Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 31


Ở trong phủ tể tướng mấy ngày, thông qua Tâm Mộng Hồ, quan hệ của Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ càng thêm thân thiết, Phượng Tĩnh Xu thường xuyên chơi cờ với Tử Mộng Cơ, nói những chuyện đã trải qua, hai người càng nói chuyện càng hợp ý, quả thật có loại cảm giác hận không thể gặp sớm hơn.

Tử Mộng Cơ đúng là một người rất có tài hoa, bất luận là tư tưởng mưu lược hay là kiến thức, đều có thành tựu rất sâu. Nếu không phải những năm này ở trong hoàng cung bị lạnh nhạt, khiến nàng học xong phải giấu tài, vị hoàng nữ này chỉ sợ sớm đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi!

Có lẽ bởi vì Tâm Mộng Hồ, có lẽ bởi vì bản thân Phượng Tĩnh Xu, dù sao khi Tử Mộng Cơ đối mặt với Phượng Tĩnh Xu lại không đề phòng, khiến Phượng Tĩnh Xu rất dễ dàng hiểu hết con người nàng không còn một mống. Phượng Tĩnh Xu lấy một tấm chân tình đối đãi, khiến Tử Mộng Cơ cũng sắp coi Phượng Tĩnh Xu là tri kỷ thứ hai sau Tâm Mộng Hồ. Hai người ngoài việc trao đổi tài văn chương ra, còn thường xuyên làm một chuyện, đó chính là nhìn Tâm Mộng Hồ và Hàm Tinh đùa giỡn.

Lần này Hàm Tinh lại phát huy kiểu người kẹo mè xửng vô cùng nhuần nhuyễn, mặc cho Tâm Mộng Hồ chê cười thế nào cũng mặt không đổi sắc, ngay cả Tâm Mộng Hồ cầm gậy đánh hắn cũng không lui bước chút nào, trong cơn tức giận Tâm Mộng Hồ vung gậy to lên, đánh đầu Hàm Tinh đến rách chảy máu! Ngay lúc đó nàng đã bị sợ đến hoang mang, khi nào khóc cũng không biết, cuối cùng vẫn là Tâm Á Thanh nói một câu giữ Hàm Tinh lại: "Ngươi đã cố chấp như vậy, thế thì ngươi cứ ở lại bảo vệ tiểu nữ đi!" Trời mới biết với bản lĩnh của Tâm Mộng Hồ, Hàm Tinh cũng không theo kịp, lời này của Tâm Á Thanh cho dù ai đều cảm thấy rất giả dối, nhưng vì hai oan gia này, tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, giả bộ như không biết, cứ như vậy để Hàm Tinh ở lại.

Trải qua chuyện Hàm Tinh "chảy ra nhiều máu", Tâm Mộng Hồ cũng không còn bài xích hắn nữa, tuy rằng vẫn xa cách, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ len lén quan tâm, trên miệng nàng nói là sợ Hàm Tinh bị nàng đánh đến ngốc muốn nàng phụ trách, trên thực tế còn không phải quan tâm người ta lại nhún nhường không được sao, vịt chết còn cứng mỏ! Sợ rằng Hàm Tinh này còn ước gì nàng đánh lại một lần nữa, hoàn toàn "phụ trách" luôn! Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ thường xuyên thấy nàng kỳ cục như vậy, hai người còn cảm thán với nhau mà nói sau này gặp được người trong lòng ngàn vạn lần không thể giống như hồ ly, thích cứ việc nói thẳng, tránh lãng phí thời gian, làm không tốt, sẽ phải bỏ lỡ.

Có điều cũng chính là hồ ly khảu thị tâm phi, khiến Tử Mộng Cơ sau này gặp được người ngưỡng mộ trong lòng thì không chút do dự xuất khẩu cầu ái, oanh động thiên hạ. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Mấy ngày nay, ngoài trong vương phủ rất náo nhiệt ra, Long Hải thành cũng là một mảnh vui mừng, dân chúng ở đây đều chuẩn bị cho đại điển sắc phong thái tử, dân chúng Hí Triều quốc từ bốn phương tám hướng đều tới, muốn quan sát một phen, coi như không xem được, cảm thụ một chút không khí cũng đáng vui mừng. Đặc biệt là hai ngày nay, kế từ sau khi đoàn sứ giả Lộng Phong quốc đến, đoàn sứ giả Xuyên Vân quốc và Việt Sa quốc cũng đã lần lượt tới, dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Vương gia Phượng Hàm Tiếu của Lộng Phong quốc, vương gia Đông Phương Bân của Xuyên Vân quốc và tam hoàng tử Việt Sa quốc, ba người thân phận cao quý, diện mạo bất phàm, dẫn đến trái tim các thiên kim tiểu thư, đại gia khuê tú Long Hải thành rung động, những quán son phấn, hiệu vải, tiệm trang sức buôn bán vô cùng thịnh vượng, mỗi một lão bản đều cười đến nở hoa, kiếm tiền đếm tới mỏi tay.

Đối mặt với rầm rộ như thế, Phượng Tĩnh Xu may mắn khi mấy ngày trước vào thành đã để Phượng Duy Tĩnh đi trước một bước, nếu không bây giờ sẽ bị chìm ngập trong đống son phấn mất thôi.

Nhưng mà lại để cho Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc chính là lần này người Việt Sa quốc tới Hí Triều quốc lại từ Long Ứng Tình biến thành tam hoàng tử Long Ứng Quân, hơn nữa còn Viêm Vũ Thụy nửa đường chạy đi cũng không thấy bóng dáng đâu. Không có người quen, ngay cả hứng trí tán dóc Phượng Tĩnh Xu cũng không có. Cả ngày không phải vùi ở phủ tể tướng chính là lặng lẽ chạy đến Hảo Mộng lâu tìm Phượng Duy Tĩnh, lại cùng Lục Tình La đã dịch dung, ba người cùng nhau lên núi xuống biển, chơi được cực kỳ vui mừng. Về phần Tuân Thư, đã giao cho Tĩnh Ảnh vừa trở về không lâu, đứa nhỏ này, hai ngày nay lấy được điện thoại, thấy vô cùng mới lạ, ngày ngày ôm điện thoại không phải nấu cháo điện thoại cho phụ mẫu mình thì chính là chơi trò chơi, chơi vui đến quên mọi việc. Giao cho Tĩnh Ảnh, Tĩnh Ảnh vừa có thể dạy hắn dùng điện thoại thế nào, mặt khác, có Tĩnh Ảnh coi chừng, cũng sẽ không bị người khác phát hiện, Phượng Tĩnh Xu lại rất yên tâm!

Mấy ngày nay phủ tể tướng có hai vị khách, tới đặc biệt ân cần, một là Hoa Ngọc Dung rạng rỡ hoa đào tràn lan, một là Tử Nguyệt Hi chức cao quyền quý ỷ mình bất phàm. Hoa Ngọc Dung tất nhiên không nói, kể từ ngày đó Phượng Tĩnh Xu tựa như cam kết một phen, đã bắt đầu từ từ tiếp nhận Hoa Ngọc Dung đến gần, vì vậy Hoa Ngọc Dung có thể nói là như nhặt được vàng, ngày ngày mang vẻ mặt tươi cười; mà so sánh, Tử Nguyệt Hi có vẻ âm trầm rất nhiều, thái độ của Phượng Tĩnh Xu đối với hắn có thể so với người xa lạ, đối với hắn thân phận cũng chẳng thèm ngó tới, có một lần, Tử Nguyệt Hi bị Phượng Tĩnh Xu "không biết phân biệt" làm cho giận đến khẩu xuất cuồng ngôn, nhục mạ một câu, chọc giận người bên cạnh Phượng Tĩnh Xu lại không thể chọc tức Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu chỉ dùng câu nói đầu tiên đã đánh mất hết “tình cảm mãnh liệt” của Tử Nguyệt Hi ——"Hoàng tử, thiên hạ đều biết, Phượng Tĩnh Xu ta chắc chắn sẽ không lập gia đình, ta chỉ biết thú phu, hơn nữa, cho tới bây giờ, ta đã có ba vị hôn phu, ngài xác định người ngài muốn là ta sao?"

Đây là lần đầu tiên Phượng Tĩnh Xu nói rõ chuyện của mình với người ngoài, trước đó khi xác định quan hệ với ba người Phượng Duy Tĩnh cũng không có gióng trống khua chiêng, mấy ngày trước Phượng Vu Dực đến Xuyên Vân quốc cầu hôn, , tin tức truyền đến sợ rằng cũng phải phí chút thời gian, vì vậy cũng rất nhiều người không biết Phượng Tĩnh Xu đã đính hôn, hơn nữa thật như lúc ban đầu nàng đã nói, là thú phu, hơn nữa còn thú cả ba phu!

Từ sau ngày đó, số lần Tử Nguyệt Hi tới đã giảm bớt, chỉ là dựa theo tin tức nội bộ của Tử Mộng Cơ, mấy ngày trước Tử Nguyệt Hi và "dưỡng phi" Huyền phi của hắn đã xảy ra một cuộc tranh chấp, hình như Huyền phi hết sức ngăn cản Tử Nguyệt Hi tiếp xúc quá mức với nhóm người Phượng Tĩnh Xu Lộng Phong quốc, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến nhiệt tình Tử Nguyệt Hi chợt giảm.

Một ngày này, phủ tể tướng lại tới hai người, một là Hoa Ngọc Dung vẫn gió xuân như cũ, một là Phượng Hàm Tiếu mang theo oán khí trên mặt. Cảm xúc của hai người rõ ràng đối lập tạo thành một trường hợp quái dị, khiến bọn hạ nhân phủ tể tướng đều không khỏi len lén liếc mấy lần.

Hai người mới vừa ngồi xuống không lâu, đã gặp được Tâm Mộng Hồ và Hàm Tinh đi ra ngoài trở về. Sau khi chào hỏi, Tâm Mộng Hồ trêu chọc Hoa Ngọc Dung nói: "Thế nào, phủ tể tướng của ta đây chẳng lẽ lại thật sự thành ngôi nhà thứ hai của Hoa đại công tử ngươi sao? Ngày ngày chạy tới đây, ngươi không thấy mệt sao?"

Hoa Ngọc Dung cũng cười nói: "Mệt? Làm sao có thể chứ? Tư vị trong đó, tin tưởng Tâm đại tiểu thư cũng hiểu chứ?"

"Cái gì, cái gì mà tư vị trong đó! Ngươi nội bậy gì thế?" Tâm Mộng Hồ đỏ mặt, lắp ba lắp bắp trách mắng.

"Ồ! Chẳng lẽ là ta nhìn lầm sao? Mấy ngày nay không phải Tâm đại tiểu thư đều chạy tới Hạnh Lâm đường sao? ,Chẳng lẽ không phải vì......" Cố ý mập mờ kéo dài giọng, đôi mắt hoa đào của Hoa Ngọc Dung không ngừng liếc nhìn sang một bên.

Hàm Tinh vừa nghe lời này, vốn là gương mặt lãnh khốc trong nháy mắt mềm xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Tâm Mộng Hồ cũng mang theo một tia nóng bỏng.

"Vì, vì cái gì! Ta còn không phải đi nhìn...... nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ sao? Đúng, chính là nhìn hắn, hắn mới đến, nhất định có rất nhiều chỗ không hiểu, bản tiểu thư phải đi chăm sóc hắn!" Tâm Mộng Hồ ưỡn ngực nói rất đúng lý hợp tình.

"Hả?" Hoa Ngọc Dung giả bộ kinh ngạc nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi cũng biết Long Quỳ là danh y, cho nên để hắn giúp một tay xem thử lỗ thủng trên đầu người khác!"

"Cái gì lỗ thủng chứ!" Tâm Mộng Hồ nhảy dựng lên, xấu hổ kêu: "Đã tốt rồi còn nhìn cái gì!"

"Ha ha! Dạ, đều tốt, đều tốt!" Hoa Ngọc Dung vẫn cười đến cực kỳ mập mờ.

"Hừ!" Tâm Mộng Hồ xấu hổ, vung tay rời đi, Hàm Tinh vội vàng đuổi theo, hai người ngay cả Phượng Hàm Tiếu ở bên cạnh cũng bỏ quên.

"Dường như Hoa công tử rất quen thuộc Tâm cô nương!" Gương mặt Phượng Hàm Tiếu hơi tối tăm, giọng điệu nói chuyện rất trầm thấp.

Tâm tình Hoa Ngọc Dung đang tốt không chút nào thấy được địch ý mơ hồ của Phượng Hàm Tiếu, cười híp mắt trả lời: "Đâu có! Vốn không có cơ hội quen biết Tâm cô nương, sau lại vẫn nhờ phúc của Tĩnh Tĩnh, quen biết được người có tính tình sảng khoái như vậy!"

Tĩnh Tĩnh? Phượng Hàm Tiếu vì xưng hô này mà ánh mắt chợt tối sầm, phiền não trong lòng càng sâu.

Đã mấy ngày rồi, kể từ sau khi tới Hí Triều quốc, hắn đã tách ra với tiểu Tĩnh. Mỗi ngày hắn đều được mời đi tham gia bữa tiệc phong phú, mỗi ngày đều có nữ nhân phong tình khác nhau đối với hắn ôm ấp yêu thương, mỗi ngày hắn đều ở trong phòng tha thiết mong chờ cửa dịch quán sẽ xuất hiện bóng hình xinh đẹp nhớ nhung ngàn vạn lần, nhưng hi vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn. Sơn hào hải vị trên bữa tiệc hắn ăn không ngon, thân thể mềm mại ở trong lòng cũng không có khát vọng mà hắn muốn, bóng dáng xuất hiện ở cửa dịch quán vĩnh viễn đều phải là người không liên quan!

Phượng Hàm Tiếu cắn răng nghiến lợi nghĩ nói, nữ nhân này, từ sau khi hai người tách ra như giống như chim nhỏ được phép cất cánh bay, vốn sẽ không quay đầu lại nhìn hắn khổ sở đứng tại chỗ chờ đợi! Trong cuộc truy đuổi này, hắn vẫn luôn diễn nhân vật chờ đợi, mà con chim bay lượn kia, chưa từng cảm nhận được ánh mắt mong chờ của hắn!

Tại sao? Phượng Hàm Tiếu không khỏi tự hỏi, tại sao nàng chưa nhìn ra cảm tình của hắn đối với nàng? Ngay cả Hoa Ngọc Dung cũng được nàng đón nhận, tại sao nàng không chấp nhận hắn!? Là bởi vì...... Thân phận sao? Khiến nàng vừa bắt đầu đã bỏ quên hắn......

Khóe miệng Phượng Hàm Tiếu bật ra một nụ cười khổ, đúng vậy! Thân phận, cái thân phận đáng chết! Bọn họ là đường huynh muội, bọn họ không thể ở bên nhau!

"Ah, Phượng vương gia, người làm sao vậy?" Phát giác Phượng Hàm Tiếu trầm mặc, Hoa Ngọc Dung không khỏi lên tiếng quan tâm nói.

"Không, không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ tiểu Tĩnh chạy đi đâu, lâu như vậy vẫn chưa trở lại." Phượng Hàm Tiếu vội vàng nở nụ cười, che giấu tất cả khổ sở.

"Ồ! Ha ha, có thể đi ra ngoài chơi rồi? Hai ngày nay Bách Tính phường cập nhật món ăn mới, có thể nàng đã chạy tới đó rồi?" Hoa Ngọc Dung cười ha hả suy đoán nói.

"Nếu Hoa công tử biết tiểu Tĩnh đi đâu, vì sao vẫn còn ở nơi này chờ?" Phượng Hàm Tiếu hỏi.

Hoa Ngọc Dung xin lỗi gãi gãi mặt, "Tĩnh Tĩnh không cho đi, nói, ách, nói chúng ta có nhiều thời gian, không vội."

Phượng Hàm Tiếu nghe vậy nắm chặt ống tay áo. Có nhiều thời gian? Không vội? Nghe được lời này, lòng Phượng Hàm Tiếu đột nhiên co rút đau đớn, những lời này, chỉ sợ hắn trông mong cả đời cũng không trông mong được!

Tâm tư khác nhau, hai người câu có câu không tán gẫu, chờ đợi bóng hình xinh đẹp trong lòng trở về......

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Hai ngày nay dân chúng Long Hải thành trôi qua có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn, khắp nơi trong Long Hải thành tràn đầy bầu không khí vui mừng, thương đội theo các đoàn sứ giả các quốc gia tràn vào Long Hải thành, việc buôn bán trong Long Hải thành càng thêm phồn vinh, hàng hóa của các quốc gia càng phong phú đặc sắc, khiến người ta liếc nhìn đến hoa mắt, không kịp nhìn kĩ.

Hai ngày nay tin mừng lớn nhất của dân chúng chính là Bách Tính phường ra món ăn mới, món ăn mới kết hợp được với điểm đặc sắc bản địa Hí Triều quốc, cập nhật một loạt bữa tiệc hải sản lớn, còn có rất nhiều điểm tâm đồ ngọt, hấp dẫn phần lớn người tiêu thụ, từ quý tộc thương nhân đến dân chúng bình dân, mỗi ngày người ra vào Bách Tính phường gấp bốn năm lần trước kia, bậc cửa Bách Tính phường gần như bị đạp mòn, tiểu nhị trong Bách Tính phường loay hoay không ngừng nghỉ.

"...... Cuối cùng rắc thêm một chút gia vị, trang trí xong là có thể dọn thức ăn lên!" Bên trong phòng bếp Bách Tính phường, hơn mười vị đầu bếp vây quanh một chỗ, sợ hãi than nhìn thiếu nữ có thân hình nhỏ nhắn trước mắt với một đôi tay ngọc không ngừng chuyển động tới lui, một bàn thức ăn khiến người ta thèm thuồng cứ như vậy hiện ra.

Thiếu nữ xoay người, trong mắt tỏa ra ánh sáng tự tin, khiến người ta không khỏi hơi bị cảm phục.

"Tất cả mọi người thấy rõ rồi chứ? Chờ lát nữa ta sẽ phái người đưa thực đơn tới, tự các ngươi suy nghĩ thử xem, " Nói xong, nàng vỗ đôi tay, nói: "Được rồi! Món ăn hôm nay chính là mấy thứ này! Các ngươi tới nếm thử xem! Lại thảo luận với nhau một chút, trao đổi tâm đắc!" Nói xong, thiếu nữ nhường chỗ lại, để đám đầu bếp tiến lên thử món ăn.

Đi ra khỏi phòng bếp, thiếu nữ chạy về phía một nhã gian ở lầu hai Bách Tính phường, một tiểu nhị Bách Tính phường đi theo phía sau, trong tay mang theo bốn cái làn tỏa hương thơm.

"Tĩnh nhi, nàng đã tới!" Vừa tiến vào nhã gian, đã thấy một tầm mắt dịu dàng nghênh đón.

"Ha ha! Mọi người đợi đã lâu!" Phượng Tĩnh Xu cười ha hả ngồi xuống, tiểu nhị lưu loát bưng các món ăn trong rổ ra, rồi quy củ lui xuống.

"Oa! Thơm quá!" Tuân Thư mặc áo đỏ với đôi mắt phượng trợn tròn, cái miệng nhỏ hồng hồng chảy nước miếng, ,trong cổ họng không ngừng nuốt nước miếng "ừng ực ừng ực", một bộ dạng mèo thèm ăn, chọc cho người chung quanh nở nụ cười liên tục.

"Xu, thủ nghệ vẫn tốt như vậy!" Trong mắt Tĩnh Ảnh chưa đầy sự cưng chiều.

"Ha ha, đi theo tiểu thư thật đúng là có lộc ăn!" Văn Nhân Tĩnh Phong không biết nhô ra từ nơi nào cũng nói khoác không ngừng.

"Thôi đi! Mấy người các ngươi giữ lại miệng để ăn đi!" Phượng Tĩnh Xu cười ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn.

Mấy người thấy Phượng Tĩnh Xu động đũa, cũng rối rít ăn.

Tiếng huyên náo ở lầu dưới truyền tới lầu hai cũng rất mơ hồ, cửa hàng trong tay Phượng Tĩnh Xu bao giờ cũng có hiệu quả cách âm không tệ, tạo cho khách một không gian yên tĩnh.

Mấy người đang ngồi trừ Tuân Thư ăn như hổ đói ra, đều ăn tương đối lịch sự, vừa ăn còn vừa trò chuyện.

"Tĩnh nhi, hai ngày nay nàng làm ra đồ ăn có thể khiến Bách Tính phường kiếm lời rồi!" Phượng Duy Tĩnh cười nói.

"Vậy sao?" Phượng Tĩnh Xu không thèm để ý nhún nhún vai, bây giờ nàng đã giàu đến chảy mỡ, không quan tâm những món tiền kia.

"Nếu không phải không tận mắt nhìn thấy, ta thật đúng là không thể tin được tiểu thư lại là lão bản giấu mặt phía sau Bách Tính phường!" Văn Nhân Tĩnh Phong nói.

"Nếu Tĩnh Phong có ý, cứ ở lại Bách Tính phường giúp một tay đi!" Phượng Tĩnh Xu nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong.

Văn Nhân Tĩnh Phong ngừng lại, cười đến càng thêm rực rỡ, "Mặc dù công việc ở Bách Tính phường rất tốt, nhưng Tĩnh Phong cho rằng, chỉ có ở bên cạnh tiểu thư mới là tốt nhất, những ngày sau này vui vẻ, lại có lộc ăn, coi như không lấy được một chút lương tháng ta cũng nguyện ý."

Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh nghe vậy không để lại dấu vết liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tỏa sóng bốn phía.

Phượng Tĩnh Xu cười ha ha, chuyển đề tài khác......

Cơm nước no nê, mấy người chậm rãi đi xuống lầu, chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa, một bóng dáng đụng phải vội vã Phượng Duy Tĩnh. Phượng Duy Tĩnh lui một bước, giữ người trong ngực.

"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ngươi không sao chớ?" Giọng nói lo lắng bao hàm áy náy, xin lỗi liên tục.

"Ha ha! Không sao." Phượng Duy Tĩnh an ủi nói.

Tiểu nhân nhi trước mặt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh, bật thốt lên: "A, là ngươi!"

Ánh mắt Phượng Duy Tĩnh nhìn người trước mặt, "Chúng ta đã từng gặp qua?"

"A, ngươi quên rồi sao? Ngày đó chúng ta cũng đụng nhau ở trên đường!" Nữ tử nhắc nhở.

"Hình như là có chuyện này." Phượng Duy Tĩnh suy nghĩ, cười đáp nói.

"Tiểu Mễ!" Một giọng nói thở hổn hển truyền đến, "Làm sao ngươi lại đụng vào người nữa vậy!"

"Thái Linh tỷ, thật xin lỗi! Người ta không cẩn thận thôi!" Tiểu Mễ nhíu mày bĩu môi mà nói.

"Ai! Được rồi, được rồi, trước không nói nữa, chúng ta nhanh vào thôi!" Thái Linh vội vàng kéo Tiểu Mễ đi vào Bách Tính phường.

Phượng Duy Tĩnh nhìn hai người, cười một tiếng gật đầu với nữ tử liên tục quay đầu lại nhìn, chạy về phía đám người Phượng Tĩnh Xu.

"Ha ha! Hoa đào nhỏ sao?" Phượng Tĩnh Xu cười trêu nói.

"Hứ!" Phượng Duy Tĩnh tức giận chọc chọc trán của Phượng Tĩnh Xu, "Biết ngay nàng sẽ nói lung tung!"

Tiếng cười mấy người dần dần xa.

"Tiểu Mễ! Rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì!" Thái Linh khẽ kêu lên, thức tỉnh Tiểu Mễ.

"Không có, không có gì......" Tiểu Mễ rụt cổ lại, d,0dylq.d không quay đầu nữa. Nhưng nghi vấn trong lòng càng sâu hơn, người này sao......

Cho đến khi mang theo đồ ngọt mà Bách Tính phường vừa mới ra trở về Kim phủ, Tiểu Mễ còn đang suy nghĩ.

Cuối cùng, vì không để trong lòng có vướng mắc, Tiểu Mễ quyết định....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status