Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 26


Hoàng đô Việt Sa quốc, cả thành dường như bị bao phủ trong một mảnh nóng bỏng, đúng giữa trưa, tất cả mọi người đều để công việc trong tay xuống, lười biếng trốn vào trong nhà, trộm một ít mát mẻ. Đám vệ binh thủ thành tựa vào góc tường, coi chừng cửa thành.

Chợt, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng rầm rầm, rốt cuộc kinh động cả đám binh lính phờ phạc rũ rượi, bọn họ đứng thẳng người nhìn về nơi xa. Dần dần, tiếng vang càng lúc càng lớn, nơi xa cũng xuất hiện từng đợt khói mù.

Vệ binh đứng trên tường thành nhìn nơi xa rồi kêu lên: "Xếp thành hàng! Xếp thành hàng! Là nhị hoàng tử và đại tướng quân trở lại! Nhanh, mau!"

Vừa nghe thấy vệ binh trên thành gào thét, tất cả binh sĩ mang vẻ mặt khẩn trương đứng về vị trí của từng người, không để ý ánh mặt trời chói chang, từng người một ưỡn ngực ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn, giống như những bất ổn vừa rồi đều là ảo giác.

Nhị hoàng tử và đại tướng quân!

Hai người kia bọn họ cũng không chọc nổi. Nhị hoàng tử nổi danh ngang ngược bá đạo ở Việt Sa quốc, chỉ cần là người vật không ưa nhìn, hắn đều sẽ không hỏi nguyên do mà dùng roi ngựa hỏi thăm ngươi; mà đại tướng quân lại nổi danh là Diêm Vương trong quân, công chính nghiêm minh, chỉ cần thấy được bất kỳ chuyện trái luật, cũng sẽ nghiêm trị trừng phạt. Hai người đó là nhân vật nổi danh lẫy lừng ở Việt Sa quốc, đắc tội bất kỳ một người nào trong đó cũng sẽ không khiến người ta tốt hơn, huống chi là cùng đắc tội cả hai? Vì vậy, vừa nghe thấy hai người là nhị hoàng tử và đại tướng quân, một nhóm người lập tức đứng về vị trí của mình, chỉ sợ bị hai vị đại nhân vật để mắt tới.

Chỉ chốc lát sau, đội ngũ giương cờ cao xuất hiện, phía trước đội ngũ là hai bóng dáng, một xanh lá một xám tro. Sắc mặt hai người cũng không tốt, lên đường cả ngày lẫn đêm, khiến trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mệt mỏi, đội kỵ mã cũng không dừng lại ở cửa thành, một hồi khói bụi vụt qua, tiếng vó ngựa lại ầm ầm vang lên, để lại một bóng dáng nghiêm cho binh lính thủ thành.

"Viêm tướng quân, nhiều ngày lên đường như vậy thật vất vả cho ngươi rồi! Ngươi trở về phủ trước đi, ngày mai rồi thượng triều, chờ lát nữa khi ta hồi cung ta sẽ bẩm báo lại với phụ hoàng." Nhanh chóng lập tức đi tới, Long Ứng Tình lên tiếng nói với Viêm Vũ Thụy.

Viêm Vũ Thụy cũng không từ chối, nói một tiếng tạ ơn và cáo từ rồi dẫn đầu một nhóm người rời đi, mà Long Ứng Tình lại ôm lo lắng đi với tốc độ nhanh hơn. Không biết vì sao, lần đi sứ này lại bị gọi về, khiến hắn có loại dự cảm xấu!

Bên ngoài Quân Dung cung, Long Ứng Thiên lo lắng bồi hồi, thỉnh thoảng nhìn khắp xung quanh, ngay cả bên trong Quân Dung cung tản ra khí lạnh cũng không làm giảm được lửa giận trong lòng hắn.

Trong cung, Long Doanh đang ôm lấy Quân Phái Oánh, hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, Quân Phái Oánh cũng cười yêu kiều tựa ở trong lòng Long Doanh, khẽ mềm giọng, kiều mị đáng yêu.

Một tiểu thái giám rón rén chạy đến bên cạnh Hà Nhi, nhỏ giọng rỉ tai một phen, Hà Nhi gật đầu, xoay người gõ ba cái không nặng cũng không nhẹ ở trên cửa, , đợi sau khi Quân Phái Oánh lên tiếng hỏi thăm mới bẩm báo nói: "Hoàng thượng, thái tử cầu kiến ở ngoài điện."

Long Doanh nhíu mày lại, lập tức bị Quân Phái Oánh nhẹ nhàng vuốt lên.

"Hoàng thượng, thái tử đến, nhất định là vì chuyện tấn công Lộng Phong quốc, chuyện này đã định ra thánh chỉ, không thể sửa lại, quân vô hí ngôn, hoàng thượng cũng không thể thay đổi xoành xoạch được!" Quân Phái Oánh lo lắng nói.

Long Doanh trầm ngâm, nhìn Quân Phái Oánh một cái thật sâu, mở miệng hỏi: "Ái phi, theo lý thuyết, nàng là người của Lộng Phong quốc, sao lại không những không khuyên ngăn chúng ta tấn công Lộng Phong quốc, ngược lại hoàn......"

Quân Phái Oánh đột nhiên đứng dậy, rời khỏi lồng ngực của Long Doanh, xoay người đưa lưng về phía Long Doanh, sâu kín nói: "Nô tì biết ý tứ của hoàng thượng, hoàng thượng không cần nhiều lời."

Bóng lưng mềm yếu của Quân Phái Oánh khiến trong lòng Long Doanh mềm nhũn, không nhịn được dịu dàng kêu lên: "Phái......" Chỉ có lúc động tình, Long Doanh mới có thể gọi tên thân mật của Quân Phái Oánh bày tỏ thân cận.

"Doanh, thiếp hiểu rõ, ngài hoài nghi là phải, dù sao thiếp cũng là người của Lộng Phong quốc......" Quân Phái Oánh thở dài một tiếng, không đợi Long Doanh nói chuyện, tiếp tục nói: "Thiếp cũng biết rõ bây giờ lời nói của thiếp quả thật không hợp tình lý, nhưng mà, cái gì là tình lý? Từ nhỏ thiếp đã được dạy dỗ rằng, làm nữ nhân phải tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phụ tử tòng tử; khi thiếp còn là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, khi thiếp được biết sẽ là người hòa thân đến nơi này thiếp cũng đã từng đấu tranh quan, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo, bởi vì thiếp biết cả đời nữ nhân cũng phải vâng theo tam tòng tứ đức. ,Hiện tại, thiếp đã gả cho ngài, cũng đã là thê tử của ngài rồi, mặc kệ thân phận của ngài cao bao nhiêu không thể leo tới, trong mắt ta, ngài cũng chỉ là trượng phu của ta mà thôi, dân gian có câu nói: ‘Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó ’, hiện tại thiếp đã gả cho chân long là ngài, cũng chỉ có thể cố gắng vâng theo ngài mà thôi. Xuất giá tòng phu, thiếp theo ngài, đã không còn là con dân của Lộng Phong quốc, bây giờ thiếp là quý phi của Việt Sa quốc, là con dân của Việt Sa quốc, vì vậy thiếp nghĩ, làm gì, cũng chỉ có thể quan tâm tới phồn vinh và thịnh vượng của Việt Sa quốc, thiếp sẽ không làm bất kỳ chuyện gì cản trở lợi ích của Việt Sa quốc!" Quân Phái Oánh càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí trong giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở.

Vẻ mặt Long Doanh đầy đau lòng và áy náy tiến lên ôm lấy thân hình run rẩy của Quân Phái Oánh, kề sát lỗ tai của nàng không ngừng nói: "Phái nhi, đừng nói... đừng nói...... Là trẫm không tốt, không nên hoài nghi nàng, xin lỗi, thật xin lỗi......"

Quân Phái Oánh quay người che miệng Long Doanh, gắt giọng: "Ngài là hoàng thượng, tại sao có thể nói ‘xin lỗi ’? Chỉ cần ngài không phải hoài nghi thiếp nữa, vậy thiếp đã thỏa mãn!"

Long Doanh mừng rỡ gật đầu, bắt được đặt tay mềm đặt che trên miệng hắn, vẻ mặt tràn đầy nhu tình nói: "Sẽ không, sẽ không hoài nghi nàng nữa!"

Quân Phái Oánh lại tựa sát vào lồng ngực Long Doanh, nhắc lại đề tài trước đó: "Hoàng thượng, thái tử vẫn còn ở bên ngoài chờ ngài đấy!"

Long Doanh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Ái phi nói đúng, quân vô hí ngôn, chuyện này đã định, cũng không thể nói điều gì được nữa, thấy cũng uổng công, huống chi, Thiên nhi là thái tử của Việt Sa quốc ta, ngay cả ái phi cũng có thể vì nước quên tình nhà cho thanh danh của nước ta, huống chi là thái tử Việt Sa quốc chứ?" Dứt lời, ngẩng đầu lớn tiếng nói với bên ngoài cửa: "Không gặp! Nói cho thái tử, cho đến khi đại quân xuất phát hắn không cần vào triều nữa, để cho hắn chuyên tâm chuẩn bị, cũng không cần trở lại cầu kiến nữa!"

Ngoài cửa, Hà Nhi cung kính thưa vâng, lui ra ngoài, tự mình đi về phía bên ngoài cửa cung, nhìn thấy bóng dáng màu vàng sáng đó, đi lên phía trước.

Long Ứng Thiên vừa nhìn thấy có người đi ra, hơn nữa còn là thị nữ bên cạnh Quân quý phi, trong lòng vui vẻ, cho là có thể yết kiến rồi, vội vàng tiến lên, nhưng mà, câu nói đầu tiên Hà Nhi nói ra khỏi miệng lại để cho trái tim hắn chợt lạnh.

"Thái tử điện hạ, hoàng thượng nói có chuyện gì sau này hãy nói, hôm nay không gặp." Dừng một chút, Hà Nhi tiếp tục nói: "Hoàng thượng còn nói, sau này thái tử điện hạ không cần vào triều, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho chiến tranh, cũng không cần tiếp tục cầu kiến nữa." Nói xong, Hà Nhi nhẹ nhàng vái chào, quay người đi.

Long Ứng Thiên ngẩn ngơ đứng ở bên ngoài Quân Dung cung hồi lâu, trong lòng không ngừng xông lên một luồng lạnh lẽo, khí lạnh của Quân Dung cung, hắn hoàn toàn cảm nhận được!

Cho đến khi một tiểu thái giám của Triều Lam cung chạy đến bên người hắn không ngừng lặp lại một câu nói, hắn mới từ từ khôi phục tri giác, cũng xoay người bước nhanh về phía Triều Lam cung, tiểu thái giám nói là —— nhị hoàng tử trở về rồi!

Vừa vào Triều Lam cung, Long Ứng Tình nhìn thấy bóng người màu xanh lục đi tới đi lui, trên mặt còn mơ hồ có thể thấy được một ít cát bụi bởi vì lên đường mà dính phải.

"Ứng Tình!"

"Hoàng huynh!" Long Ứng Tình vội vã đi về phía Long Ứng Thiên, phát hiện sắc mặt Long Ứng Thiên không bình thường, vội vàng hỏi: "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

Long Ứng Thiên khoát tay để cung nữ thái giám lui xuống, rồi mới lộ ra vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, cả người dường như con rối gỗ bị đứt dây, lập tức té xuống trên ghế ngồi.

Long Ứng Tình sợ hết hồn, vội vàng vịn Long Ứng Thiên, hỏi: "Hoàng huynh! Huynh không sao chứ?"

Long Ứng Thiên vô lực nói: "Ứng Tình, lần này thật sự là chạy trời không khỏi nắng rồi......"

Vẻ mặt Long Ứng Tình mờ mịt, "Cái gì chạy trời không khỏi nắng?"

Long Ứng Thiên ngẩng đầu nhìn Long Ứng Tình: "Phụ hoàng muốn ta mang binh tấn công Lộng Phong quốc."

"Cái gì!?" Long Ứng Tình nhảy dựng lên, "Tại sao có thể như vậy!"

"Thánh chỉ đã hạ, vừa rồi ta đến Quân Dung cung cầu kiến, phụ hoàng không những không gặp, còn truyền lời nói để ta không cần lên triều, chuyên tâm chuẩn bị cho chiến tranh, không được cầu kiến nữa!" Long Ứng Thiên nói đến đây vẫn không kiềm chế được giá lạnh trong lòng.

"Tại sao lại đột nhiên nói muốn tấn công Lộng Phong quốc?" Long Ứng Tình không thể tưởng tượng nổi hỏi, "Hiện tại tình hình Việt Sa quốc thế nào phụ hoàng hẳn rất rõ ràng mới phải chứ! Là ai đề xuất?"

"Là Sa Y Hãn! " Long Ứng Thiên nghĩ tới người đó liền nghiến răng nghiến lợi, biết vậy chẳng làm, lúc ấy không nên phái hắn đi Lộng Phong quốc!

" Sa Y Hãn!?" Lần này Long Ứng Tình thật sự không thể kinh ngạc hơn nữa, "Chuyện gì xảy ra? Sao hắn lại có thể đề xuất tấn công Lộng Phong quốc?"

"Là vì chuyện mượn lương." Long Ứng Thiên nói lại ngắn gọn chuyện tranh chấp trên đại một lần, "Lúc ấy phụ hoàng nói phải suy tính một chút, nhưng ta không biết sao người lại quyết định nhanh chóng như vậy!"

Long Ứng Tình giận đến nỗi vỗ một chưởng lên cái bàn bên cạnh, cái bàn gỗ thượng hạng theo tiếng mà nát vụn.

"Tên Sa Y Hãn này, đến cuối cùng đang làm gì? Khi hắn nói chuyện mượn lương đệ cũng ở hiện trường, ,lúc ấy hoàng đế Lộng Phong quốc nói năm nay chuẩn bị lương quả thật có khó khăn, hơn nữa dọc đường đến Hí Triều quốc đệ cũng có đi tìm hiểu một chút, năm nay Lộng Phong quốc cũng bị ảnh hưởng, quả thật mưa xuống quá nhiều, cs rất nhiều nơi đều có nạn hồng thuỷ, vì vậy hiện tại bọn họ không có lương cũng có thể thứ lỗi, làm sao lại dính dáng đến uy nghiêm của quốc gia chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn cần người khác không để ý đến xã tắc an nguy của quốc gia, tới trước giúp chúng ta sao? Đây quả thực là cưỡng từ đoạt lý! Vấn đề đơn giản như vậy tại sao phụ hoàng lại không nhìn ra? Sao người có thể đáp ứng chứ!?"

Long Ứng Thiên trầm mặt, tỉ mỉ nhớ lại nói: "Nghe nói Sa Y Hãn kia sau khi hạ triều cũng không lập tức trở về phủ, mà là đi về phía hậu cung......"

"Hậu cung?" Long Ứng Tình nhìn về phía Long Ứng Thiên, "Hoàng huynh, ý của huynh là nói hắn tìm người hậu cung hỗ trợ khuyên? Nhưng trong hậu cung có ai có khả năng lớn như vậy......"

Đột nhiên, một cái tên thoáng qua ở trong đầu ai người, hai người đồng thời mở miệng: "Quân Phái Oánh!"

Sắc mặt Long Ứng Thiên trở nên xanh mét, " Rốt cuộc nữ nhân này đang làm gì! Xúi giục phụ hoàng tấn công Lộng Phong quốc, nàng muốn diệt Lộng Phong quốc hay là muốn hủy Việt Sa quốc!?"

"Mặc kệ thế nào, từ trước đến giờ tâm cơ nữ nhân này vẫn luôn kín đáo, trong đó nhất định có âm mưu gì!" Long Ứng Tình phụ họa nói.

"Đúng rồi, Ứng Tình, sao đệ lại trở lại? Không phải đệ đi Hí Triều quốc sao?" Long Ứng Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

"Đệ cũng không biết! Chỉ là được truyền tin nói phụ hoàng triệu gấp, liền vội vã chạy về với Viêm tướng quân." D,0dylq.d Long Ứng Tình rất không hiểu rõ việc lần này.

"Phụ hoàng triệu gấp? Phụ hoàng vốn không có chuyện gì muốn triệu đệ gấp!" Long Ứng Thiên cũng sửng sốt.

"Tại sao lại như vậy? Lúc ấy trong tay người tìm đệ còn có ngọc bội của phụ hoàng!"

"Nhưng phụ hoàng thật không triệu đệ gấp, chuyện này cũng chưa từng đề cập tới!"

"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Long Ứng Tình cũng mê hoặc, "Đệ vừa ra khỏi hoàng đô Lộng Phong quốc, không tới mấy ngày liền bị người tìm được nói phụ hoàng truyền cho đệ trở lại, lúc ấy đại tướng quân đã đi Hí Triều quốc trước, nhưng không bao lâu hắn đã vượt qua ta, nói phụ hoàng cũng tìm hắn trở lại, sao lại không có chuyện này!"

"Chẳng lẽ...... có người giả truyền thánh chỉ?" Sắc mặt Long Ứng Thiên thay đổi.

"Giả truyền thánh chỉ!?" Long Ứng Tình cũng thay đổi sắc mặt, "Là ai lớn gan che trời như vậy?"

Long Ứng Thiên cười lạnh nói: "Người có thể có được ngọc bội của phụ hoàng, trừ Quân Phái Oánh, còn ai vào đây? Cho dù không phải là ý của nàng, khẳng định cũng là nàng gợi ý thủ hạ làm như thế!"

"Hừ! Chuyện của Lâm Phúc ta còn chưa tìm bà ta tính sổ, mà lúc này bà ta lại làm ra chuyện lớn như vậy, thật là một khắc cũng không yên!" Long Ứng Thiên cắn răng nói.

"Lâm Phúc? Lâm Phúc nào?" Long Ứng Tình không hiểu hỏi.

"Hắn là một thái giám tạp dịch, cũng là ta không cẩn thận, lúc đi không đóng kỹ ám cách lại, kết quả lúc quay về phát hiện khối ngọc trụy đệ cho ta đã không thấy đâu nữa, sau đó lại tra được rất có thể là hắn đã đưa cho Quân Phái Oánh......" Long Ứng Thiên còn chưa dứt lời, liền bị Long Ứng Tình cắt đứt: "Ngọc trụy!? Huunh nói không thấy ngọc trụy đâu nữa!?"

Long Ứng Thiên không khỏi nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Long Ứng Tình, gật gật đầu mà nói: "Đúng, mới phát hiện, sau đó lại ta hỏi hạ nhân trong cung, cũng chỉ có tên Lâm Phúc đó khả nghi nhất, hắn đã bị điều đến trong phạm vi thế lực của Quân Phái Oánh rồi."

"Ngọc trụy rơi vào trong tay Quân Phái Oánh rồi!?" Nhịp tim Long Ứng Tình như sấm, khẩn trương nói: "Nhất định phải lấy lại ngọc trụy! Ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay bọn họ!"

Long Ứng Thiên phát giác sắc mặt Long Ứng Tình không bình thường, cũng khẩn trương lên: "Thế nào? Ngọc trụy này có vấn đề gì không? Chỉ bởi vì là đệ cho ta, cho nên mới đưa nó....."

"Hoàng huynh, huynh không biết! Khối ngọc trụy này là đệ thừa dịp đại hội võ lâm ở Xuyên Vân quốc loạn lên mới đoạt lại!" Long Ứng Tình giải thích: "Nghe nói trong khối ngọc trụy này có thể tìm được bảo tàng phú khả địch quốc và bí tịch võ công nhiều người người mơ ước, nếu như khối ngọc trụy này rơi vào trong tay người khác, còn không biết sẽ như thế nào nữa!"

Long Ứng Thiên vừa nghe cũng nóng nảy: "Chuyện quan trọng như vậy sao đệ không nói với ta!"

"Lúc ấy nhất thời tình thế cấp bách nên đệ quên chứ sao!" Long Ứng Tình vô tội nói, còn không phải hắn vội vã đến Lộng Phong quốc gặp Phượng Tĩnh Xu sao.

"Vậy làm sao bây giờ đây!" Long Ứng Thiên tự lẩm bẩm, " Khối ngọc trụy này nhất định phải lấy lại, nếu như có thể tìm được bảo tàng, như vậy lần này chiến tranh với Lộng Phong quốc cũng coi như có bảo đảm, hơn nữa nói không chừng còn sẽ giúp giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó lần này!"

"Hoàng huynh, huynh đừng vội, đệ thấy như vậy, " Long Ứng Tình nghĩ ra cách giải quyết: "Chuẩn bị chiến tranh không phải chuyện một sớm một chiều, bây giờ bắt đầu chuẩn bị ít nhất cũng phải hơn nửa tháng, trong lúc ở nơi này, đệ để thủ hạ xuất toàn lực tìm kiếm ngọc trụy, mặt khác, huynh cũng liên lạc với nhóm đại thần trong triều, có thể nhìn khuyên can phụ hoàng hay không, để hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu như thực bất đắc dĩ, chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì thôi."

"Cũng chỉ có như vậy!" Long Ứng Thiên thở dài, "Hi vọng bên Lộng Phong quốc sẽ không phái Hiền vương gia đi"

"Hiền vương gia?" Long Ứng Tình sững sờ, "Tại sao lại là Hiền vương gia?"

"Ứng Tình, đệ ngốc sao? Hiền vương gia là Binh mã Đại nguyên soái của Lộng Phong quốc, hơn nữa nghe nói lần thọ yến này, , hắn còn được nữ nhi của hắn tặng binh thư, mặc dù không biết binh thư này rốt cuộc có hiệu quả thế nào, nhưng mà ta lại nhớ bọn họ sẽ phải phái hắn ra ứng chiến, ta chỉ hi vọng ý nghĩ của ta sẽ không trở thành sự thật!"

Hiền vương gia!

Long Ứng Tình kinh hãi, đó không phải là phụ vương của Phượng Tĩnh Xu sao? Bọn họ phải đối chiến với phụ vương của nàng?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Long Ứng Tình chợt lạnh, không, không thể như vậy, rất có thể nàng là ân nhân cứu mạng bọn hắn năm đó, bọn họ tìm nàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cuối cùng phải xung đột với nhau trên chiến trường sao?

Nghĩ tới đây, Long Ứng Tình đứng ngồi không yên, hắn vọt lên, nói với Long Ứng Thiên: "Hoàng huynh! Huynh nhất định phải nghĩ cach thuyết phục phụ hoàng! Nếu không......"

"Thế nào?" Long Ứng Thiên hỏi.

"Không! Đệ phải đi trước một bước, hoàng huynh! Chuyện ở đây giao cho huynh! Đệ có việc gấp phải đi ra ngoài!"

"Đệ muốn đi đâu?" Long Ứng Thiên nhất thời sửng sốt, không kéo Long Ứng Tình lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn đã đi xa.

"Đệ muốn đi Hí Triều quốc!" Hắn muốn giải thích rõ tất cả với nàng trước khi mọi chuyện xảy ra! Long Ứng Tình chỉ để lại một câu nói, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Khi hai huynh đệ gặp lại thì Long Ứng Tình đã sớm không phải Long Ứng Tình hôm nay nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status