Tĩnh nữ truyền

Quyển 3 - Chương 36: Trận chung kết (3)


Trận tỷ thí thứ hai, dưới một tiếng "nhận thua" của Phong Bất Điên mà kết thúc.

Mặc dù hai người đều đã đi xuống võ đài, mọi người đều vẫn đắm chìm trong cuộc tỷ thí đặc sắc vừa rồi.

Phượng Duy Tĩnh khí định thần nhàn trở lại bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, Tuân Thư vỗ vỗ tay "bốp bốp" , ngây thơ tán thưởng nói: "Tĩnh ca ca, huynh rất lợi hại đó!"

"Hả? Thư nhi xem hiểu sao?" Phượng Duy Tĩnh dịu dàng cười một tiếng, nhìn vẻ mặt Tuân Thư ngây thơ hỏi.

"Thư nhi đương nhiên nhìn hiểu!" Tuân Thư nghiêm túc gật đầu, hai tay hắn bắt được ống tay áo Phượng Duy Tĩnh, lắc lắc nũng nịu nói: "Tĩnh ca ca thật là lợi hại, Tĩnh ca ca cũng biết bay bay!"

"Tĩnh ca ca có thể bay là rất lợi hại sao?" Phượng Tĩnh Xu buồn cười hỏi.

"Đúng vậy!" Tuân Thư đương nhiên gật đầu nói.

"Ha ha!" Phượng Tĩnh Xu điểm nhẹ trên chóp mũi Tuân Thư, vẻ mặt cưng chiều.

"Oa oa oa! Tiểu muội phu, thật không nhìn ra ngươi lại lợi hại như vậy!" Tâm Mộng Hồ phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn động kinh ngạc, lắc mình đi tới bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, hưng phấn vỗ vỗ bả vai Phượng Duy Tĩnh, nhao nhao muốn tỷ thí nói: "Tiểu muội phu, sao, lúc nào sẽ so với tỷ tỷ đây một trận đi!"

Phượng Duy Tĩnh cười nhạt, lắc lắc đầu nói: "Võ công tỷ đã rất cao, không cần phải tìm tiểu đệ khoa tay múa chân."

"Hứ! Lời này của ngươi là có ý gì?" Tâm Mộng Hồ dựng mày lên, trợn mắt nhìn Phượng Duy Tĩnh, “Có phải đang châm chọc tỷ tỷ không!?

"Không phải vậy, " Phượng Duy Tĩnh vẫn ôn hòa nói: "Ta sẽ không giao thủ với bằng hữu của Tĩnh nhi."

Tâm Mộng Hồ vừa nghe, lập tức nhảy lên hét lớn: "Muội muội! Ta muốn tuyệt giao với muội!"

"Xì!" Phượng Tĩnh Xu lập tức bật cười, nàng nhìn Tâm Mộng Hồ trước mặt nói: "Tỷ tỷ, không phải chứ? Vì tỷ võ mà tỷ lại tuyệt giao với muội? Chẳng lẽ tỷ cũng không muốn ăn đồ ăn ngon nữa sao?"

"Ách! Ách......" Tâm Mộng Hồ vừa nghe, lộ vẻ do dự, một bên là thức ăn ngon, một bên là võ công, rốt cuộc phải làm gì đây?

Nàng khổ não nhíu lại đôi mày thanh tú, thức ăn ngon, võ công, võ công, thức ăn ngon, rốt cuộc chọn cái nào......

Đúng lúc ấy, trên đài truyền đến tiếng của người chủ trì: "Trận chung kết đợt thứ hai bắt đầu! Xin hai vị trúng cử lên đài!"

Phượng Tĩnh Xu thân mật nắm chặt tay Phượng Duy Tĩnh, khích lệ nói: "Cố gắng lên! Cẩn thận chớ bị thương!"

Phượng Duy Tĩnh trở tay cầm bàn tay mềm của Phượng Tĩnh Xu, nở một nụ cười đầy dịu dàng, sau đó đứng dậy đi lên võ đài.

Trên đài tỷ võ, vẻ mặt Tuệ Năng thận trọng, mặt đối mặt với Phượng Duy Tĩnh.

Người chủ trì đứng ở giữa hai người, cao giọng tuyên bố: "Trận đấu loại cuối cùng giành chức Minh chủ võ lâm, chính thức bắt đầu ——"

"Chờ một chút!!!" Lời còn chưa dứt, một giọng nói hùng hậu cắt đứt người chủ trì.

Mọi người tò mò theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là trang chủ Ngọc Tranh trang, Khanh Ngọc Tranh!

"Khanh trang chủ, sao vậy?" Quan Vân Nghĩa thân là người làm chủ, đứng lên hỏi.

"Quan minh chủ, các vị võ lâm đồng đạo!" Khanh Ngọc Tranh phi người lên đài, trước ôm quyền hành lễ với bốn vị trọng tài, sau đó lại hành lễ với các nhân sĩ võ lâm dưới đài, rồi nói: "Vốn sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng, Khanh mỗ cũng không nên nói nhiều, nhưng trong lòng Khanh mỗ có một nghi vấn, Khanh mỗ cho là rất cần thiết để biết rõ, cái này không chỉ là vì cởi ra nghi vấn trong lòng Khanh mỗ, càng là vì phụ trách cho các vị đang ngồi đây!"

Khanh Ngọc Tranh nói một hồi, dẫn tới mọi người bàn luận xôn xao, là chuyện gì nghiêm trọng như thế? Khiến trang chủ Ngọc Tranh trang cắt đứt việc cử hành đại hội võ lâm, còn nói có liên quan đến bọn họ, mọi người không khỏi tò mò.

Trên đài bốn người nghe vậy nhướng mày, bốn người nghiêng người về phía trước nhỏ giọng thương nghị.

"Muội muội, muội thấy hắn sẽ nói chuyện gì đây?" Tâm Mộng Hồ nhỏ giọng hỏi.

Phượng Tĩnh Xu vừa bóc quả cho Tuân Thư, vừa liếc Khanh Ngọc Tranh một cái, châm chọc cười nói: "Tôm tép nhãi nhép!"

"Ngươi!" Hàm Tinh nghe vậy giận dữ, lạnh lùng nói: "Hoàng Vũ cô nương, mời tôn trọng một chút!"

Phượng Tĩnh Xu không để ý Hàm Tinh, tiếp tục đút Tuân Thư ăn. Ngược lại Tâm Mộng Hồ nhướng mày, châm chọc: "Thế nào, thân làm nam nô ở đây, tâm lại hướng về sư phụ của mình à?"

Hàm Tinh ngẩn ra, cúi đầu không nói.

Tâm Mộng Hồ hừ lạnh một tiếng: "Nếu lại xuất hiện loại chuyện như vậy, đừng trách chủ tử ta làm ra chuyện gì!"

Hàm Tinh phun ra một chữ "vâng", liền không nhiều lời nữa.

Trên đài sau khi bốn người thương nghị một phen, Quan Vân Nghĩa nói: "Khanh trang chủ có nghi vấn gì xin mời hỏi đi!"

Khanh Ngọc Tranh lấy được cho phép, ôm quyền nói tạ ơn, xoay người đối mặt mọi người dưới đài nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, mọi người đều biết, lần đại hội võ lâm này là môn phái có được thư mời mới có tư cách tới tham gia, hơn nữa điều kiện về môn phái và chưởng môn được mời rất nghiêm khắc, nhưng mà, lần này trên đại hội có một môn phái đột nhiên xuất hiện, trước đó trong chốn võ lâm vốn chưa từng nghe qua bất kỳ tin tức liên quan tới bọn họ, vì vậy đối với tư cách dự thi của môn phái này chúng ta có nên hỏi trước hay không?"

Khanh Ngọc Tranh ngấm ngầm hại người nói một hồi, toàn bộ ánh mắt của đám đông chuyển về phía đám người Phượng Tĩnh Xu tự xưng "Túc Sa môn".

Thấy lực chú ý của mọi người đều chuyển tới trên bọn người Phượng Tĩnh Xu, Khanh Ngọc Tranh lại nói: "Mọi người đều biết, tối ngày hôm qua có mấy người của môn phái bị người thần bí công kích, chúng ta và các vị võ lâm đồng đạo ở Tuyên Bình bảo đều là danh môn chính phái trên võ lâm, không biết làm loại hành động đánh lén trong đêm này, ,càng sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy, vì vậy bên trong bảo chỉ có duy nhất một môn phái không rõ thân phận thì có hiềm nghi rất lớn!" Khanh Ngọc Tranh vừa dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt người của các môn phái đang ngồi đại biến, đồng thời ánh mắt hoài nghi và nghi kỵ không ngừng quét về phía đám người Phượng Tĩnh Xu, không ngừng phỏng đoán chuyện tối ngày hôm qua đến cùng có phải bọn họ gây nên hay không.

Khanh Ngọc Tranh tiếp tục nói: "Huống chi tiểu nữ có thể làm chứng, người của Túc Sa môn này trước vốn không biết tham gia đại hội võ lâm phải cần thư mời, bọn họ là ở nửa đường gặp được tiểu nữ và Vô Nhai công tử của Yến gia bảo, liền muốn cùng bọn họ trà trộn vào đấy!" Vừa dứt lời, một bóng dáng nhu nhược chậm rãi lên đài, dịu dàng mà nói: "Đúng, Dĩ Yên có thể chứng minh, Túc Sa môn này vốn là giả, ở Chẩm Bích thành tiểu nữ gặp phải Vô Nhai công tử, bọn họ đi theo sau lưng Vô Nhai công tử, muốn cùng chúng ta đi đến đại hội võ lâm, sau đó ta và Vô Nhai công tử phát hiện bộ dạng bọn họ khả nghi, vì vậy dọc đường nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn họ, đúng không, Vô Nhai công tử!" Khanh Dĩ Yên xoay người ôn nhu hỏi Yến Vô Nhai.

Yến Vô Nhai ngẩn ra, trên mặt thoáng qua vẻ phức tạp, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn thấy Yến Vô Nhai không nói lời nào, Khanh Dĩ Yên lên giọng nói: "Vô Nhai công tử, ngươi còn cố niệm tình cũ gì chứ! Ngươi suy nghĩ xem tối hôm qua bọn họ đối xử thế nào với chúng ta, bọn họ hành động ác độc như vậy, căn bản là người của Ma giáo!"

Yến Vô Nhai vừa nghe, rốt cuộc hạ quyết tâm, ấp úng gật đầu nói phải.

Trong mắt Phượng Tĩnh Xu xẹt qua một tia tức giận, thật là một con sói mắt trắng, ban đầu không nên cứu hắn!

"Mọi người thấy đi! Vô Nhai công tử đã xác nhận, bọn họ không phải là Túc Sa môn gì đó, bọn họ vốn là Ma Giáo đấy!" Khanh Dĩ Yên lớn tiếng nói, "Nói! Tại sao các ngươi xâm nhập vào đại hội võ lâm? Có phải muốn giết hại võ lâm đồng đạo hay không!? " Khanh Dĩ Yên duỗi ngón tay ngọc, ngôn từ chính nghĩa chỉ về phía đám người Phượng Tĩnh Xu!

Những nhân sĩ võ lâm vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn Khanh Dĩ Yên càng nói càng có đạo lý, mà cũng có Vô Nhai công tử Yến gia bảo làm chứng, hơn nữa đương sự bên kia từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, vì vậy đều tin tưởng lời Khanh Dĩ Yên nói, từng người một đứng lên, rối rít rút vũ khí ra chỉ vào đám người Phượng Tĩnh Xu, ác độc kêu lên: "Ngươi được đấy tà ma ngoại đạo, lại trà trộn vào có ý đồ bất chính!"

Trên đài bốn người không ngờ nhìn sự tiến triển của tình hình, không biết chuyện lại biến thành bộ dáng như vậy!

"Ô ô...... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thư nhi sợ......" Tuân Thư nhìn người chung quanh hung dữ, sợ hãi tránh vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu.

"Ngoan, Thư nhi không sợ, có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ đừng sợ!" Phượng Tĩnh Xu êm ái vỗ bả vai Tuân Thư, trong lòng thoáng qua một tia sát ý, ngẩng đầu nhìn Phượng Duy Tĩnh trên đài, Phượng Duy Tĩnh gật đầu, đi xuống đài tới đỡ Tuân Thư núp ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng an ủi, Phượng Tĩnh Xu từ từ đứng lên, mới vừa nhảy ra một bước, ,một tay Phượng Tĩnh Xu liền kéo lại, nàng cúi đầu nhìn, vẻ mặt Tâm Mộng Hồ kiên quyết nhìn nàng nói: "Muội muội, tỷ tỷ tin tưởng muội!"

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu ấm áp, cười khẽ một tiếng, gật đầu.

Nàng nhảy ra một bước nữa, đột nhiên vang lên tiếng của một nữ nhân: "Các ngươi đều ở đây thúi lắm! Tĩnh Xu muội muội mới không phải người của Ma giáo!"

Phượng Tĩnh Xu theo tiếng kêu nhìn lại, Quan Nhạc Huyên mặt đầy căm phẫn nhảy dựng lên kêu to, nàng lớn tiếng nói: "Tĩnh Xu muội muội là do biểu ca ta dẫn vào, chẳng lẽ ý của các ngươi nói ngay cả biểu ca ta cũng là người của Ma giáo sao!? Huống chi, chuyện tối ngày hôm qua vốn cũng không phải do Tĩnh Xu muội muội làm, cả một buổi tối hôm qua bọn họ đều ở trong sân cùng chúng ta, lúc ấy còn có mấy người ở đó, các ngươi nói đúng đi! Phượng vương gia, Kim công tử, còn có các vị Phong Thanh, Tuyết Ảnh!"

Phượng Tĩnh Xu nhìn vị bằng hữu mới biết mấy ngày này, vào thời khắc này, nghĩa vô phản cố (làm việc không lùi bước) vươn mình mà ra ủng hộ nàng, trong lòng đều cảm động, bằng hữu này quả nhiên không kết giao uổng phí!

Lúc này, tất cả người tối hôm qua đều đứng lên, rối rít lên tiếng chứng minh đám người Phượng Tĩnh Xu trong sạch.

Mọi người vừa nhìn, người chứng minh đều là người có phân lượng, bọn họ cũng không thể nói láo, này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!?

Khanh Dĩ Yên âm thầm cắn môi, không ngờ tối hôm qua sau khi bọn họ đi những người này lại không hề rời khỏi, thật là tính toán không chu đáo rồi!

Trong đầu không ngừng nghĩ tới việc giải thích, mắt cũng không dừng nhìn lướt qua, đột nhiên, ánh mắt của nàng sáng lên, nở một nụ cười đắc ý.

"Mặc dù tối hôm qua bọn họ và chư vị ở chung một chỗ, nhưng xin mọi người nhìn thử, người áo đen lên đài tỷ võ vào ngày thứ nhất lại không thấy!" Khanh Dĩ Yên chỉ về phía Phượng Tĩnh Xu, lúc này mọi người mới chú ý tới ngày hôm qua người áo đen đột nhiên muốn thay đổi người ở trên đài quả nhiên không thấy!

Khanh Dĩ Yên hả hê nói: "Mặc dù bọn họ có nhân chứng, nhưng người áo đen kia lại không có!" Ánh mắt nàng đầy ác ý nhìn Phượng Tĩnh Xu: "Hoàng Vũ cô nương, xin hỏi, người tình kia của ngươi đi đâu rồi?"

Lời này vừa nói ra, lại dẫn tới một mảnh xôn xao!

Mọi người nhao nhao thảo luận lời Khanh Dĩ Yên nói, hơn nữa liên hệ tới biểu hiện của Phượng Tĩnh Xu vào hai ngày này, toàn bộ đều nhìn Phượng Tĩnh Xu với ánh mắt phê phán!

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu giận dữ, hay cho Khanh Dĩ Yên! Ta nhẫn nhịn ngươi năm lần bảy lượt, ngươi lại vọng tưởng nhờ vào đó bò đến trên đầu của ta!

Hôm nay, ta nhất định phải cho ngươi nếm hậu quả khi đắc tội ta!!!

Vì vậy, Phượng Tĩnh Xu phi thân tới trên đài, tức giận kéo theo gió xuân, trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét, mái tóc Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển, tay áo tung bay, nàng lạnh lùng nhìn thẳng Khanh Dĩ Yên, trong nháy mắt đó tản ra khí tức vương giả ép Khanh Dĩ Yên tới hít thở không thông!

Phượng Tĩnh Xu vận công truyền âm, lạnh lùng nói: "Chuyện tình của bổn cung, khi nào đến lượt bọn ngươi nghị luận!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status