nói một lần nữa cho nàng biết, trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, vì vậy nói với Nguyệt Phi: "Nguyệt, Thiên Hạ thương sao rồi?"

Nguyệt Phi sững sờ, lập tức nói: "Tiểu thư, bây giờ đã dựng xong Thiên Hạ thương rồi, hơn nữa đồ vật bên trong cũng đều đã đến nơi."

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Làm tốt lắm, " trầm ngâm một lát, lại phân phó nói: "Hiện giờ ngươi bắt đầu toàn lực chuẩn bị Hạnh Lâm đường, quy mô càng lớn càng tốt!"

Ba người Phong Thanh, Hoa Dung, Tuyết Ảnh nhìn thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu có hơi nghiêm túc, lòng cũng khẩn trương theo, Tuyết Ảnh là người không nhịn được nhất, lập tức hỏi "Tiểu thư, tại sao phải chuẩn bị gấp nhiều dược liệu thế?"

Phượng Tĩnh Xu ưu sầu lo lắng nhìn phương xa, nhỏ giọng mà nói: "Hiện giờ e là sắp có biến, chuẩn bị sớm cũng tốt!"

Mây đen phía chân trời cuồn cuộn bay tới, là thời tiết sắp thay đổi, còn nhanh hơn so với dự liệu của Phượng Tĩnh Xu......

Sau hai ngày ở Tuyên Bình bảo làm sâu gạo, sáng sớm, rốt cuộc ở trong tiếng huyên náo, mở ra đại hội võ lâm mở màn.

Nơi diễn ra đại ở sau lưng Tuyên Bình bảo. Thành Tuyên Bình được xây lên, sau lưng còn có một khối đất trống lớn, là Tuyên Bình bảo đặc biệt mở ra cho môn đồ tập võ tu hành hoặc là mời dự họp như đại hội võ lâm, mà nửa tháng trước khối đất trống đã sớm bố trí xong, ngay giữa một vùng đất khổng lồ dùng hàng rào gỗ vòng quanh, ước chừng lớn bằng một sân đá bóng tiêu chuẩn, ngay phía trên sân bày bốn bộ bàn ghế lớn bằng gỗ tử đàn, hai bên lại bày chừng hai mươi bộ bàn ghế nhỏ hơn, ở phía sau hơn hai mươi bộ bàn ghế lại cần thận đặt nhiều băng ghế dài, tuy người trong giang hồ không quan tâm đứng xem tranh tài như vậy một hai ngày, ,nhưng một số lễ tiết cần thiết phải suy tính đến, hơn nữa ngày hôm đó trời bắt đầu nóng bức lên, khó đảm bảo những đại hán này đứng xem bởi vì mấy lời nói không tốt mà dấy lên tranh đấu, cuối cùng vung tay, cho mấy chỗ ngồi, mọi người đều rất cao hứng xem chiến một cách hòa thuận, mặc dù khó tránh khỏi có sự phân tranh thắng thua, nhưng ít nhất sẽ không ra chuyện gì lớn.

Sân đấu nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn, trên dưới đều phải đi qua con đường đặc biệt, mà trên con đường được rất nhiều người được phái tới từ khắp giang hồ canh giữ, trong đó cũng có không ít quan binh.

Cùng nhau đi tới, Phượng Tĩnh Xu đã nhìn thấy có không ít quan binh triều đình canh giữ, xem ra đại hội võ lâm còn dẫn tới sự chú ý của triều đình! Có điều suy nghĩ một chút cũng đúng, xưa nay triều đình và giang hồ đều không can thiệp lẫn nhau, giang hồ gần như phân chia đất nước thành hai phần, mà Minh chủ võ lâm cũng được tính là hoàng đế một cõi, hiện tại hoàng đế sẽ phải thay người, hoàng đế chính quý ít nhiều cũng cần phải quan tâm một chút chứ?

Khi đoàn người Phượng Tĩnh Xu đến, trên đại hội đã đông nghịt người, mỗi người trong các môn phái đều đang lớn tiếng nói chuyện, chỗ nào cũng trò chuyện, mấy hậu bối nhỏ tuổi non nớt chưa từng thấy qua sự kiện lớn dưới sự hướng dẫn của sư huynh sư tỷ tới chào hỏi mấy môn phái quen biết, có mấy sư huuynh đệ đồng môn đang thảo luận chiêu thức tỷ võ, một nhóm sư bá đồng môn có bối phận cao hơn cũng dẫn mấy hậu sinh vãn bối tới làm quen với những tiền bối đức cao vọng trọng, mà còn lại mấy người chưởng môn thanh thản ngồi ở hai bên luận võ, thổi trà, hoàn toàn là bộ dáng cao nhân một phái.

Khi người phụ trách sự kiện mang theo đoàn người Phượng Tĩnh Xu tiến vào, đám người trong chốc lát an tĩnh, cũng trợn to hai mắt nhìn đoàn người đi tới. Trong đám người này, lấy Phượng Tĩnh Xu cầm đầu, bên cạnh nàng là hai người Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư, sau hai người là Tĩnh Ảnh, phía sau nữa chính là bốn đại tỳ nữ Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt và phu quân của các nàng.

Nhận ra Phong Hoa Tuyết Nguyệt và phu quân của các nàng, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn đi Phượng Tĩnh Xu phía trước, trong lòng khó hiểu vị thiếu nữ này, đều nghĩ nàng thật sự không biết trời cao đất rộng, mấy người sau lưng nàng kia có lai lịch không nhỏ, nhưng nàng lại không có danh tiếng gì mà đi ở trước mặt bọn họ, thật sự to gan rồi!

Lập tức, trong đám người đã có người bắn ánh mắt khinh miệt về phía Phượng Tĩnh Xu.

Đoàn người Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh đi tới bàn ghế phía bên trái vừa thấy lại chỉ có tám bộ bàn ghế là giữ lại cho bọn họ, hiển nhiên là không chuẩn bị cho bốn người Phượng Tĩnh Xu. Người bên cạnh nhìn thấy, chủ nhân của mình cũng không có vị trí, sao mình dám ngồi đây? Vì vậy cũng ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu phất tay một cái, nói: "Đều ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng, khiến người ta sinh nghi, " nói xong nhìn chung quanh một chút, sau đó phất tay, tiếp tục đi, dửng dưng đi tới chỗ trống phía trước mấy bộ bàn ghế bên trái, sau đó nhìn chung quanh, thoả mãn gật đầu, nói với Tĩnh Ảnh: "Là chỗ tốt để quan sát."

Tĩnh Ảnh vừa nghe, vỗ vỗ tay, sau đó từ cửa đi vào hơn mười người hầu đang ôm đồ trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status