Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 38


Bên kia, Kim Bích Đạc mang theo đoàn người Phượng Tĩnh Xu đi tới phủ tể tướng, trước xe ngựa riêng biệt của Kim gia, khi Phượng Tĩnh Xu vừa muốn đi lên, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Đứng lại!"

Giọng nói có chút quen tai, không biết là người nào. Mấy người Phượng Tĩnh Xu nghe tiếng xoay người lại, một bóng dáng màu trắng xinh đẹp vọt tới, ô! Người tới chính là thiên kim tể tướng Vu Phó Oánh vừa đến Long Hải thành đã bị "bỏ rơi".

Chỉ thấy nàng yêu kiều thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đỏ thắm, một đôi mắt như nước đầy ắp tình ý vô hạn liên tiếp bắn về phía Phượng Duy Tĩnh đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, tư thái kia, giống như trong mắt của nàng chỉ chứa được hắn, không có người khác.

Vốn là, một nữ tử xinh đẹp dịu dàng như vậy nên dẫn tới sự thương tiếc của mọi người, đáng tiếc một tiếng quát vừa rồi khiến người ta hoàn toàn không có ấn tượng tốt. Một tiếng quát kia, khiến mọi người cảm giác giống như là chủ nhân cao cao tại thượng hô quát hạ nhân vậy, chỉ hai chữ đã bộc lộc cát tính ngang ngược của nàng không thể nghi ngờ, khiến mọi người khó chịu. Người ở chỗ này ai mà không phải là thiên chi kiêu tử? Vương gia, công chúa được hoàng thất nuông chiều, thương nhân oai phong trên thương trường, hiệp khách nổi danh võ lâm, ngay cả Tuân Thư cũng là nhi tử bảo bối được chủ một thành che chở, người nào lại nghe được người khác ra lệnh với mình? Đặc biệt là Phượng Tĩnh Xu có thân phận hậu duệ quý tộc của hoàng tộc cao quý, càng không chịu được giọng điệu gần như ra lệnh như vậy.

Vu Phó Oánh không biết, cứ hai chữ như vậy, phá hủy nửa đời sau của nàng, lúc nàng gây ra chuyện sai lầm cũng không có ai trợ giúp nàng, khiến nàng phạm vào đại họa nghịch thiên.

Mặc dù đối với nàng rất có bất mãn, nhưng mấy người vẫn đứng tại chỗ đợi nàng tới đây, Phượng Tĩnh Xu càng thêm xa cách mở miệng hỏi: "Vu cô nương có chuyện gì quan trọng sao?"

Phượng Tĩnh Xu chủ động bày tỏ cũng không được Vu Phó Oánh đáp lại, đôi mắt nàng vẫn tham lam khóa chặt ở trên người Phượng Duy Tĩnh, cũng không thèm để ý Phượng Tĩnh Xu ở một bên.

Thật ra thì nàng coi thường còn dẫn theo một chút cố ý, vừa đến dịch quán đã không thấy bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh đâu, khiến nàng cho là hai người Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu chuyển ra khỏi dịch quán, vì vậy càng rất bất mãn Phượng Tĩnh Xu, bởi vì nàng ta ác ý muốn để Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh nàng ta không để nàng (Vu Phó Oánh) đến gần. Vốn bản thân nghĩ mình đi ra ngoài tìm người, thế nhưng dù sao cũng là địa bàn Hí Triều quốc, một cô nương tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp như nàng, ở chỗ này chưa quen, sợ nếu ra ngoài một mình ngộ nhỡ xảy ra chuyện vạn nhất chỉ có thể kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi, hơn nữa nàng một thân một mình tới chỗ này, bên cạnh không nha hoàn sai bảo, làm gì cũng phải tự mình làm, điều này khiến Vu Phó Oánh ăn sung mặc sướng từ nhỏ rất tức giận, đẩy tất cả sai lầm lên trên người Phượng Tĩnh Xu, cho đều là lỗi của nàng ta, hại nàng trải qua loại cuộc sống bần hàn này, không chút nào hối lỗi là do nàng tự mình theo tới mới có cục diện như hôm nay. Có điều cũng thua thiệt nàng thông minh, rời nhà không lâu về sau mới nhờ người đưa tin, bảo phụ thân đưa nha hoàn cận thân tới, đoán chừng hai ngày nay nha đầu kia đến, hừ, lần này cuối cùng nàng cũng không cần phải đi làm những chuyện mà chỉ có hạ nhân thô bỉ mới làm.

Trong lòng chất chứa oán hận, cứ thế Vu Phó Oánh bày ra dáng vẻ tự cao tự đại, không trả lời Phượng Tĩnh Xu, chỉ làm ra bộ dáng nhu nhược si tình, thâm tình khẩn thiết đưa mắt nhìn chằm chằm Phượng Duy Tĩnh.

Có điều, nữ muốn giả trang si tình cũng phải xem có người phối hợp hay không, Phượng Duy Tĩnh chính là một người cực đoan không phối hợp, nhìn thấy trước mắt vốn không để ý tới lời Phượng Tĩnh Xu nói, vì vậy tức giận mọc tràn lan, dùng giọng điệu bén nhọn quát lên: "Đường đường là thiên kim tể tướng Lộng Phong quốc, nhìn thấy vương gia công chúa lại không hành lễ sao!? Đang ở nước khác, biểu hiện lần này của ngươi là muốn để nước khác cười nhạo Lộng Phong quốc ta không hiểu lễ nghi sao!? Vu cô nương, cử chỉ của ngươi quá khiến ta thất vọng!"

Một phen nói rất nặng, khiến Vu Phó Oánh đứng thẳng bất động tại chỗ, mất hết mặt mũi.

Làm như không có mặt mũi nhìn thẳng vào mắt Phượng Duy Tĩnh, Vu Phó Oánh xấu hổ cúi đầu, gương mặt vừa mới còn hồng hào cũng hoàn toàn trắng bệch, bả vai gầy yếu run run lên, khiến người ta cho là nàng đang cúi đầu khóc sụt sùi, không biết hai mắt nhìn xuống đất, lại bắn ra sự căm thù như thế nào.

Phượng —— Tĩnh —— Xu ——!

Nàng ta lại để cho mình bị người trong lòng trách mắng! Không chỉ như thế, còn khiến nàng bị mất mặt ở trước nhiều người như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ bị người nhạo báng, từ đó sẽ bị các quý phu nhân tiểu thư giới thượng lưu chèn ép, , bởi vì các nàng sẽ không ngay cả một phép tắc cũng không hiểu, đặc biệt chạy ra ngoại quốc ném mất thể diện quốc gia mình!

Bị Phượng Duy Tĩnh khiển trách như vậy, nhường cho Vu Phó Oánh bởi vì thấy người trong lòng mà lấy lại lý trí, hơn nữa nhanh chóng phân tích ra được mất lần này, nhưng mà lại càng thêm thù hận Phượng Tĩnh Xu. Có điều, bây giờ còn chưa phải là lúc đối phó nàng ta, nàng ta rất có giao tình với những người trước mặt này, nếu nàng sơ ý một chút khiến những người này căm ghét mình, vậy thì mất được hơn nhiều rồi!

Sau khi phân tích ra kết quả, Vu Phó Oánh rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng rõ nhiễm phải nước mắt trong suốt, lông mi đen tuyền rưng rưng, nước mắt cứ "tí tách tí tách" rơi xuống, giống như chịu phải ngàn vạn oan ức rồi lại không thể trình bày rõ chi tiết, chỉ có thể ngậm miệng, cúi đầu khuất phục trước “thế lực ác". Nàng chậm rãi xoay người, quỳ xuống trước Phượng Tĩnh Xu, cúi đầu xuống, mái tóc rơi, giọng Vu Phó Oánh mang theo tiếng khóc hành lễ: "Thần nữ Vu Phó Oánh tham kiến công chúa điện hạ." Chỉ hành lễ với Phượng Tĩnh Xu, ám hiệu Phượng Tĩnh Xu cưỡng ép nàng như thế, trong lúc vô hình làm hư mất hình tượng của Phượng Tĩnh Xu trong cảm nhận của người kia.

Quả nhiên, dân chúng qua lại trước cửa phủ tể tướng đầu tiên là bị một đám tuấn nam mỹ nữ đột nhiên xuất hiện hấp dẫn tầm mắt, lại nhìn thấy một nữ tử áo trắng yếu đuối quý xuống trước mặt một nữ tử đeo khăn che mặt đứng trước đám người đó, những người bên cạnh cũng thờ ơ lạnh nhạt, bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không tra rõ nguyên nhân đã ngông cuồng chỉ trích, cho rằng nhất định là thiên kim tiểu thư có tiền có thế dùng quyền lực áp bức mỹ nhân áo trắng đáng thương.

Phượng Tĩnh Xu cũng lười so đo mưu kế của nàng ta, có điều, nữ nhân trước mắt này ngược lại rất có tính khiêu chiến, so với Khanh Dĩ Yên liều lĩnh trước kia lại càng được ưu ái của Phượng Tĩnh Xu. Cuộc sống không có đối thủ thật rất nhàm chán, tạm thời theo nàng vui đùa một chút, xem thử nàng ta có thể gây ra trò gì. Chỉ cần nàng ta không tùy ý đụng vào nam nhân thuộc về nàng, khiến lòng nàng ghen, thì vốn Phượng Tĩnh Xu chỉ mắt nhắm mắt mở với hành vi của Vu Phó Oánh.

Vì vậy, giờ phút này mặc dù người bên cạnh tức giận khác thường với dân chúng đang nghị luận ở xung quanh, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn trấn định tự nhiên, nói với Vu Phó Oánh trước mặt: "Vu cô nương cũng không cần hành đại lễ như thế này, có điều Duy nhi nói không sai, chúng ta đang ở nước khác, quả thật nên chú ý lời nói của bản thân, chớ để người khác cười nhạo Lộng Phong quốc ta không hiểu lễ nghĩa." Nói xong, Phượng Tĩnh Xu nghiêng người, khiến Tử Mộng Cơ vẫn trầm mặc "xuất hiện" ở trước mắt mọi người, "Vu cô nương, ngươi không hành lễ với bản cung bản cung không quan tâm, thế nhưng vị này, ngươi nhất định phải hành lễ, "Ngừng một chút, nhìn thấy Vu Phó Oánh bị nàng nói một phen xoắn chặt ống tay áo, véo bàn tay ngọc không còn chút máu, mới nở một nụ cười nói: "Vị này chính là hoàng nữ Hí Triều quốc, Vu cô nương, bản cung nghĩ, ngươi vẫn biết cấp bậc lễ nghĩa chứ?"

Vu Phó Oánh cứng đờ, lập tức dùng đầu gối di chuyển về phía trước mấy bước, hành lễ quỳ lạy với Tử Mộng Cơ, ,dùng giọng điệu vô cùng uất ức nói: "Thần nữ Vu Phó Oánh của Lộng Phong quốc bái kiến hoàng nữ điện hạ."

Tử Mộng Cơ cười hòa, đưa tay đỡ Vu Phó Oánh dậy, dịu dàng nói: "Vu cô nương đa lễ, xin hỏi cô nương gọi chúng ta lại có chuyện gì quan trọng?" Một câu nói sang chuyện khác, không để Vu Phó Oánh có cơ hội giả bộ đáng thương.

Nói đến chính sự, Vu Phó Oánh lập tức dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn Phượng Duy Tĩnh, xấu hổ nói: "Phó Oánh ở dịch quán mấy ngày, cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn ra ngoài xem thử, nhưng mà một nữ tử như ta, vừa một thân một mình......" Thần thái muốn nói lại thôi, lời nói muốn ngừng lại chưa ngừng, muốn để người tiếp lấy lời nàng hỏi tiếp. Đáng tiếc không người nào để ý tới.

Thấy trường hợp lúng túng, Kim Bích Đạc không nhịn được cong lên một nụ cười ứng phó, quyết định dứt khoát kéo nữ nhân cằn nhằn này về Kim gia rồi giải quyết, hiện tại bên nãi nãi chờ nóng lòng rồi, không thể để nàng tiếp tục ở đây kéo dài thời gian nữa. Liền hỏi: "Nếu Vu cô nương một thân một mình, sao không cùng đi đến Kim phủ làm khách?"

"Kim phủ!? Nhưng, có thể không?" Vu Phó Oánh ra vẻ vui mừng hỏi.

"Hoan nghênh vô cùng." từ trong đáy lòng Kim Bích Đạc đã rất không kiên nhẫn với nữ nhân này, vì vậy nói xong cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp xoay người phân phó hạ nhân chuẩn bị, mọi người cũng nối đuôi lên xe ngựa, bánh xe chuyển động, chạy về phía Kim phủ.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Trong cung điện huy hoàng có hai người đang ngồi, một nam một nữ, bộ dáng nam nhân nho nhã, nữ nhân còn lại mặc một thân phục trang đẹp đẽ, làm tôn lên gương mặt ba mươi tuổi ung dung sang quý, hàng năm cẩm y ngọc thực, khiến nàng ta trẻ hơn tuổi thật, hơn nữa đang ở hoàng cung, thấm nhuần lâu dài càng khiến nàng có khí thế hoàng tộc không giận tự uy, khiến người ta không khỏi thần phục.

Giờ phút này, sắc mặt hai người nặng nề, không nói một câu.

Thật lâu, rốt cuộc nữ nhân nói chuyện, "Huynh nói, huynh nhìn thấy nàng ta, không phải thật chứ? Muội đã phái người đi thăm dò, trong đội ngũ Lộng Phong quốc vốn không có người kia."

Nam nhân lập tức phản bác: "Không thể nào! Ta chắc chắn là nàng! Hơn nữa ta đã phái ra nhiều sát thủ như vậy, tất cả đều bị bọn họ giết, muội nói, nếu trong đó không có người kia, sẽ có kết quả này sao!?"

"Hừ, ngu xuẩn!" Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ là đoàn sứ giả của Lộng Phong quốc, coi như không có nữ nhân kia, bọn họ cũng sẽ giải quyết người huynh phái ra, điều này có thể nói rõ gì sao?"

"Nhưng......" Nam nhân còn muốn nói nữa cái gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt muội muội không kiên nhẫn, ngừng một chút, đột nhiên nghĩ đến một người, "Đúng rồi! Muội điều tra Phượng Duy Tĩnh đó chưa?"

"Phượng Duy Tĩnh?" Nữ nhân nghi ngờ nhìn ca ca.

"Muội không biết!?" Nam nhân đứng lên, "Phượng Duy Tĩnh đó là đệ đệ của Phượng Tĩnh Xu, lần này cùng tiến đến, nhưng mấy ngày trước trên bữa tiệc cũng không thấy bóng dáng của hắn, muội điều tra Phượng Hàm Tiếu, Phượng Tĩnh Xu, có phải để lọt hắn rồi?"

"Còn có một người như thế sao?" Nữ nhân trầm ngâm.

Thấy nữ nhân suy tính, nam nhân bổ sung: "Ta vẫn không thấy bọn họ ở cùng nhau, nói rõ vừa vào thành bọn họ đã tách ra, nói không chừng...... nói không chừng người đó ở trên tay Phượng Duy Tĩnh!" Thấy nữ nhân còn đang do dự, nam nhân lại tăng thêm một liều thuốc mạnh, "Coi như không phải nàng ta, nhưng chỉ dựa vào gương mặt tương từ, muội cho rằng khi bệ hạ nhìn thấy sẽ có hậu quả gì!?"

"Choang!" Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, chén trà ngọc thượng hạng theo tiếng mà vụn nát, nước trà thơm nồng chảy xuôi từ trong bàn tay ngọc nhẵn mịn.

Thấy muội muội động tâm tư, nam nhân lại nói: "Suy nghĩ thử năm đó đi! Năm đó nếu không phải muội hạ ngoan tâm, muội sẽ nhận được vinh hoa phú quý như hôm nay sao?"

"Muội không phải là vì vinh hoa phú quý!" Giọng nữ nhân đột nhiên vang lên.

"Được! Coi như không phải vì vinh hoa phú quý, mà chỉ vì nam nhân muội yêu thương, nhưng bất luận thế nào cũng đã xuống tay với bằng hữu tốt nhất của muội, người gần gữi với muội như vậy cũng có thể ra tay, như vậy, một nữ nhân xa lạ với dung mạo tương tự, muội lại không xuống tay được?" Nam nhân châm chọc nói, "Năm đó là thời gian không đợi muội, để nàng ta gặp được hắn trước, để muội chỉ có thể ở phía sau bọn họ nhìn bọn họ đằm thắm, nhưng hôm nay khác! Hôm nay hắn là của một mình muội! Cả hậu cung chỉ có một nữ nhân là muội! Muội mới là người thắng! Nếu như muội ngồi chờ chết như vậy, đến lúc đó chỉ sợ người tới trước như muội lại còn phải tiếp tục nhìn người tới sau ngọt ngào đằm thắm với hắn!"

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Nữ nhân tức giận đứng dậy, vung tay lên phất chén trà trên bàn xuống, cặp mắt ung dung bắn ra một tia ngoan độc, , "Đại ca, huynh nói đúng, muội không thể ngồi đợi chết! Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần có nàng ta có gương mặt đó, bất luận là người nào...... cũng —— phải —— chết ——!!!"

Thấy muội muội rốt cuộc đã quyết định, nam nhân an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, "Muội có thể ra quyết định này, đại ca an lòng rồi! Chỉ cần diệt nàng ta, muội chính là Huyền phi nương nương của Hí Triều quốc ta, mà con của muội, không lâu về sau sẽ thành thái tử, sẽ là quân chủ đời kế tiếp của Hí Triều quốc ta!"

Mộ Dung Huyền không nghe thấy ca ca đang nói cái gì, nàng đã bắt đầu suy nghĩ muốn tìm ai hợp tác, loại bỏ cái đinh trong mắt này......

"Đúng rồi, nếu nàng ta và người của Lộng Phong quốc ở chung một chỗ, như vậy chúng ta rất có thể sẽ chống lại người của bọn họ, đến lúc đó......" Mộ Dung Vũ liền nghĩ tới mấy người Phượng Tĩnh Xu.

Mộ Dung Huyền ngồi xuống, "Muội biết rõ! Mấy ngày trước Hi nhi chạy tới chỗ nàng ta (Phượng Tĩnh Xu), sau đó huynh đã kể lại với muội đã bị muội mắng một trận, hơn nữa, " Mộ Dung Huyền khinh miệt hừ một hơi, " Phượng Tĩnh Xu đó, thật xem mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, lại không biết liêm sỉ nói nàng muốn thú phu, hơn nữa đã có ba vị hôn phu, chuyện này cũng khiến Hi nhi mất mặt, mấy ngày nay đã giảm bớt số lần chạy tới." Nói xong, lại nhổ một ngụm, phá hư hình tượng quý phi của nàng, giống như một thôn phụ lỗ mãng, "Phi, thật là một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng!"

Đang nói, đã nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút ở ngoài điện, Mộ Dung Huyền lập tức vận nội lực truyền thanh nói: "Hi nhi, con đang làm cái gì vậy?"

Bị Huyền mẫu phi bắt được, Tử Nguyệt Hi lúng túng cười cười, đi vào điện, "Nhi thần bái kiến Huyền mẫu phi!"

Mộ Dung Vũ ở một bên cũng hành lễ với Tử Nguyệt Hi: "Vi thần tham kiến điện hạ."

"Ừ, quốc cữu gia miễn lễ." Tử Nguyệt Hi gật đầu.

Mộ Dung Huyền tiếp tục hỏi: "Hi nhi, con còn chưa nói con phải tới chỗ nào đấy?"

"Ách, nhi thần, nhi thần muốn......" Tử Nguyệt Hi nghĩ tới muốn lấy cớ ra ngoài, mấy ngày nay buồn bực trong cung khiến hắn nín hỏng, rất muốn đi nhìn vị Phượng Trạch công chúa đó! Mặc dù điều nàng nói có chút kinh hãi thế tục, nhưng hắn vẫn không bỏ được, muốn đi nhìn thử.

"Ừm!?" Mộ Dung Huyền nặng nề ừm một tiếng.

Chống lại tầm mắt sắc bén của Mộ Dung Huyền, Tử Nguyệt Hi lập tức yên lặng, cũng không dám viên cớ nữa, thành thành thật thật nói: "Nhi thần muốn đi...... đi phủ tể tướng xem một chút."

"Phủ tể tướng!" Mộ Dung Huyền tức giận, nặng nề vỗ một chưởng, cái bàn bên cạnh phát ra tiếng vang to lớn, dọa Tử Nguyệt Hi sợ đến nhảy dựng lên.

"Đứa bé này, sao lại không có tiền đồ như vậy! Huyền mẫu phi đã nói với con bao nhiêu lần, không cần lại đi tìm vị Phượng Trạch công chúa đó, làm sao con cứ nhất định không nghe! Con nhất định phải làm tức chết Huyền mẫu phi mới cam tâm có phải không!?" Mộ Dung Huyền quát lên.

"Làm sao có thể chứ!" Tử Nguyệt Hi vừa nhìn Mộ Dung Huyền thật sự phát giận, vội vàng dụ dỗ nói: "Huyền mẫu phi! Nhi thần không có ý đó! Ở trong cung, chỉ có người đối xử với nhi thần tốt nhất, phụ hoàng còn có thể trách phạt nhi thần, chỉ có Huyền mẫu phi chưa bao giờ đánh chửi nhi thần, Huyền mẫu phi đối xử với nhi thần tốt như vậy, quả thật còn tốt hơn sinh mẫu của nhi thần! Nhi thần ước gì bản thân là nhi tử của Huyền mẫu phi đấy!" Tử Nguyệt Hi miệng ngọt nói, hắn biết Mộ Dung Huyền thích nghe nhất những lời này, vì vậy không ngừng nịnh hót, “Mẫu phi tốt như vậy, sao nhi thần lại chọc người mất hứng đây?" Nói xong còn nháy mắt mấy cái, bày tỏ vô tội của mình.

Quả nhiên, vừa nghe thấy Tử Nguyệt Hi nói " còn tốt hơn sinh mẫu của nhi thần ", "ước gì là nhi tử của Huyền mẫu phi ", sự tức giận của Mộ Dung Huyền tiêu mất hơn phân nửa.

Mộ Dung Vũ biết trong lòng muội muội này không cam lòng nhất chính là thay thế nhi tử của bản thân bằng nhi tử của Lục Tình La, để hắn chỉ có thể gọi bản thân là "Huyền mẫu phi", mà không có thể quang minh chính đại gọi bản thân một tiếng "mẫu phi"!

Mặc dù đã tạo thành hiện tượng giả mất con, khiến hoàng thượng thật sự cho rằng hài tử của Mộ Dung Huyền đã chết đi, ,vì vậy trong lòng hoàng thượng vẫn áy náy trừ Tử Nguyệt Hi ra, lại càng thêm che chở Mộ Dung Huyền, mặc dù không thể cho nàng tình yêu mà nàng khát vọng nhất, nhưng ít nhất cho nàng vô hạn quan tâm, khiến Mộ Dung Huyền có thể độc bá hậu cung, hơn nữa vụng trộm chèn ép nữ nhi của Lục Tình La. Nếu không phải mạng nàng lớn, bây giờ huyết mạch hoàng thất Hí Triều quốc, chỉ sợ cũng chỉ còn lại Tử Nguyệt Hi thôi.

Mộ Dung Huyền tức giận nói với Tử Nguyệt Hi đang làm nũng với nàng: "Con đó! Đừng có ngày nào cũng chỉ chạy tới phủ tể tướng, muốn chạy, con phải chạy tới trạm dịch!"

"Trạm dịch?" Tử Nguyệt Hi không hiểu, "Chạy tới đó làm gì?"

"Ai! Chẳng lẽ con quên, Lộng Phong quốc còn có một thiên kim tể tướng đi cùng sao? Người ta một cô nương, đến nơi này, chưa quen cuộc sống nơi đây, con cũng nên đi bồi người ta, cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình đó!"

"Dịch......" Tử Nguyệt Hi vừa muốn nói gì đó, trong đầu đột nhiên thoáng qua một chủ ý, vì vậy khéo léo nói: "Vậy cũng được! Nhi thần phải đi dịch quán ngay."

"Ừ, " Không có chú ý tới giảo hoạt trong mắt Tử Nguyệt Hi, Mộ Dung Huyền hài lòng gật đầu cho đi, "Vậy con đi đi!" Lại bổ sung một câu, "Mấy ngày nay không trở lại cũng không sao."

Tử Nguyệt Hi hiểu ý trong lời Mộ Dung Huyền nói, mang theo nụ cười chứa đựng một chút mờ ám rời khỏi hoàng cung......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status