Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 30


Từ trong mạch suy nghĩ tỉnh táo lại, Phượng Tĩnh Xu nhìn sắc trời, thật không còn sớm, suy nghĩ một chút, đứng dậy chạy về phía viện đặc biệt chừa lại trong Hảo Mộng lâu. Người trong viện này đều là người mang tới từ Hiền vương phủ, toàn bộ hành lễ với Phượng Tĩnh Xu rồi lui xuống.

Phượng Tĩnh Xu đi tới phòng của Phượng Duy Tĩnh, lẳng lặng pha một bình trà thơm, nhắm mắt lại chờ bóng dáng màu trắng.

Không lâu lắm, một vạt áo trắng liền xuất hiện ở trong tầm mắt. Bước chân có vẻ hơi gấp gáp, ánh hoàng hôn hắt trên áo trắng, nhiễm lên một vệt màu vàng, bước chân hơi vội kéo theo ống tay áo, tựa như một bướm trắng bay xiêu vẹo, ở dưới bầu trời chiều chạy về phía trước.

"Tĩnh nhi!" Giọng Phượng Duy Tĩnh vang lên ở cửa ra vào.

Gương mặt Phượng Tĩnh Xu mang theo nụ cười nhìn về phía cửa, đưa tay rót một chén trà.

Hơi thở Phượng Duy Tĩnh đã bình ổn, ngồi vào chỗ đối diện Phượng Tĩnh Xu, nâng chén trà lên hớp một ngụm. "Ta không biết nàng lại đến nhanh như vậy, nên ta đã ra đường đi dạo một mình."

"Ha ha, đột nhiên phát sinh một chút chuyện khẩn cấp, cho nên tới." Phượng Tĩnh Xu đáp.

" Chuyện khẩn cấp?" Phượng Duy Tĩnh trầm ngâm, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, không cần lo lắng, đã giải quyết rồi." Phượng Tĩnh Xu trấn an nói.

"Vậy thì tốt." Phượng Duy Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Hắn muốn để cho nàng trải qua cuộc sống không buồn không lo, tất cả vấn đề đều giao cho hắn thay nàng giải quyết, không để nàng bị chút quấy nhiễu nào, nhưng với thân phận này của bọn họ, có rất nhiều chuyện cũng không thể không để ý, vì vậy hắn luôn ngăn ở trước người nàng, giải quyết tất cả các phiền toái. Có điều, luôn có lúc sơ hở, cũng may, nàng cũng không phải là đóa hoa yêu kiều cần người cẩn thận che chở, nàng có thể là đồng hành cùng hắn kề vai chiến đấu!

"Đệ nói thử thu hoạch sau khi ra đường thế nào?" Phượng Tĩnh Xu lên tiếng nói.

"Nhìn thử thương nghiệp ở Hí Triều quốc phát triển thế nào, còn dò xét thử mấy sản nghiệp." Phượng Duy Tĩnh thản nhiên nói, "Trong Long Hải thành rất nhiều thương gia nhìn như không có liên quan, nhưng mà ta lại phát hiện giữa bọn họ hẳn là có liên lạc, chúng ta muốn phát triển thương nghiệp ở chỗ này vẫn còn có chút khó khăn, mặc dù trước sau sẽ được rất nhiều quý tộc dân chúng theo đuổi, nhưng mà ở trong vòng thương nghiệp, sẽ ở trong trạng thái bị cô lập."

"Cô lập?" Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm, "Nghe nói quốc cữu gia Mộ Dung Vũ một tay che trời ở Hí Triều quốc, thế lực lớn như vậy, không có tài chính khổng lồ ủng hộ, là không có cách nào hoạt động......"

"Nàng nói là...... Là quốc cữu ở sau lưng?" Phượng Duy Tĩnh kinh ngạc hỏi.

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Rất có thể, vừa rồi Tĩnh Ảnh gọi điện tới đây nói với tỷ, gần đây Mộ Dung phủ có mấy khoản bạc không rõ chảy về phía Xuyên Vân quốc, tỷ nghĩ, phần lớn những khoản bạc kia là do những cửa hàng này cung cấp đi!"

"Xuyên Vân quốc?" Phượng Duy Tĩnh nghi ngờ, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Phượng Tĩnh Xu giương lên nụ cười không rõ, "Nghe nói tổng bộ Phi Tuyệt lâu đang ở Xuyên Vân quốc."

"Cái gì!?" Phượng Duy Tĩnh cả kinh, Mộ Dung Vũ, Phi Tuyệt lâu...... Lục Tình La!?

Phượng Duy Tĩnh khiếp sợ nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu: "Nàng nói là...... là Mộ Dung Vũ?"

"Trước mắt hắn là kẻ khả nghi nhất không phải sao?" Phượng Tĩnh Xu không nhanh không chậm nói, "Ngoại trừ chúng ta ra, không có ai biết Tình di, mà ngày đó người ở chỗ này, không thể nào có người tiết lộ tin tức này ra ngoài, vậy tại sao dọc theo đường đi có nhiều nhóm sát thủ như vậy, hơn nữa tất cả đều hướng về Tình di?" Phượng Tĩnh Xu nói tới liền dừng, trên mặt Phượng Duy Tĩnh từ từ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

"Nàng nói là, có người cũng nhận ra Tình di, bời vì nàng tồn tại sẽ tạo thành uy hiếp nào đó, cho nên phải trừ khử nàng trước khi nàng tới Hí Triều quốc." Phượng Duy Tĩnh phân tích nói, "Mà người làm như vậy rất có thể chính là Mộ Dung Vũ! ,Ngày đó ở cửa ra vào, người của Tử Nguyệt Hi từng phát sinh tranh chấp với người của vương phủ, lúc ấy Đệ Ngũ Long Quỳ cũng đó, hắn mang theo Tình di đến tìm ư phụ, mà Tình di vừa vặn bị Mộ Dung Vũ thấy được, Mộ Dung Vũ là quốc cữu Hí Triều quốc, nhất định sẽ nhận ra Tình di, vì vậy vì muội muội của hắn, hắn nhất định sẽ......"

"Trước mắt, Mộ Dung Vũ có hiềm nghi lớn nhất, dọc theo đường đi chúng ta bảo vệ Tình di rất tốt, trong Hí Triều quốc không có người khác thấy qua Tình di, vì vậy, không nghi ngờ hắn thì nghi người nào?" Nói xong, Phượng Tĩnh Xu bày ra kết giới ở trong phòng, nói ra tin tức lấy được buổi trưa cho Phượng Duy Tĩnh: "Đệ đoán hôm nay tỷ gặp được người nào?"

"Người nào?" Phượng Duy Tĩnh lập tức hỏi ngược lại.

" Hoàng nữ Hí Triều quốc Tử Mộng Cơ." Phượng Tĩnh Xu lộ ra một nụ cười thần bí, "Đệ lại đoán xem hôm nay tỷ lấy được tin tức gì?"

Phượng Duy Tĩnh dừng lại, dở khóc dở cười nói: "Ta cũng không phải là con giun trong bụng nàng, làm sao ta biết được! Lại nói, hôm nay ta cũng không đi cùng với nàng đâu."

Phượng Tĩnh Xu cũng không đùa giỡn Phượng Duy Tĩnh nữa, rất dứt khoát nói cho hắn biết: "Hôm nay tỷ lấy được một tin tức rất thú vị, hoàng nữ Hí Triều quốc Tử Mộng Cơ và hoàng tử Tử Nguyệt Hi, lại là tỷ đệ cùng cha khác mẹ!"

"Loảng xoảng!" Tay Phượng Duy Tĩnh run lên, chén trà theo tiếng mà nát vụn."Nàng…nàng nói gì!?" Phượng Duy Tĩnh trợn mắt hốc mồm, bị một câu nói của Phượng Tĩnh Xu làm kinh ngạc.

"Là thật." Phượng Tĩnh Xu lặp lại.

"Làm sao có thể!? Tử Nguyệt Hi không phải là đứa bé của Tình di sao?" Phượng Duy Tĩnh vẫn chưa tin. "Làm sao nàng biết? Nàng chỉ thấy Tử Mộng Cơ đã ra suy đoán này?"

"Không phải suy đoán!" Phượng Tĩnh Xu thanh minh lần nữa, "Duy nhi, mặc kệ ta dùng cách gì, kết quả chính là như vậy, cũng không ai có thể thay đổi, cũng không thể nói ta bịa đặt hoàn toàn."

"Nhưng mà, vậy......" Phượng Duy Tĩnh còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng chống lại đôi mắt trong veo đó, nên cái gì cũng không nói nữa. Hắn nên tin tưởng nàng, bất luận nàng nói chuyện hoang đường cỡ nào, hắn cũng muốn đứng ở sau lưng nàng ủng hộ nàng. Nghĩ như vậy, Phượng Duy Tĩnh liền bình tĩnh.

Phượng Tĩnh Xu thu biến hóa của Phượng Duy Tĩnh vào trong mắt, ý cười trong mắt càng đậm, kèm theo là tình ý dạt dào. Đây chính là nam nhân mà nàng muốn, bất luận đúng sai, cũng sẽ kiên định, thủy chung như một đứng ở sau lưng ủng hộ nàng.

"Duy nhi, nếu như lúc trước chúng ta hoài nghi động cơ ám sát của Mộ Dung Vũ, như vậy hiện tại, lý do này có phải đủ rồi không?"

"A! Nàng nói là......" Phượng Duy Tĩnh chợt hiểu, "Tử Nguyệt Hi và Tử Mộng Cơ là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, như vậy Tử Nguyệt Hi chính là nhi tử của Huyền phi rồi! Điều bí mật này, mặc dù không biết có bao nhiêu người biết, nhưng người biết cũng không thể còn sống, hoàng thượng Hí Triều quốc vốn coi Tử Nguyệt Hi là hài tử của Tình di nên càng yêu thương hắn có thừa, dưới mắt còn sắp sắc phong hắn làm thái tử, một khi điều bí mật này bị người ta phát hiện, truyền đến trong tai hoàng thượng, như vậy rất có thể đưa tới một hồi sóng lớn, mặc dù cuối cùng có thể sẽ không ảnh hưởng kết quả, nhưng trong lòng hoàng thượng nhất định sẽ có vướng mắc, đối với Huyền phi, đối với gia tộc Mộ Dung đều không phải là chuyện tốt, cho nên bất luận thế nào Mộ Dung Vũ cũng sẽ không để Tình di sống sót!"

"Đúng, chính là như vậy!" Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Cho nên, Duy nhi, trước khi chuyện có kết quả, đệ nhất định phải chăm sóc Tình di thật tốt, không để nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn."

"Được, ta biết rồi!" Phượng Duy Tĩnh đồng ý nói, "Đúng rồi, nếu như chuyện đúng như thế, vậy đứa bé của Tình di......"

Phượng Tĩnh Xu thở dài, "Chuyện xảy ra mười lăm năm trước chúng ta không rõ ràng, tất cả cũng phải đợi Tinh di thật sự tỉnh táo lại mới biết, mặc dù bây giờ nàng không khác gì người thường, nhưng trí nhớ lại bị phong bế, vì vậy chúng ta muốn biết cái gì cũng chỉ có đợi, có điều, hi vọng đứa bé kia còn sống!"

"Nếu không, để người của Hoa Gian từ đi tìm thử?" Phượng Duy Tĩnh đề nghị.

"Tìm? Làm sao tìm được? Khắp thiên hạ có rất nhiều thiếu niên mười lăm tuổi! Lại nói, chúng ta cũng không biết đứa bé kia là Nam hài hay nữ hài, cứ mù quáng tìm như vậy, không khác nào mò kim đáy biển! Sơ sót một cái, còn có thể đả thảo kinh xà" Phượng Tĩnh Xu nhấp một miếng trà, tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn cứ án binh bất động trước đi!" ,Suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu như muốn làm gì đó, tỷ nghĩ, có thể phải bắt tay vào từ bối cảnh gia đình của Tình di, như đã nói, bây giờ tỷ vẫn chưa đủ hiểu rõ về thân phận của Tình di! Để người phía dưới đi điều tra một chút!"

"Được, chờ lát nữa sẽ phân phó." Phượng Duy Tĩnh đồng ý nói.

Phượng Tĩnh Xu xem chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, vì vậy đứng lên nói: "Tỷ đi về trước đây, hiện tỷ đang ở chỗ hồ ly, có chuyện gọi điện thoại tìm tỷ là được, bây giờ đệ phải chiếu cố Tình di, chớ bại lộ mục tiêu."

"Được." Phượng Duy Tĩnh cũng đứng lên.

"A!" Phượng Tĩnh Xu đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Nói đến điện thoại, tỷ lại nhớ lại, Thư nhi còn có một cuộc điện thoại đó!"

"Cái gì?" Phượng Duy Tĩnh không rõ chân tướng nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu kể chuyện vừa xảy ra cho Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh nghe cũng liên tục nở nụ cười.

Hai người đi ra khỏi phòng, sau khi Phượng Tĩnh Xu xoay người cho Phượng Duy Tĩnh một nụ hôn cáo biệt, mắt liếc về phía chỗ của Lục Tình La, ngón tay ngọc nhấc lên, một tia sáng màu tím trong nháy mắt vụt lên.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Ánh chiều tà chiếu xuống, khiến cả vùng đất tỏa ánh vàng, mọi người đắm chìm trong cái mát muộc màng của mùa hè.

Phủ quốc cữu to như vậy, bọn hạ nhân nhẹ chân nhẹ tay làm việc. Hôm nay thế lực của quốc cữu như mặt trời ban trưa, nếu ai tay chân không lưu loát, chọc quốc cữu gia tức giận, mất mạng nhỏ cũng không ai quản. Chỉ là giờ phút này, quốc cữu gia không biết đã đi đâu, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Có điều, không thấy mới vô cùng may mắn!

"Đây là ý gì!?" Trong căn phòng khép kín, truyền đến một tiếng chất vấn.

"Quốc cữu gia, ngài cũng thấy đấy, lâu chủ chúng ta đã quyết định hủy bỏ việc làm ăn này rồi." Một người áo đen đứng thẳng, trước mặt hắn là một xấp ngân phiếu mới tinh.

"Cái gì, hủy bỏ!?" Mộ Dung Vũ tức giận vỗ bàn đứng lên, "Tại sao lại hủy bỏ? Không phải các người chưa bao giờ trả lại sao!?"

"Quốc cữu gia, đó là quy củ do lâu chủ đời trước của chúng ta quyết định, vốn lâu chủ mới của chúng ta cũng không muốn hủy bỏ cuộc trao đổi này, nhưng mà số lượng sát thủ ám sát đưa vào vụ này đã vượt qua số lượng sát thủ đưa vào các vụ trước kia, hơn nữa còn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chỉ có lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ có năm người còn sống trở về, càng về sau, phái người đi còn không thể sống mà trở về, đây là tổn thất lớn nhất trong lâu chúng ta từ trước tới nay, vì vậy lâu chủ quyết định bỏ vụ trao đổi này, kính xin quốc cữu gia tìm cao minh khác đi!"

Mộ Dung Vũ vừa nghe, gân xanh trên trán nổi lên, vung tay lên, tất cả đồ trên bàn đều bị quét xuống đất, xấp ngân phiếu cũng đi bay theo rơi trên đất.

"Các ngươi rút lui khỏi vụ này, không sợ bị hủy hết uy tín sao!?" Mộ Dung Vũ uy hiếp nói, "Mấy năm trước các ngươi đã thất thủ một lần, đắc tội với quyền quý nước khác, khiến các ngươi luôn bị Quân Cơ xử mới xuất hiện áp chế, hôm nay các ngươi xác định Phi Tuyệt lâu có thể lại chịu đựng hậu quả uy tín bị hủy hết một lần nữa sao? Chỉ sợ nếu như vậy, sau này Phi Tuyệt lâu muốn lên hàng ba tổ chức sát thủ hàng đầu cũng không được rồi!"

Người áo đen ngừng lại, vốn giọng nói chân thật càng thêm một tầng lạnh lẽo: "Quốc cữu gia muốn nói, chúng ta cũng không có cách, lâu chủ nói rồi, tình nguyện phá hủy uy tín cũng không muốn phá hủy Phi Tuyệt lâu."

"Ngươi! Được! Được! Biến, cút cho ta!" Mộ Dung Vũ tức giận quát lớn.

Người áo đen nhìn cũng không nhìn Mộ Dung Vũ một cái, xoay người rời đi.

Nét mặt Mộ Dung Vũ âm trầm nhìn chằm chằm ánh nến le lói bên trong phòng, âm thầm nghĩ còn có tổ chức nào có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này hay không, suy nghĩ hồi lâu cũng không tổ chức nào thích hợp. Danh tiếng cùng với thực lực lớn nhất trong giang hồ chính là Quân Cơ xử, nhưng Quân Cơ xử đã kiên quyết cự tuyệt hắn khi mới giao thiêp lần đầu tiên, hắn chỉ tìm được Phi Tuyệt lâu, nhưng không có nghĩ đến Phi Tuyệt lâu bị thượng nặng như thế, kế tiếp hắn nên tìm người nào giúp một tay? Còn có tổ chức nào có thể đảm nhiệm đây?

Cho đến cuối cùng, Mộ Dung Vũ không thể không bỏ qua ý niệm âm thầm giải quyết, bước nhanh đi ra khỏi mật thất, cất giọng phân phó ra phía ngoài: "Người đâu! Chuẩn bị xe vào cung!"

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

"Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?" Một tiếng quát to thức tỉnh thiếu nữ, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã bị người mãnh liệt kéo lên, "Tiểu nha đầu càng lúc càng lớn mật rồi, ban ngày thế mà lại ngẩn người ra, ngươi không muốn làm ở Kim phủ đúng không!?"

Thiếu nữ cả kinh, vội vàng nói: "Thái Linh tỷ, tỷ nói gì vậy! Tiểu Mễ thật vất vả mới cầu được một cái chỗ ở Kim phủ, còn lấy được phúc của lão tổ tông mới có thể phục vụ ở bên cạnh lão nhân gia, sao Tiểu Mễ có thể không muốn làm chứ!"

Thái Linh vừa đi về phía trước vừa nói thầm nói: "Còn nói sao! Ngươi nói thử dáng vẻ chính ngươi như thế nào đi! Còn dám ngẩn người! Chuyện lão tổ tông phân phó ngươi còn nhớ rõ sao?"

"À? Lão, lão tổ tông phân phó chuyện gì?" Tiểu Mễ sững sờ, thật đúng là không biết lão tổ tông phân phó chuyện gì!

Thái Linh đối với bản tính của Tiểu Mễ đã tập mãi thành thói quen, xa xa thấy hai bóng người quen thuộc, lôi kéo tay Tiểu Mễ nắm thật chặt, ngừng lại, hai người thi lễ với người đi tới: "Gặp qua thiếu gia, biểu tiểu thư!"

Một thân cẩm y vàng rực ở dưới trời chiều càng phát ra rực rỡ, Kim Bích Đạc gật đầu với hai người một cái, hỏi: "Nãi nãi đâu rồi?"

"Hồi thiếu gia, lão tổ tông dâng hương tắm rửa đang trong phòng!" Thái Linh hồi đáp.

"Dâng hương tắm rửa?" Tịch Thấm Nhụy nhìn về phía Kim Bích Đạc, "Nãi nãi lại muốn vào căn phòng đó?"

Kim Bích Đạc nhìn Thái Linh, Tiểu Mễ, Thái Linh cúi người chào nói: "Lão tổ tông phân phó tụi nô tỳ đi quét dọn Lâm Phong các trước."

Kim Bích Đạc nói: "Nếu như thế, các ngươi mau đi đi!" Quay đầu lại nói với Tịch Thấm Nhụy: "Nếu nãi nãi muốn đi Lâm Phong các, ,hôm nay cũng không đi tìm người, chúng ta đi thôi! Vừa đúng ta muốn đi xem cửa hàng một chút, muội trở về phòng đi!"

Tịch Thấm Nhụy hiểu gật đầu, hai người cùng rời khỏi.

Thái Linh và Tiểu Mễ đưa mắt nhìn hai người rời đi, cho đến khi không thấy được bóng dáng, Thái Linh mới tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Mễ vội vàng đi theo phía sau Thái Linh, nghi ngờ hỏi: "Lâm Phong các? Thái Linh tỷ, Lâm Phong các là nơi nào vậy? Sao muội chưa bao giờ nghe qua?"

Thái Linh không ngừng bước chân, nhưng cũng không quên giải thích: "Lâm Phong các là cấm địa Kim gia, chỉ có lão tổ tông mới có thể đi vào, cũng chỉ có người bên cạnh lão tổ tông mới có thể đi vào quét dọn, lần đầu tiên ngươi đi vào, chờ lát nữa đi vào tay chân phải nhanh nhẹn, cũng đừng làm hỏng cái gì, nếu không hậu quả cũng không phải là ngươi có thể gánh nổi!" Thái Linh cảnh cáo nói.

"Oa! Nghiêm khắc như vậy sao?" Tiểu Mễ rụt cổ lại, trong lòng nhỏ giọng nhắc nhở mình, chờ lát nữa nhất định phải cẩn thận một chút.

Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới Lâm Phong các.

Thái Linh đưa tay đẩy, cửa nhẹ nhàng mở ra, không có phát ra một tiếng vang, như vậy có thể thấy được, cánh cửa này thường có người ra vào.

Tiểu Mễ đi theo Thái Linh, còn có mấy tỳ nữ hơi lớn tuổi, mấy người phân phối nhiệm vụ, liền bắt đầu cẩn thận quét dọn.

Trong lòng Tiểu Mễ vẫn nhắc nhở mình phải cẩn thận làm việc, nhưng càng nhắc nhở ngược lại càng sẽ hỏng việc, khi Tiểu Mễ quét dọn đến một góc, tay đã cứng ngắc, không để ý, hộp gỗ trong tay rời tay rơi xuống đất.

"Cạch!" Sau khi hộp gỗ tinh sảo rơi xuống vang lên tiếng trong trẻo, nắp hộp bung ra, bức họa trong hộp theo đó mà mở ra.

"A!" Tiểu Mễ giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy gần đây không có người, trái tim đập thình thịch trong lòng rốt cuộc đè xuống, nhanh chóng tới trước nhặt bức họa đã rơi xuống đất lên, miễn bị nhìn người thấy.

"Ah?" Khi Tiểu Mễ thấy người trên bức họa thì trong lòng kinh ngạc, bức họa này vẽ ai? Sao......

Nghe được gần đó có động tĩnh, Tiểu Mễ vội vàng cất bức họa bỏ vào hộp gỗ, quay người đi......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status