Tĩnh nữ truyền

Quyển 3 - Chương 9: Phó thác tình cảm


Rạng sáng ngày hôm sau, Tuân Thư liền bị gọi tới phòng ngủ của phu thê Tuân Nhữ Dương. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tuân phu nhân ngồi ở chủ vị, vẻ mặt yên tâm và không muốn, còn vẻ mặt Tuân Nhữ Dương lại là từ ái.

"Phụ thân, nương, người gọi hài nhi tới có chuyện gì không?" Tuân Thư nghi ngờ hỏi.

"Thư nhi, tới đây." Tuân phu nhân vẫy vẫy tay gọi Tuân Thư.

"Nương......"

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Phượng Tĩnh Xu, sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên dịu dàng rơi vào bên trong nhà, tất cả đều ôn hòa như vậy, người ngủ ngọt ngào trên giường, đột nhiên, một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bên sự yên lặng bên trong nhà.

Người trên giường hơi giật giật, hơi nhíu mày, xoay người một cái, lại vùi vào trong ổ chăn.

Tiếng chuông kiên nhẫn vang lên, cho đến nó bị một đôi tay ngọc đè xuống, dứt khoát dừng lại, ngay sau đó, một âm thanh trầm nhẹ vang lên: "Tĩnh nhi, vẫn chưa chịu dậy sao?"

"Ưmh......" Phượng Tĩnh Xu ngẩn ngơ, sau đó miễn cưỡng ngáp một cái, ngồi dậy."Duy nhi, lần sau đừng gọi điện thoại sớm như vậy được không?" Phượng Tĩnh Xu mềm mại nói xong, còn uể oải bước xuống giường, vung tay lên, mấy Lục Linh Lung lập tức hiện thân, bắt đầu rửa mặt cho Phượng Tĩnh Xu.

"Ha ha, nàng vẫn yêu ngủ như vậy......" Bên kia điện thoại, Phượng Duy Tĩnh cười khẽ một tiếng.

"Hết cách, ngày hôm qua mệt chết rồi......" Phượng Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói.

"Ngày hôm qua làm cái gì, sao lại mệt như vậy chứ?" Phượng Duy Tĩnh hiếu kỳ nói, "Có chuyện gì thì giao tất cả cho Tĩnh Ảnh là được rồi, đừng làm mình mệt mỏi quá!" Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu trên căn bản đều lo nghĩ, có thể không tự thân động thủ liền giao cho người khác, đặc biệt là đối với chuyện của Phượng Tĩnh Xu, càng thêm hi vọng nàng một ngày ngồi ăn uống tán gẫu là tốt rồi, tốt nhất là người khác đưa cơm cho nàng ăn, người khác bưng nước cho nàng uống..., người khác...... Ách, chuyện đó vẫn là hắn làm thì tốt hơn ( Vân Nhi: ai tự hiểu chuyện đó là gì nha!!!)......Dù sao nàng chỉ cần ngồi một chỗ, người khác sẽ tự động tới giúp nàng làm xong tất cả.

"Chuyện như vậy không thể giao cho Tĩnh Ảnh, " Phượng Tĩnh Xu nói, "Duy nhi, ngươi đoán ngày hôm qua ta đã làm gì?"

"Ưmh......" Phượng Duy Tĩnh suy nghĩ, nói: "Không biết."

" Duy nhi ngốc." Phượng Tĩnh Xu cười khiển trách, sau đó đắc ý hả hê nói: "Ngày hôm qua ta tự mình làm một bữa sáng phong phú nhé!"

"Không trách được không thể để cho người khác thay mặt làm." Phượng Duy Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng hắn nào biết rằng, cái mà Phượng Tĩnh Xu gọi là "tự mình" hàm chứa bao nhiêu phân lượng. "Đúng rồi, , các nàng rốt cuộc khi nào mới đi? Chẳng lẽ vẫn muốn ở lại Tuân phủ sao?" Phượng Duy Tĩnh hỏi, cảm thấy hơi bất mãn với việc Phượng Tĩnh Xu vẫn dừng lại ở Tuân phủ.

"Ách, cũng nhanh thôi, " Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, "Ban đầu Tuân bá bá cũng nói là chuẩn bị một ít việc xuất môn cho Thư nhi mà thôi, cái này đã qua vài ngày rồi, hẳn cũng đã chuẩn bị xong."

"Ha ha, nghe nàng nói, Thư nhi này cũng ngây thơ đáng yêu, chỉ là đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà......" Phượng Duy Tĩnh nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nhắc tới Tuân Thư, vì vậy cũng nói vài câu, "Có điều xem ra, người ta lại vô cùng yêu thích nàng nha!" Hắn lành lạnh trêu nói.

"Đúng nha, không biết vì sao ta cảm thấy rất là hợp ý với hắn!"Phượng Tĩnh Xu híp mắt một cái, đột nhiên nói.

"Vậy thì tốt quá, Tĩnh nhi, hắn thích nàng như vậy, nàng cũng cảm thấy hắn không tệ, vậy dứt khoát thú hắn đi!" Phượng Duy Tĩnh nói.

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Có thể cảm thấy không khí bên kia điện thoại bất thường, sau một hồi trầm mặc, Phượng Duy Tĩnh hỏi "Tĩnh nhi, sao vậy?"

"Duy nhi, ngươi nói cho ta biết, lời nói vừa rồi là thật sao?" Phượng Tĩnh Xu thâm trầm hỏi, "Ngươi thật lòng muốn ta cưới Thư nhi, hay là ghen tị lung tung mới nói vậy?"

Phượng Duy Tĩnh ngừng lại một lúc, sau đó nói thật nhỏ: "Tĩnh nhi, nói không ăn giấm là không thể nào, ta đối với lòng của nàng thế nào nàng cũng biết, mặc dù chúng ta chia lìa mười năm, nhưng sự hiểu biết của ta đối với nàng sẽ không rút lại theo thời gian, từ nhỏ nàng đã nói cho ta biết, ta là đồng dưỡng tế của nàng, ta cũng vẫn sẽ tự lấy thân phận của bản thân là đồng dưỡng tế, bất luận người ngoài nói ta là tiểu vương gia Hiền vương phủ thế nào đi chăng nữa, ta cũng khinh thường, ta tình nguyện không cần vị trí kia cũng không thể rời khỏi nàng, vì vậy, tất cả mong muốn của nàng ta cũng chú ý nhất. Đến nay ta vẫn nhớ rõ lời nàng đã nói đêm sinh nhật năm tuổi đó, ta vẫn sẽ vì nàng mà vơ vét mỹ nam thiên hạ làm mục tiêu phấn đấu của bản thân, từ tuổi ngây thơ cho tới bây giờ một mình đảm đương làm việc, cho dù biết ý nghĩa của mục tiêu này ra sao, ta cũng sẽ không hề từ bỏ, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, ta đã rất thỏa mãn rồi, vốn sẽ không tức giận đối với những chuyện này. Tĩnh nhi, ta cũng sẽ dâng tất cả những thứ tốt nhất đến trước mặt nàng, cho dù việc này làm ta đau lòng, ta cũng sẽ không chút do dự."

Lẳng lặng nghe lời Phượng Duy Tĩnh nói, trong lòng Phượng Tĩnh Xu cảm động một hồi, mũi cay xè, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, Duy nhi, ta không phải cố ý, chỉ là nghe thấy ngươi không hề có khúc mắc mà để cho ta cưới Thư nhi, cho là ngươi bực mình với cái thân phận đồng dưỡng tế này, chỉ muốn thoát khỏi, mới giao ta cho người khác."

"Trời, Tĩnh nhi, làm sao nàng có thể nghĩ như vậy chứ?" Phượng Duy Tĩnh không thể tưởng tượng nổi nói: " Tĩnh nhi, nghe này, bất luận dưới tình huống nào, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng, nàng biết không?"

"Ừ, ừm!" Phượng Tĩnh Xu hạnh phúc cười, "Ta nhớ kỹ rồi, Duy nhi." Đột nhiên nàng thở dài một cái, "Thật muốn ôm ngươi một cái!"

Phượng Duy Tĩnh ở bên kia điện thoại vừa nghe, mặt không thể đè nén được mà ửng đỏ, ấp úng nói: "Ta...ta cũng muốn ôm ôm Tĩnh nhi......"

Nghe thấy Phượng Duy Tĩnh xấu hổ, lúc Phượng Tĩnh Xu vừa định nhạo báng đôi câu, liền nghe thấy tiếng chuông leng keng leng keng nơi xa đi tới bên này rồi, vì vậy lời đến miệng cũng nuốt xuống, nói: "Duy nhi, Thư nhi đã tới, ta cúp trước, lần sau lại tán gẫu tiếp!"

"Tốt, vậy nàng đi mau lên." Phượng Duy Tĩnh hiểu nói, sau đó cúp điện thoại, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc di động xinh xắn đáng yêu trên tay, tay cũng vuốt ve qua lại nhân nhi cười tươi duyên dáng trên màn hình, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa ròi, trong lòng thỏa mãn một trận. Rốt cuộc, giống như đã hạ quyết tâm gì, Phượng Duy Tĩnh dứt khoát đứng dậy, bước ra cửa......

******** Tiêu Tương thư viện ******** Tuyến phân cách Tĩnh nữ ********

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Mới thu hồi điện thoại và Lục Linh Lung vào trongThấm Xu Văn, liền nghe thấy âm thanh lanh lảnh của Tuân Thư truyền đến, ngay sau đó, cánh cửa đang đóng chặt bị một tiểu tử đỏ rực nào đó xông phá.

"Thư nhi, chậm một chút, đừng nóng vội, " Phượng Tĩnh Xu kéo Tuân Thư, khẽ mắng: "Tỷ tỷ đã nói với đệ rất nhiều lần, đừng có phá cửa xông vào, đạp hư cửa không sao cả, coi chừng đụng đau bản thân."

"Hì hì, tỷ tỷ, người ta vui mừng nha, trong lúc nhất thời quên mất." Tuân Thư dí dỏm le lưỡi.

"Là chuyện gì mà khiến Thư nhi vui mừng như thế?" Phượng Tĩnh Xu dùng khăn gấm xoa mồ hôi thấm ra trên trán Tuân Thư.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ," Nói chuyện đến đây, Tuân Thư lại hưng phấn lên, không ngừng kéo đong đưa tay áo Phượng Tĩnh Xu, nói: "Phụ thân và nương đồng ý để cho chúng ta đi, chúng ta có thể đi tham gia đại hội võ lâm rồi!"

"Có thật không?" Phượng Tĩnh Xu vui mừng, vừa mới nói chuyện này, kết quả lại lập tức tới, thật sự là quá tốt. "Vậy ta đi thông báo cho Tĩnh Ảnh, sau đó đi tìm Vô Nhai công tử, giờ Tỵ chúng ta liền rời đi."

"Hì hì, tỷ tỷ, chỗ Vô Nhai ca ca phụ thân đã sai người đi báo rồi, chỗ Tĩnh Ảnh ca ca cũng có người đi rồi!" Tuân Thư vui mừng huơ tay múa chân.

"Ha ha, vậy thì tốt quá, chỗ tỷ tỷ cũng không cần dọn dẹp cái gì, đợi bọn họ là được."

"A, tỷ tỷ, phụ thân và nương nói để tỷ tỷ đi một chuyến." Tuân Thư lúc này vừa nghĩ đến.

"Được, Thư nhi cùng đi sao?" Phượng Tĩnh Xu cười hỏi.

Tuân Thư dắt tay Phượng Tĩnh Xu, đương nhiên nói: "Thư nhi cũng cùng đi."

Hai người cùng nhau đi tới phòng khách, chỉ thấy Tuân Nhữ Dương và Tuân phu nhân đã sớm ngồi ở bên trong.

"Tuân bá bá, Tuân bá mẫu." Phượng Tĩnh Xu buông tay Tuân Thư ra rồi thi lễ.

"Tĩnh nhi tới rồi."Tuân Nhữ Dương cười gật đầu một cái, "Ngồi đi."

Phượng Tĩnh Xu theo lời ngồi xuống, lẳng lặng chờ hai người nói chuyện.

"Tĩnh nhi, con biết lí do mà hôm nay chúng ta mời con tới không?" Tuân Nhữ Dương hỏi.

Các ngươi không nói làm sao ta biết? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng. "Tĩnh nhi không biết, kính xin Tuân bá bá chỉ giáo."

"Ừ." Tuân Nhữ Dương thoả mãn mà gật gật đầu, cùng Tuân phu nhân nhìn thoáng qua lẫn nhau, nói: "Hôm nay mời con tới, là muốn phó thác Thư nhi cho con."

"Phó thác?" Phượng Tĩnh Xu nghi ngờ lặp lại, "Chuyện này......Kính xin hai vị chỉ rõ."

"Tĩnh nhi, chúng ta cũng không dối gạt con, lần này Thư nhi xuất môn, chúng ta vốn không đồng ý, chỉ là không thể thay đổi được hắn mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn không yên lòng, vì vậy chúng ta liền muốn trước hết để cho các con ở lại xem tình huống một chút rồi nói sau. Bắt đầu từ ngày thứ nhất, Thư nhi liền đặc biệt gần gũi với con, mà ở trong mấy ngày này, hắn cũng chỉ đi cùng với con, ngay cả Vô Nhai hiền chất cũng không để ý tới. Vốn là, thấy con là một thiên kim tiểu thư nhu nhược, chúng ta còn rất lo lắng,,thứ nhất chỉ sợ không tốt với thanh danh của con, thứ hai nếu như Thư nhi muốn đi cùng với các con, nếu như hắn vẫn đi theo bên cạnh con, ta cũng y sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, các con một ngây thơ, một nhu nhược, không có ai giúp một tay, khả năng sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng bây giờ xem ra, người thực sự có thể bảo vệ Thư nhi, cũng không cần võ công cao cường, chi cần mời một người võ công cao cường đến bảo vệ là được, bảo vệ thực sự, chính là săn sóc và quan tâm đến Thư nhi."

"Đúng nha!" Tuân phu nhân cảm khái nói tiếp, " Thư nhi của chúng ta từ nhỏ đã như vậy, tất cả người trong phủ đều bảo vệ nó, cũng rất là bao dung với nó, vì vậy đối với việc đời cũng ngây thơ không biết, nếu như chúng ta giao Thư nhi cho một người sơ ý lơ là, không hiểu được bao dung Thư nhi, như vậy đối với Thư nhi có thể là một loại tổn thương. Ở trong bốn người, chúng ta coi trọng nhất vẫn là Tĩnh nhi, con là người biết tiến lùi, rất thông tuệ, lại càng chăm sóc Thư nhi cực kì tốt, vừa có thể bao dung tính ngây thơ của nó, có thể chú ý về những khoản nhỏ mà nó cần, hơn nữa tên hộ vệ kia bên cạnh Tĩnh nhi cũng là cao thủ hiếm thấy, chúng ta không cần lo lắng đến sự an toàn của các con, vì vậy chúng ta phó thác Thư nhi cho con, xin con dọc theo đường đi giúp chúng ta chăm sóc Thư nhi thật tốt."

Ách...... Tình cảnh này, sao lại giống như uỷ thác a...... A phi, nghĩ bậy gì đây! Phượng Tĩnh Xu vội vàng kéo hồn trở về, nhìn vẻ mặt nghiêm túc hai người, mỉm cười gật đầu một cái.

Đột nhiên nghĩ đến lời Phượng Duy Tĩnh nói lúc sáng, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đột nhiên bật thốt lên: "Cái đó, Tuân bá bá, Tuân bá mẫu, nếu như các người không phản đối mà nói, có thể gả Thư nhi cho ta hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status